Vẫn Cứ Thích Em
Phần 19
Gần đây, công ty tôi có một dự án lớn, cần đất để mở khu nhà xưởng mới.
Tình cờ, khu em đang ở vừa cách trung tâm thành phố không quá xa, lại ít dân cư, nhà ở ở đây cũng đã xuống cấp trầm trọng. Cho nên tôi quyết định đầu tư thua mua lại toàn bộ khu đất này, một là để thực hiện dự án, hai là để buộc em phải chuyển về ở hẳn với mình.
Suy nghĩ này quả thực có hơi độc tài một chút, tuy nhiên thời gian còn lại để giữ em bên mình chỉ còn lại đúng 5 tháng. Tôi không thể cứ chần chừ, dây dưa rồi lại lỡ dở nốt cơ hội cuối cùng trong đời.
Sau này chúng tôi chia ly cũng được, ít nhất bây giờ hãy cứ để tôi dùng chút thủ đoạn để giữ em ở bên!!!
***
Hôm đó, tôi đang xử lý đống tài liệu liên quan đến dự án mới thì Liên Chi gõ cửa bước vào. Em đặt xuống bàn một ly cafe rồi nhẹ nhàng lên tiếng
– Tổng giám đốc. Bản dự thảo dự án em trình lên lần này, anh nghiên cứu kỹ rồi chứ ạ
– Ừ.
– Tại sao lại chọn khu đất ở Văn Mai?
– Liên Chi, em là thư ký của tôi, em phải biết tại sao tôi chọn khu đất đó chứ?
– Lúc đầu, vốn dĩ là chọn khu ở gần Tế Hưu, tại sao đột nhiên lại thay đổi như vậy.
– Tôi là thương nhân, tôi sẽ đứng trên lập trường kinh doanh để nhìn nhận vấn đề. Khu đất ở Tế Hưu tuy có địa hình đẹp hơn, nhưng so về tiềm năng để phát triển kinh doanh, gần như không thể. Một là vì nó quá xa trung tâm thành phố, dẫn đến đội lên chi phí vận chuyển, hai là vì nhà ở khu đó sau khi trừ khấu hao sử dụng vẫn còn giá trị lớn, đương nhiên việc đền bù mặt bằng cũng lớn.
– Nhưng khu Văn Mai rất bé.
– Không sao, tôi cũng không cần thiết nhà xưởng phải quá lớn.
…
Em thấy tôi tỏ thái độ kiên quyết như vậy, cũng không tranh cãi thêm gì, chỉ im lặng nhìn tôi. Tôi biết, em đã rất khó khăn mới thuê được căn nhà đó, hơn nữa tiền lương hàng tháng em kiếm được, vẫn phải trả nợ cho người ta như lúc trước, có điều em và thím Dương cố tình nói với gia đình tôi như vậy, để tiện chuyển ra ngoài ở mà thôi.
Tôi hít sâu một hơi, ngừng đánh máy rồi ngẩng đầu nhìn em, chậm rãi lên tiếng
– Liên Chi
– Vâng
– Ngày mai chuyển đến phòng kinh doanh làm đi.
Em mở to mắt ngạc nhiên tột độ, dường như không hiểu những lời tôi vừa nói nghĩa là gì hoặc không biết mình đã làm sai điều gì mà tôi lại đột nhiên luân chuyển vị trí như vậy. Phải mất nửa phút sau đó, em mới ngập ngừng trả lời
– Tổng giám đốc. Tại sao đột nhiên lại chuyển em đến phòng kinh doanh.
– Tôi quen có trợ lý rồi, không cần thêm thư ký nữa. Em cứ chuyển đến làm ở phòng kinh doanh, tôi sẽ nói trưởng phòng sắp xếp vị trí tốt cho em.
Liên Chi ngừng lại suy nghĩ một lúc, sau cùng “Vâng” một tiếng rồi xoay người mở cửa rời đi. Dáng vẻ liêu xiêu cam chịu của em lúc nào cũng khiến trong lòng tôi dấy lên một nỗi chua xót tột độ. Không phải là tôi không muốn giữ em ở lại bên mình, chỉ là từ lúc bắt đầu nhận lời với Cảnh Đức, tôi đã vạch ra một kế hoạch để có thể đàng hoàng cùng em chung sống những tháng ngày ít ỏi còn lại. Ban đầu là thu mua lô đất kia, sau đó là chuyển em đến làm việc ở phòng khác, một phần là để tìm cách tăng lương cho em, phần còn lại là vì không muốn ban ngày ở công ty gặp mặt, ban đêm về nhà cũng gặp mặt. Như vậy, cả hai bên gặp gỡ nhiều sẽ cảm thấy rất nhàm chán.
Dẫu mai này có thế nào, em vẫn sẽ thù ghét tôi, vậy thì bây giờ có dùng chút thủ đoạn để được ở bên em, cũng không phải là vấn đề gì lớn cả. Đã sai, cho sai luôn!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!