Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 2: Ngươi là chưởng môn?




Vì sao hắn có cái tên Quân Thường Tiếu, là bởi vì cha mẹ của hắn hy vọng đứa con trai này cả một đời thường xuyên nở nụ cười, sống thật vui vẻ.

Hắn xuyên không đến Tinh Vẫn đại lục, trở thành chưởng môn một môn phái, lại mở ra được hệ thống, hắn cười rộ lên quên béng mất rằng tại sao mình có ngày hôm nay.

Những việc đó chỉ còn là tiểu tiết mà thôi. Còn quá nhiều thứ trước mắt khiến hắn phải lo lắng.

Biến Thiết Cốt tông trở thành môn phái mạnh nhất, thu được 10 vạn tên đệ tử, chuyện này so với lên trời còn khó hơn.

Huống hồ, hắn chỉ có thời hạn là 100 năm.

Nhìn hệ thống nhà người ta, muốn trang bị có trang bị, muốn kinh nghiệm có kinh nghiệm, muốn vũ khí có vũ khí, sao hệ thống của ta chỉ muốn chơi trên đầu vậy?

“Aiii!”

Quân Thường Tiếu thở dài một tiếng nói “Thân là người xuyên không, lỡ đâu mình đi ra ngoài gặp đồng hương thì làm sao cùng người ta hỏi thăm đây”

Uể oải và chán nản.

Đã đến đây rồi thì mình phải sống cho thật ý nghĩa, không phải nên vậy sao?

Quân Thường Tiếu bắt đầu tương tác với vòng tay nhẫn không gian. Hai bên rất nhanh xác lập được quan hệ.

Hắn vừa cầu nguyện vừa đưa ý nghĩ của mình dung nhập vào trong nhẫn không gian.

Sau khi hắn tiến vào nhẫn không gian, phát hiện một khu vực khoảng không mờ mịt. Ngoại trừ có một cục gạch ra, chẳng còn bất kỳ thứ gì khác!

Trang bị thần thánh đâu, bí kíp thần kỳ đâu?

Cho ta một quả trứng thần thú để ấp thôi cũng được mà.

Đáng tiếc.

Cái gì cũng không có, chỉ có duy nhất một cục gạch.

Quân Thường Tiếu vẫn còn nuôi hy vọng kỳ tích xuất hiện. Hắn vừa đi đến chỗ cục gạch vừa mong đợi nói thầm “Cục gạch này có khi nào là thần khí không?”

Hắn đã từng đọc qua nhiều sách nói rằng một người xuyên không may mắn, một tên có số con cưng của trời thì cho dù đào đá dưới gầm cầu, cũng có khi lấy được thần khí cổ đại.

Quân chưởng môn bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh chính mình, tay trái cầm cục gạch thần khí, tay phải cầm dây, anh dũng xông pha giang hồ. Chỉ cần nghĩ thôi hắn cũng thấy hình ảnh kia tráng lệ đến cỡ nào.

“Ba.”

Quân Thường Tiếu bắt lấy cục gạch, cảm giác có cái gì đấy rất nhỏ động tĩnh.

Trong lòng hắn mừng rỡ như điên “Có âm thanh của tim đập, chẳng lẽ cục gạch này phong ấn một tên cường giả đỉnh cao ở bên trong? Khi tỉnh lại sẽ truyền siêu cấp thần công cho mình?”

Càng nghĩ hắn càng phấn khích, vội vàng đem thần khí cục gạch cầm lên.

Lật qua lật lại kiểm tra, đột nhiên khuôn mặt Quân Thường Tiếu như đang gặp khủng bố, máu trong trong cơ thể sôi trào ức chế không nổi, có xu hướng trào lên cổ họng.

Trên cục gạch có một màn hình hiển thị một dãy chữ cùng với số “Thời gian phát nổ: 99 năm 364 ngày 23 giờ 58 phút 46 giây.”

Góc phía dưới bên trái có một chú thích nho nhỏ: Trong vòng một trăm năm, nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, thiết bị tự hủy sẽ tự động biến mất. Nếu không: NỔ.

“Đinh! Đinh! ”

Mỗi lần nhảy 1 tiếng, thời gian lại giảm bớt.

“Mẹ bà cả dòng họ nó.”

Quân Thường Tiếu ném mạnh cục gạch xuống đất, tức giận mắng to “Đây không phải cái mẹ gì thần khí, đây là một quả bom chân chính.Mẹ nó!”

“Đinh!”

Cục gạch bị ném xuống đất. Màn hình của nó lúc này hiển thị thời gian lúc nãy vừa hiển thị là 23 giờ 58 phút, bây giờ nhảy xuống còn 22 giờ 58 phút.

“Chủ nhân!”

Thanh âm nhắc nhở của hệ thống truyền đến “Vật này tên là Linh Hồn Bạo Phá Khí. Nó có tư duy độc lập cũng như có trí tuệ riêng. Nếu chủ nhân chọc giận nó, sẽ làm nó tăng tốc thời gian đếm ngược.”

“Phù! Phù!”

Quân Thường Tiếu co quắp ngã xuống đất, khóc nức nở “Hệ thống, ta không muốn chơi nữa. Ta muốn về nhà.”

Hệ thống trả lời một cách máy móc “Hệ thống đã được khởi động. Chủ nhân phải hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến của mình. Nếu trong quá trình làm nhiệm vụ, chủ nhận có ý định tiêu cực như tự sát, tuyệt thực....Linh Hồn Bạo Phá Khí sẽ nổ sớm hơn.”

Quân Thường Tiếu tay chân rã rời, bất lực nói “Đao ở đâu, đưa ta thanh đao nhanh lên, ta muốn tự sát.”

“Đinh! ”

“Đáp ứng nguyện vọng của chủ nhân. Mời chủ nhân nhận thanh Nan Thu Đao”

“Hưu!”

Trong không gian hiện ra một thanh bảo đao.

Quân Thường Tiếu muốn phun máu xỉu tại chỗ. Nguyện vọng muốn về nhà của mình thì không được đáp ứng, nhưng nguyện vọng muốn đao để tự sát lại được sảng khoái đáp ứng ngay. Cái hệ thống này thật sự muốn chơi trên đầu mình mà.

Quân Thường Tiếu cảm giác như mình bị lọt hố đa cấp.

Nhưng hắn đã đến Tinh Vẫn đại lục, lại mở ra hệ thống, hắn không còn con đường nào khác để đi, chỉ có thể theo số trời đã định. Hắn quyết định ngồi xem xét tỉ mỉ số liệu trên màn hình.

Tên môn phái, tên chưởng môn, thành viên môn phái những thứ này đều là những thứ thông dụng dễ hiểu.

Cái mà hắn không hiểu là, trên màn hình hiện “Môn phái kiến thiết: Cấp 1. Môn phái điểm cống hiến 0/100 là cái quỷ gì? ”

Hệ thống truyền đến thanh âm “Môn phái kiến thiết bao gồm rất nhiều thứ. Cấp bậc càng cao, liền có thể mở ra càng nhiều công năng khác nhau.”

“Ví dụ xem?”

“Chủ nhân thử dùng ý chí chạm đến môn phái kiến thiết để xem thông tin chi tiết hơn.”

Môn phái kiến thiết cấp 1: Tạm thời chưa có công năng.

Môn phái kiến thiết cấp 2: Mở ra Luyện dược các.

Môn phái kiến thiết cấp 3: Mở ra Chế tạo các.

Môn phái kiến thiết cấp 4: Mở ra Phù chú các.

Môn phái kiến thiết cấp 5: Mở ra Linh thú các.

Đằng sau còn có một hàng chữ nhỏ hiện ra. Nội dung nói khi môn phái kiến thiết lên tới cấp 5 mới có thể xem các công năng tiếp theo.

Quân Thường Tiếu im lặng.

“Làm cách nào để tăng cấp “Môn phái kiến thiết”? ”

“Chủ nhân muốn tăng cấp “Môn phái kiến thiết” thì ngài phải tuyển nhận thêm nhiều thành viên.”

“Hóa ra là vậy...”

Quân Thường Tiếu nói “Điểm cống hiến môn phái nghĩa là gì?”

Hệ thống giải thích “Điểm cống hiến môn phái có thể dùng để đổi lấy đồ vật trong Thương thành bảo vật của môn phái, đây chính là khu mua sắm của môn phái.”

“Khu mua sắm của môn phái?”

Hai mắt của Quân Thường Tiếu trong nháy mắt lóe sáng.

Theo nhận thức của hắn, rất nhiều nhân vật chính có thu hoạch rất lớn ở khu mua sắm, thậm chí hệ thống có thể đưa cho người chơi mới một cái “quà khởi đầu”, trực tiếp tặng một bộ trang bị mạnh mẽ.

“Chủ nhân cần kiếm được ít nhất một điểm cống hiến, mới có thể mở khóa khu mua sắm của môn phái.”

“Làm cách nào kiếm được điểm cống hiến?”

“Để kiếm điểm cống hiến, chủ nhân phải tuyển thật nhiều thành viên.”

Nghe đến đây, Quân Thường Tiếu đã hiểu rõ. Tính đi tính lại, cái gọi là “Hệ thống môn phái mạnh nhất”, bất kể là môn phái kiến thiết hay điểm cống hiến, đều phải dựa trên việc cơ bản nhất là: tuyển thành viên mới.

“Tốt! ”

Quân Thường Tiếu bắt đầu sục sôi ý chí chiến đấu nói “Từ ngày mai trở đi, Thiết Cốt phái của ta bắt đầu tuyển thành viên mới.”

Nhưng hiện thực rất tàn khốc.

Kể từ khi hắn dán thông báo tuyển để tử ở cổng ra vào môn phái, cả một tháng trời không có ai đến hỏi thăm.

Lại chờ nửa tháng sau.

Ngay trong lúc Quân Thường Tiếu nản lòng thoái chí, Lục Thiên Thiên đến.

Nàng ngừng tại cửa ra vào nhìn chỗ dán thông báo tuyển đệ tử, hơi do dự đi tới nói: “Ta muốn gia nhập Thiết Cốt phái được không.”

Quân Thường Tiếu đang ngồi xổm ăn mì ở cầu thang trước đại điện, trong nháy mắt tròn xoe hai mắt ngạc nhiên.

Mười ngày chờ đợi đau khổ, đúng vào lúc hắn cảm thấy tuyệt vọng nhất, thì một mỹ nữ xuất hiện. Quân Thường Tiếu trong khoảnh khắc này cảm thấy không còn nghi ngờ gì nữa đây đúng là một điều vô cùng hạnh phúc.

Lục Thiên Thiên nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ngươi là người quét dọn hả? ”

“Xoạt!”

Quân Thường Tiếu vội vàng ném bát đũa, nhiệt tình làm thủ tục gia nhập môn phái cho Lục Thiên Thiên.

Khi hắn xuất ra con dấu tượng trưng cho thân phận chưởng môn, Lục Thiên Thiên lấy giọng điệu nghi vấn hỏi: “Ngươi là chưởng môn?”

“Đúng vậy.”

Quân Thường Tiếu ưỡn ngực chân thành nói: “Bổn tọa là chưởng môn Thiết Cốt phái. ”

“Trời đất!”

“Mỹ nữ, khoan đã! Đừng đi! Đừng lại mà!”

Hắn bỏ ra tất cả vốn liếng, mặt dày như da trâu dây dưa, cuối cùng cũng giữ được Lục Thiên Thiên ở lại. Môn phái rốt cục không còn tình cảnh một người cô đơn nữa rồi.

“Đinh!”

“Thành viên môn phái: 2/100!”

“Đinh”

“Điểm cống hiến đạt yêu cầu. Khu mua sắm của môn phái được mở ra.”

Một hồi thanh âm nhắc nhở vang liên, Quân Thường Tiếu lập tức mở ra giao diện của hệ thống. Chỉ thấy bên dưới hiện ra thêm mấy chữ “Khu mua sắm của môn phái.”

Thật sự có khu mua sắm.

Cảnh tượng trước mắt biến đổi, trên màn hình liệt kê rất nhiều vật phẩm.

“Thuốc Cửu chuyển Tẩy Tủy Đan!”

“Công pháp Long Tượng Bàn Nhược chưởng"

“Thân pháp Kinh Hồng Du Long”

“Công pháp Ngũ Hành Âm Dương quyết”

“Trang bị Thiên Niên Hàn Băng Giáp”

“Công pháp Thánh Viêm Thể”

Nhìn trên giao diện khu mua sắm liệt kê ra rất nhiều công pháp, đan dược, trang bị, trái tim Quân Thường Tiếu đập càng ngày càng nhanh.

Hắn chỉ cần nhìn tên thôi cũng biết những vật này tuyệt đối là vật phẩm trân quý rồi!

Một giây sau, Quân chương môn lập tức đơ hết cảm xúc, bởi vì ngay lúc hắn nhìn thấy giá của mỗi vật phẩm kia, thấp nhất cũng là 1 vạn điểm cống hiến.

“Không phải chứ?”

Khóe miệng Quân Thường Tiếu kịch liệt run rẩy “Sao mà mắc dữ vậy trời?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.