Vạn Cổ Ma Thần

Chương 74: Trở về




Cũng tại ngay lúc tay hắn vừa chạm vào nàng, một đạo ánh sáng xuyên không chém tới, từ trên bầu trời ập xuống một cái bát quái, đem Chấn Nam bao phủ bên trong.

Chấn Nam kinh hãi xoay người, một quyền phá sơn hủy nhạc đấm ra, lực lượng khiến đất trời chấn động đánh ra, đem đạo ánh sáng đang cắt nát thời không đánh nát.

Liền sau đó, hắn phóng người lên, cả người như lôi quang lóe động, trong chớp mắt bay thẳng lên bầu trời, hóa thành một khỏa nhật nguyệt chiếu rọi, lực lượng kinh khủng tràn ra, một quyền đấm lên bát quái bên trên.

“Oanh —” một tiếng, trời đất rung động, cuồng phong gào thét, bên trên bát quái đang ập xuống, tốc độ tuyệt luân, thấy được từng đạo từng đạo ánh sáng đang xé rách hư không, cắn trời nuốt đất mà xuống, trong chớp mắt hướng Chấn Nam đánh lên.

“Phanh —” một tiếng vang lên, tại ngay khi bát quái đánh xuống thời điểm, Chấn Nam cũng xuất thủ, ngàn vạn hư ảnh đạo quyền đánh ra, từng quyền mang đánh nát thiên địa, phá thủng thời không.

Quyền mang che phủ thương khung, ngàn vạn hư ảnh đạo quyền đánh xuống, nói là hư ảnh, nhưng lại là chân thật vạn phần, đây chính là tốc độ cực nhanh mà thành, mỗi quyền đánh ra như có thể trấn áp vạn đạo, phá vỡ vạn pháp.

Tại một tiếng “phanh” này vang lên, chỉ gặp khi hai bên va chạm thời điểm, ngàn vạn hư ảnh đạo quyền đánh lên bát quái, sinh ra từng trận chấn động thương thiên, trong chớp mắt, một tiếng “oanh” vang lớn, hư không sập đổ.

Liền sau đó, thấy được hai thân ảnh từ trong hư không sập đổ bay ra, hết thảy diễn ra quá nhanh, Từ Lan Hoa đứng nhìn cũng không thấy được gì, chỉ cảm thấy cơ thể thả lỏng, có thể cử động, nhưng vì sức cùng lực kiệt, chỉ có thể vô lực ngồi bệt xuống đất.

Tại trong lúc đó, chợt thấy một thân ảnh lướt đên cạnh nàng, bạch ảnh mơ hồ không thấy rõ kéo nàng rơi đi, trong chớp mắt, nàng thấy được không gian chấn động, một cái trận pháp từ nơi của nàng hình thành, đem nàng cùng với bạch ảnh truyền tống mà đi.

Chấn Nam cũng nhanh chóng lướt đến, nhưng bỗng thấy hai người vượt không truyền tống đi, không khỏi bực bội, đây là cướp thức ăn từ miệng mà, con mồi ngay tại miệng còn bị cướp, thử hỏi ai mà không tức.

- Mẹ nó chứ.

Hắn gầm lên một tiếng giận dữ, cơ hội thành Thánh ngay tại trước mắt, lại bị một kẻ không rõ cướp đi.

...

Theo truyền tống trận mà đi đến một nơi thung lũng, hai thân ảnh cuối cùng hiện ra, bạch ảnh chậm rãi đứng dậy, nhìn thấy nữ tử còn đang ngay ngốc bên dưới, hắn cũng không giải thích gì, chỉ lạnh nhạt nói:

- Ngươi hãy đợi ở đây, sẽ có người đi ra, nếu như hắn đem người đi theo, ngươi sống, còn nếu không, ngươi chết!

Bạch ảnh bấm tay, lạnh nhạt xoay người, mặc kệ nữ tử đang không biết làm gì kia, cả người ẩn hiện ra từng đạo đạo văn, cuối cùng đạo văn hóa thành trận pháp, đem hắn bao phủ bên trong, cuối cùng biến mất.

Đợi một lúc sau, Từ Lan Hoa ngồi dậy, chỉnh lại y phục của mình, vỗ ngực, may mà không có bị kẻ kia làm nhục, nếu không nàng thực sự không biết làm sao. Còn lời nói của thanh niên kia, nàng không có phật lòng, người ta cứu nàng, coi như là ân nhân cứu mạng nàng rồi.

Tại thung lũng không một bóng người, nàng có chút không biết đi đâu, đành chờ đợi ở đây, theo lời của thanh niên bạch bào kia, sẽ có người đi ra từ bên trong.

Đi lui đi tới, thời gian trôi qua không biết đã bao lâu, nàng mệt mỏi ở đó, lúc này có chút hoài nghi lời nói thanh niên kia, thật sự là sẽ có người đến đưa nàng đi chứ? Nhìn vào thung lũng không một bóng người, nàng thật sự không biết nên tin tưởng được không.

“Xoạt xoạt —” một tiếng, ngay tại lúc nàng đang hoài nghi, chợt nghe thấy bên dưới thông lũng vang lên từng tiếng kì lạ, đưa mắt nhìn tới thì thấy nơi đó có hai bóng người, hình như là một lớn một nhỏ.

Từng thanh âm vang lên chính là tiếng lá khô. Từ Lan Hoa vui mừng, cuối cùng cũng có người, ở trong thung lũng này một mình làm nàng hoảng sợ, dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ mới lớn, ở một mình trong nơi hoang vu này cũng làm nàng hồi hộp a.

- A?

Ngay lúc hai bóng người vừa đi ra, chợt nàng ngẩn ra một lát, lại nhìn đến thiếu niên đang bước ra kia, không khỏi thấy quen quen.

Nàng không nghĩ ra được là ai, nhưng lại thấy quen vô cùng, giống như nàng đã gặp qua ở đâu đó rồi, nhưng nghĩ mãi không ra, đành thôi.

Ngay sau đó, nàng nhìn lại, cuối cùng thấy được hai bóng người, à, phải là một bóng người, và một bóng hổ mới đúng.

Một người một hổ, ngoài Dạ Ảnh cùng Bạch Hổ ra thì còn là ai?

Dạ Ảnh từ trong thung lũng đi ra, không ai biết là nơi Phù Đồ Tháp trước đó là ở trong thung lũng, chỉ sợ không ai nghĩ tới thung lũng bình thường lại cất giấu bảo vật kinh thiên như thế a.

Liếc nữ tử, Dạ Ảnh gật đầu, sau đó lạnh nhạt bước đi.

Từ Lan Hoa thấy Dạ Ảnh gật đầu, chợt nhớ tới lời của thanh niên bạch bào kia, đây có phải là đồng ý hay không? Bất quá cũng không suy nghĩ nhiều, nàng liền đi theo.

Từ Lan Hoa càng nhìn càng thấy quen, nhưng khi thấy thiếu niên định đi, vội vàng đi theo hắn, không biết nói gì, chỉ vừa đi vừa nhìn thiếu niên, muốn nhớ ra là ai.

- Ách, này tiểu cô nương, ngươi không phải vừa gặp đã yêu công tử nha ta chứ.

Bạch Hổ chợt lên tiếng cười, làm Từ Lan Hoa giật mình.

- Ngươi, ngươi là thứ gì...

- Thứ gì? Tiểu cô nương ngươi đây là khinh thường Hổ gia a, ta chính là...

Bạch Hổ thấy bị khinh thường, muốn lên tiếng nói, đáng tiếc chưa nói xong thì Từ Lan Hoa như tỉnh ngộ, nói ra:

- À, thì ra là Hổ, ta lại tưởng là mèo hoang lạc ở đâu...

Khiêu khích, trần trụi khiêu khích!

Bạch Hổ méo miệng, không biết nói gì.

- Đây là công tử của ngươi sao, tên là gì vậy?

Từ Lan Hoa liếc Dạ Ảnh, nhỏ giọng nói.

Nàng không nhớ ra đã gặp thiếu niên này chưa, nhưng vì thấy quen, nên muốn hỏi tên, xem có thể từ đó mà nhớ ra không.

- Hắc, tiểu cô nương ngươi đây là mới gặp đã yêu đi, ân, ngươi hỏi công tử, hắn tên Dạ Ảnh, nếu ngươi muốn làm nữ nhân hắn thì tranh thủ đi, coi hết cơ hội.

Bạch Hổ rất “hiểu biết” lên tiếng nói.

- A! Ngươi nó bậy...

Từ Lan Hoa xấu hổ không biết làm gì, nàng chưa nghe qua tên này bao giờ.

Đúng lúc nàng còn đang không biết làm gì, chợt nghe Dạ Ảnh nói:

- Tốt rồi, đến thời điểm nên trở về rồi.

- Công tử không đi gặp tiểu tử kia?

Bạch Hổ nghi hoặc nói.

Dạ Ảnh lắc lắc đầu, nhìn lên trời cao, nói:

- Vốn là định đi gặp hắn, nhưng gặp rồi lại ly biệt, không bằng để sau này hãy gặp.

Bạch Hổ trầm ngâm, cuối cùng thở ra, nó ngừng lảm nhảm, dừng lại một lúc, không biết làm gì, khoảng một phút sau, nó mới gật đầu.

Từ Lan Hoa không biết hai bọn hắn nói gì, chỉ muốn nhanh chóng ra ngoài, nhưng vì nàng không quen biết người ta, đành chỉ biết theo đuôi mà thôi.

“Oanh” một tiếng vang lên, chợt thấy quang mang phía sau Thiên Địa bỗng chiếu rọi mà xuống, quang mang rất nhạt nhưng sau khi đi ra, liền thấy quang mang phủ xuống, cả Thiên Địa ngập trong quang mang.

Cũng ngay tại lúc này, tại trên thương thiên truyền xuống vô số đạo quang, nhìn vô cùng chói mắt, nếu như lúc này mà nhìn lên trời thì sẽ thấy được vô tận đạo ánh sáng, giống như hạt mưa rơi xuống, không nơi nào không có.

Nghe được “ông, ông, ông...” từng tiếng vang lên, chợt thấy từng đạo ánh sáng từ bầu trời rơi xuống nơi nàng đứng, cuối cùng bao phủ nàng vào bên trong, hơi có chút mơ hồ, nhưng lại chân thật.

Ba đạo ánh sáng từ bầu trời xé không bọc lên người, Dạ Ảnh cùng Bạch Hổ cũng bị ánh sáng bao phủ vào trong.

Toàn bộ Thiên Địa này, tất cả mọi người, cho dù là tu sĩ Phi Thiên, hay là cường giả Thánh Nhân, Thánh Hoàng, tất cả không sót một ai, dù có người muốn trốn tránh, nhưng vẫn không tránh khỏi, cuối cùng toàn bộ đều bị ánh sáng bao bọc vào trong.

“Ông —” một tiếng vang lên, ngay tại mọi người còn đang khó hiểu, chợt thấy một cái trận pháp to lớn rơi xuống, trận pháp khổng lồ vô cùng, tại trận pháp này rơi xuống, giống như thấy được từng cái thế giới rơi xuống, nặng nề mà mạnh mẽ, uy áp kinh khủng này đủ đem Tiên Đế ép chảy nước.

Bất quá, tại uy áp này, bên trong từng đạo ánh sáng, mọi người lại không cảm thấy gì, chỉ thấy được trận pháp khổng lồ rơi xuống dưới đại địa, liền hiện ra một hình ngôi sao năm cánh, in tận vào trong đại địa.

Tại trong “ông” một tiếng này, liền thấy bên dưới đại địa chợt phóng lên hắc ám, che phủ thiên địa, tại hắc ám càng lúc càng khuếch trương ra, phạm vì ức ức vạn dặm đều bị che phủ, giống như vạn giới bị hắc ám phủ vào bên trong.

Cũng tại lúc đó, liền nghe “ông” một tiếng vang lên, liền thấy hắc ám điên cuồng xoay tròn, ngay sau đó lại như từ hắc ám thấy được ngàn vạn khỏa tinh thần, nhật nguyệt vọt qua trước mắt.

Cuối cùng tại một tiếng “oanh” thật lớn, mọi người liền tỉnh táo lại, nhưng một lúc sau lại càng thêm mờ mịt, đó chính là nơi này rõ ràng là một nơi khác, hay nói rõ hơn là một phiến thiên địa khác.

Bất quá sau đó, mọi người lại thêm rõ ràng, cảm thấy một cỗ quen thuộc khí tức, không biết bao lâu, chợt nghe một tiếng mừng rỡ vang lên:

- Aa, đây không phải là Vũ Huyền Đại Lục chứ, nơi này là Thanh Vân Tông đi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.