Vẫn Cứ Thích Em

Chương 21: Phần 21




Vẫn Cứ Thích Em​

Phần 21

Gần đây, tôi thấy trong người không được khoẻ cho lắm, ban đầu do nghĩ rằng thời gian này công việc quá nhiều khiến cơ thể tôi suy kiệt. Cộng thêm việc ngày nào cũng đau lòng nhìn em và Cảnh Đức đón đưa nhau tình tứ, cho nên mới hay mệt mỏi như vậy.

Cho đến một hôm, tôi đang mải mê duyệt dự án mới thì đầu óc bỗng nhiên tối sầm lại, mất sạch tri giác lẫn thính giác, tôi kiệt sức ngất xỉu, không biết trời trăng gì nữa.

Khi tôi tỉnh dậy, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là một khoảng không gian trắng xoá rộng lớn, xa lạ vô cùng.

Tôi đoán nơi này 100% là bệnh viện, thiên đường không thể nào cô độc như vậy được. Thiên đường của tôi lúc nào cũng có em ở đó, không phải như thế này.

Tôi định nâng tay bóp trán một chút, không ngờ cánh tay bỗng chốc trở nên rất nặng, không thể nào nhúc nhích cho nổi.

Lúc này tôi mới quay xuống nhìn xuống phía tay mình, phát hiện ra em đang nằm gục trên đó ngủ ngon lành, vài lọn tóc loà xoà còn vương trên trán, trông dễ chịu vô cùng.

Liên Chi lúc nhỏ đã là một cô bé rất xinh đẹp, lớn lên nhan sắc ấy lại càng trở nên khuynh quốc khuynh thành. Dù là tôi hay bất cứ người đàn ông nào, chỉ cần nhìn em một lần cũng đều bị cuốn hút bởi khí chất lẫn vẻ ngoài của em. Xinh đẹp mà dịu dàng, trầm ổn mà an yên.

Tôi yêu em, âu cũng là lẽ hiển nhiên mà thôi!!!

Tôi vươn cánh tay còn lại, nhẹ nhàng vuốt lại vài lọn tóc vương trên khuôn mặt em một chút, không ngờ vừa chạm vào đã làm em tỉnh dậy.

Hai chúng tôi, mắt giao mắt, mặt đối mặt, trong giây lát trái tim tôi đập dữ dội trong lồng ngực, sao tôi lại cứ có cảm giác như hai chúng tôi cùng chung một xúc cảm, cùng chung một nhịp đập như vậy nhỉ? Có lẽ tôi yêu em đến phát điên rồi.

Chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy rất lâu, cho tới khi em giật mình nhận ra tay em còn đang ôm chặt cánh tay tôi, Liên Chi mới ngại ngùng buông tay ra rồi lí nhí lên tiếng

– Anh đã tỉnh rồi?

– Ừ

– Anh ngủ thêm lát nữa đi, anh Đức nói anh bị suy nhược cơ thể trầm trọng. Cần phải nghỉ ngơi.

– Em đưa tôi vào đây?

– Không. Trợ lý của anh gõ cửa phòng mãi mà không được, tới lúc xông vào thì thấy anh nằm ngất dưới nền đất. Sau đó mọi người gọi xe cứu thương đưa anh vào đây.

Tôi thở dài một tiếng, quay đầu nhìn ra cửa sổ, không muốn nói gì, cũng không biết phải nói gì. Quả thực, tôi vẫn cứ tự cho rằng bản thân mình còn trẻ, lại sức dài vai rộng cho nên mới coi thường sức khoẻ của mình tới như vậy, hôm nay thì thấm rồi. Mất mặt trước nhân viên của mình quá đi!!!

– À phải rồi, em quên mất. Anh chờ ở đây một chút, em đi mua đồ ăn cho anh.

– Không cần đâu, tôi không đói.

– Không được, anh phải ăn thì mới nhanh khoẻ lại được. Nằm nghỉ đi, chờ em chút nhé.

Nói xong, em chẳng buồn nghe tôi trả lời đồng ý hay không, lập tức với túi xách đứng dậy rồi mở cửa rời đi, không hề chậm trễ một chút.

Em vừa đi được một lúc thì Cảnh Đức cũng đến, có lẽ vì hôm nay là ca trực cho nên trên người Cảnh Đức vẫn đang khoác áo Blu trắng, ước mơ một thời của tôi.

Thấy tôi nằm bẹp trên giường như vậy, Cảnh Đức nhịn không được, đành thở dài một tiếng

– Anh Bảo, thấy thế nào rồi?

– Ổn rồi, chuẩn bị làm thủ tục xuất viện cho anh.

– Anh Bảo…

– Ừ, sao thế? Có vấn đề gì à?

– Tạm thời ở lại bệnh viện thêm một thời gian nữa đi.

Tôi nghe đến đây, bỗng nhiên cảm thấy có điều gì không ổn. Thái độ của Đức cũng không tự nhiên như mọi ngày, tôi có vấn đề gì à? Hay là làm sao? Tại sao lại phải ở lại bệnh viện thêm một thời gian nữa?

Cảnh Đức thấy biểu tình của tôi như vậy, lại thở dài thêm một tiếng, sau đó lấy tấm phim chụp trong túi giấy ra, đưa đến trước mặt tôi

– Anh nhìn này, khi nãy em thấy nghi ngờ về triệu chứng của anh, cho nên đã cho anh đi chụp MRI. Đây là phim MRI của anh.

Trước đây vì yêu thích nghề bác sĩ ngoại khoa cho nên khi đến Mỹ, tôi lén học thêm cả ngành Y, chỉ có điều học cho thoả đam mê mà thôi, tôi phải làm thương nhân là kết quả đã định sẵn rồi.

Không ngờ hôm nay còn có dịp tự mình xem lại phim chụp cho mình nữa.

Mặc dù đã biết trước sẽ có vấn đề, không hiểu sao lúc xem xong tấm phim, trái tim tôi vẫn đập điên cuồng trong lồng ngực. Cảm giác như vừa bị ai ném xuống mười tám tầng địa ngục, lồng ngực đau thắt không sao tả nổi

– Đức, thế này…

– Anh có nhìn thấy không?

– Ừ…thấy rồi

– Có một khối u trong não của anh, dẫn đến việc thời gian này anh hay mệt mỏi, thường hay nhức đầu đặc biệt là vào buổi sáng, đau đầu có tính chất khu trú ở một khu vực, sau đó lan ra toàn bộ đầu.

Khối u trong não? Tôi không nghĩ là mình sẽ có một khối u trong não, tôi chỉ nghĩ do tôi lao lực quá mức mà thôi, tại sao bây giờ lại thành ra như thế này?

– Anh Bảo, đừng lo lắng gì cả. Bây giờ hãy ở lại bệnh viện một thời gian, ngày mai em đưa anh đi chụp MRI thêm lần nữa.

– Đức, anh mệt rồi. Anh muốn nghỉ ngơi.

– Anh, em sẽ cố hết sức. Anh đừng suy nghĩ thêm gì, mọi chuyện sẽ đều có cách giải quyết thôi.

– Được rồi. Ba em từng nói với anh, anh là đàn ông, không được yếu đuối. Cho nên em cứ yên tâm. Anh chưa chết ngay đâu.

Nghe tôi còn có thể nói đùa như vậy, khuôn mặt căng thẳng của Cảnh Đức mới giãn ra vài phần, phải mất nửa phút sau mới chậm rãi lên tiếng

– Nếu chết ngay thì không phải là con trai của ba Thiên. Ba ngày xưa lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm, ngày nào cũng bị ám sát còn chưa chết. Anh bị chút bệnh này, chết gì dễ vậy.

– Được rồi, được rồi. Chuyện này tạm thời chỉ hai chúng ta biết thôi. Đừng nói cho ai cả, biết chưa.

– Em biết rồi, Bảo Bảo đại ca. Anh nghỉ ngơi đi, em đi mổ đây.

– Ok

Sau khi Cảnh Đức đi khỏi, tôi mới dám ôm trái tim đang co rút dữ dội trong lồng ngực, đau đớn khổ sở không sao tả nổi. Tôi biết chứ, u não có mấy ai sống quá 2 năm? U lành hay u ác gì cũng đều chung một kết cục, đó là mất trí nhớ, rồi dần dần ngủ không tỉnh dậy nữa.

Chết, tôi không sợ. Tôi chỉ sợ những tháng ngày sau này của mình sẽ quên mất em, quên đi quãng thời gian tươi đẹp đã cùng nhau trải qua….

Tôi còn sợ ba mẹ tôi thất vọng!!!

Tôi biết lý do Cảnh Đức quyết định không giấu giếm mà nói sự thật cho tôi, bởi vì nó muốn cùng tôi đấu tranh giành giật sự sống bây giờ đã trở nên rất mong manh này.

Tôi là đàn ông, cuộc đời ngàn đổi vạn biến, thế sự xoay vần cũng không có nghĩa lý gì. Sống chết âu cũng là lẽ hiển nhiên. Tôi không sợ chết, chỉ sợ sẽ phải quên đi những điều không muốn quên mà thôi!!!

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.