Vạn Cổ Ma Thần

Chương 65: Ta không ngại




Cả trường mọi người nhất thời im lặng, yên lặng đến mức dù một cây kim rơi cũng có thể nghe được. Ai cũng ngẩn người không biết phải làm gì, bởi lời Dạ Ảnh khiến bọn hắn quá sốc rồi, đây thật sự không phải bọn hắn có thể tiếp nhận được.

Liền ngay cả cường đại Thánh Hoàng như Thiên Mộng Bạch, dù mới đột phá bên trong “căn phòng không gian” kia, lại thêm là Thái Tử của Thiên Thần Đế Quốc, thế nhưng cũng không rõ ràng lắm điều này, chỉ sợ là không có nằm mơ cũng không nghĩ đến điều này.

Mặc dù nói qua cũng không thấy được bao nhiêu đặc biệt, nhưng nếu là những kẻ có thực lực cỡ Đạo Nhân trở lên, sẽ vì đó mà chấn động, cảm ngộ về đạo khác biệt liền sẽ ảnh hưởng đến cả đời bọn hắn ngộ đạo.

Thực lực càng cao, thì càng hiểu rõ cội nguồn của đạo, nhưng cũng như thế, nếu như không hiểu rõ đạo, thì thực lực sẽ càng khó mà tiến tới, thậm chí là đi tụt lùi, cho nên những lão bất tử sau khi đột phá Đạo Nhân, thường là ẩn thế để cảm ngộ đạo, không muốn tốn nhiều thời gian quan tâm đến việc tranh đoạt của thế tục.

Tuyết Lăng Thiên Nữ hai mắt lấp lánh, khi lời Dạ Ảnh vang lên, nàng đã cảm thấy mọi thứ không còn đơn giản giống như bên trong những cổ thư viết, bởi vì nàng có Thanh Thiên Nhãn, dù chưa phát huy được một thành thực lực của nó, nhưng như thế cũng để nàng thấy nhiều thứ mà người khác không thể thấy, cho dù là những lão bất tử đang nằm trong quan tài kia, cũng chưa chắc đã so với nàng thấy được nhiều, nên nàng là người cảm nhận rõ nhất lời nói của Dạ Ảnh.

Thanh Thiên Nhãn không phải là một đôi mắt bình thường, hai chữ Thanh Thiên đã nói lên điều đó!

Tuyết Lăng Thiên Nữ khi ngộ ra Tuyết Mai đạo, đã từng dùng đôi mắt này nhìn lấy đại đạo, nhưng đại đạo quá phức tạp, huyền bí, đầy bí ẩn không kém gì Thiên Địa thuở sơ khai, lại là một bản nguyên thậm chí là vượt qua vũ trụ lúc ấy, thời đại quá xa, cho nên nàng không biết, đạo thật sự là không sinh không diệt, hay là như Dạ Ảnh nói, đạo cũng có sinh, có diệt?

- Ngươi, ngươi nói bậy, ngươi đây chính là không hiểu cái gì, lại còn dám nói tiên nhân bọn họ là ếch ngồi đáy giếng, ngươi thật to gan!

Lục Cơ Hàn ngẩn ra chút lát, nhưng nhanh chóng phản bác.

Mọi người cũng không dám tin đây là sự thật, dù sao cái này cũng khó chấp nhận được, vượt qua bọn hắn trước kia hiểu biết, liền nhiều người lớn tiếng nói:

- Dám dùng yêu ngôn mê hoặc mọi người, lại còn xem thường tiên nhân, cho dù ngươi là Thánh Đế cũng đừng tưởng mọi người để tùy ngươi đùa bỡn.

Lục Cơ Hàn cười lạnh nói:

- Ngươi thấy chưa, dám dùng yêu ngôn hoặc chúng, thật sự là to gan mà, ở đây mọi người không phải ngươi có thể tùy ý bắt nạt.

- Sao hả, lấy nhiều hiếp ít, uy, ta thế nhưng rất sợ, các ngươi thế này, không sợ nàng ta khinh thường các ngươi sao.

Dạ Ảnh đưa tay chỉ chỉ Tuyết Lăng Thiên Nữ, ra vẻ sợ hãi nói.

Tuyết Lăng Thiên Nữ mặt không đổi sắc, lạnh nhạt nhìn đến Dạ Ảnh, hai mắt bỗng nhẹ tản ra một làn hào quang nhàn nhạt, hao quang vừa ra giống như soi rọi thế gian, xua tan hắc ám, xuyên thấu vạn cổ, nhưng chỉ trong nháy mắt, hào quang rất nhanh biến mất.

Ngay lúc đó, Dạ Ảnh bỗng khẽ quay đầu, nhìn đến Tuyết Lăng Thiên Nữ, nở nụ cười nhạt, nháy nháy mắt.

Tuyết Lăng Thiên Nữ lúc này sắc mặt có chút đỏ lên, tim đập thình thịch, nàng dùng Thanh Thiên Nhãn vậy mà không nhìn ra được sâu cạn của Dạ Ảnh, giống như phía trước là hắc ám vĩnh cửu, đi mãi đi mãi, cuối cùng vẫn chỉ là hắc ám, nhìn không ra được ánh sáng, lại còn bị Dạ Ảnh phát hiện, cái này làm nàng kinh hãi không thôi.

Đây là lần thứ nhất nàng nhìn không thấu một người, lại còn bị phát hiện ra mình, cái này, người này rốt cuộc là ai?

Thiên Mộng Bạch từ đầu đều chú ý đến Tuyết Lăng Thiên Nữ, thấy nàng bỗng nhiên sắc mặt đỏ lên, lại thấy Dạ Ảnh hướng nàng ta nháy mắt, như nghĩ đến cái gì, nhất thời khó coi, không khỏi âm trầm quát:

- Tiểu tử ngông cuồng, ở đây không có chỗ cho ngươi càn rỡ, trong ba tức, không cút liền chết!

Hắn theo đuổi Tuyết Lăng Thiên Nữ không biết bao lâu, tốn bao nhiêu công sức nhưng vẫn không thể khiến nàng thay đổi sắc mặt, thế nhưng lại đi chú ý đên một tiểu tử phế vật như thế này.

- Ta không cút, ngươi làm sao? Muốn đánh, tốt, liền đến đây!

Dạ Ảnh ngoắt tay, khiêu khích cười nhạt nói.

- Hắc hắc, tiểu tử, không phải ngươi rất cuồng sao, đến, để Hổ gia ta đạp nát đầu ngươi...

Bạch Hổ tranh thủ lên tiếng nói.

- Ngươi...

Thiên Mộng Bạch hít một hơi thật sâu, cưỡng ép để bản thân không lướt đến đánh chết hai kẻ đáng ghét này.

Đúng lúc này, Lục Cơ Hàn bay ra, hướng Thiên Mộng Bạch nói:

- Mộng Bạch Thái Tử, ngài thân phận cao quý, sao có thể để những kẻ này làm bẩn tay ngài, không bằng để ta thay ngài, đem bọn hắn đuổi ra khỏi nơi này...

- Tốt, ngươi đã muốn như thế, ta cũng không ngăn cản. Bọn hắn tùy ý ngươi xử lí, có ta ở đây, ngươi không cần phải sợ, cho dù hắn có thế lực nào, ta cũng sẽ giúp ngươi xử lí.

Thiên Mộng Bạch mong còn không được, đương nhiên là nhanh chóng chấp nhận rồi, còn mọi người sau này rồi nói sau.

Lục Cơ Hàn quay sang Dạ Ảnh, cười lạnh nói:

- Tiểu tử, lần này thì không ai có thể giúp được ngươi, vì thế nên cầu mong ta có thể mềm lòng, không đem ngươi đánh chết.

Thời điểm này, Tử Huyền nhẹ thở dài, không ngừng xoa thái dương, hắn biết, dù hắn có thể nhất thời ngăn chặn, nhưng mà tương lai vài thế lực bị diệt là chắc chắn sẽ xảy ra. Chỉ là không biết thế này có ảnh hưởng đến đại cục hay không a. Đúng là nhức đầu.

- Tới đây đi, cái gì Ngự Thú Tông, để ta xem có chút môn đạo gì không.

Dạ Ảnh từ đầu đến cuối đều phong khinh vân đạm nói.

- Không biết sống chết!

Lục Cơ Hàn hét một tiếng, liền từ cơ thể bắn ra một đạo phù văn to lớn, phù văn tựa như một tấm thảm không lồ, che hết trời đất vào trong, khi phù văn bay lên, bầu trời tối sầm lại, bắt đầu thấy được linh quang chớp lóe.

“Két —“ một tiếng kêu vang lên thật lớn, thanh âm thánh thót nhất thời vang vọng cả cổ chiến trường.

Chợt thấy Thái Điểu hướng lên đạo phù văn phóng đến, tốc độ kinh người, khi Thái Điểu phóng lên, tựa như cự long thoát khốn, trong nháy mắt đạp lên mọi thứ, vọt đến tận cửu thiên bên trên.

“Ông ông —“ từng tiếng từ trên đạo phù văn truyền xuống, lập tức lúc này thấy được Thái Điểu bỗng khoác lên đạo phù, đạo phù giống như một chiếc áo, tại trên người Thái Điểu khắc vào.

Ngay chớp mắt này, cuồng phong tứ phía nổi lên, từ mọi hướng bắt đầu thổi đến, từ thân thể Thái Điểu tại lúc này bỗng nhiên phát ra lam quang mãnh liệt, cơ thể trong chớp mắt bắt đầu biến lớn, chỉ một chút lát đã thành một đầu Thái Điểu to lớn cả chục mét.

Thái Điểu to lớn đâm nát mọi thứ trói buộc, trên lưng còn khắc lấy đạo phù, khiến nó giống như đang gánh lấy bầu trời, trên lưng là toàn bộ vạn vật, là một thế giới sinh ra, là tất cả lực lượng của Thiên Địa.

- Đi!

Lục Cơ Hàn quát một tiếng.

“Két —“ Thái Điểu cuồng ngạo kêu lớn, hai mắt hừng hực lam quang phóng đến Dạ Ảnh, thân thể to lớn nhưng tốc độ lại nhanh vô cùng, trước đó tốc độ nhiều người còn thấy được, thì lúc này tốc độ của nó làm người ta chỉ còn thấy được tàn ảnh mơ hồ.

Chỉ trong chớp mắt, Thái Điểu đã đến gần Dạ Ảnh, hai trảo hướng ngay đầu hắn mà vọt tới.

- Tốc độ quá chậm.

Chỉ là, đối với tốc độ này, Dạ Ảnh chỉ nhàn nhạt nói một câu, ngay sau đó, hắn bước qua một bước, khiến Thái Điểu vồ hụt.

Thái Điểu thấy con mồi thoát khỏi móng vuốt của nó, tức giận không nhẹ, bỗng cả người nổi lên lam diễm nóng rực, từng đạo lam diễm như biểu diễn vũ kỹ, nhảy múa mà ra.

“Xuy —“ Lam diễm nhiệt độ khủng khiếp, vừa ra đã đốt cháy không gian vặn vẹo, nhiều người ở gần cũng vội né tránh đi ra xa.

Đột nhiên lam diễm điên cuồng hướng tới Dạ Ảnh, lam diễm không ngừng biến đổi quỷ đạo, quỷ dị mà đi, khiến người khác khó đề phòng.

- Lửa này, quá yếu!

Dạ Ảnh lại nói một câu, cuối cùng ngay khi lam diễm vừa rơi đến vị trí nơi hắn đứng, hắn đã biến mất.

“Oanh —“ một tiếng, chợt thấy Dạ Ảnh bỗng nhiên ở ngay sau lưng Thái Điểu, một cước quét qua, cả không gian chấn động sụp đổ, xuyên thủng vạn đạo, nặng nề đá đến Thái Điểu.

Thái Điểu chỉ có thể nắm bắt sơ qua tốc độ của Dạ Ảnh, nhưng bởi vì tốc độ Dạ Ảnh quá nhanh, nó không cách nào làm ra phản ứng được, đợi đến khi nó có thể động thân thì đã muộn, chân Dạ Ảnh đã đánh đến người nó.

“Phanh —“ một tiếng, Thái Điểu nặng nề bị đá trúng, liền giống như bị lực lượng của ngàn vạn đại quân đá lên, trong chớp mắt bị Dạ Ảnh đã trúng, ầm ầm đụng nát đại địa.

Chỉ một cước liền đem Thái Điểu khổng lồ đá bay trăm mét, liền để Thái Điểu thân thể cọ sát trên mặt đất, đem mặt đất tóe lửa.

Cũng tại trong chớp mắt đó, Dạ Ảnh lần nữa biến mất, liền một tiếng “oanh” vang lên, chợt thấy Lục Cơ Hàn bỗng như bị một bàn tay vô hình nhấc bổng lên, ngay lập tức, một cỗ lực lượng bá đạo đem hắn ném xuống đến nơi Thái Điểu vừa nằm.

Lục Cơ Hàn kinh hoàng phát hiện bản thân không cách nào phản kháng, cứ như thế bị ném xuống, liền ngay cả tại sao bị ném cũng không biết.

- Ư...

Cả hai cùng rên lên một tiếng, đau đớn nằm đó.

Mọi chuyện diễn ra trong nháy mắt, mọi người cũng vội vàng tỉnh lại, khi nhìn thấy cảnh này, không khỏi hít một hơi lạnh, đây thật sự con mẹ nó quá nhanh, quá mạnh rồi.

Lục Cơ Hàn sắc mặt trắng bệch, miệng còn lưu lại một vệt máu đỏ, loạng choạng đứng dậy.

Thái Điểu sau khi bị đá bay, cũng liền lần nữa bay lên, đứng ở không trung, liên tục kêu lên từng tiếng giận dữ, thanh âm khiến cho trời đất cũng phải nổi bão.

Luc này, quản chi là Thiên Mộng Bạch cũng phải nhìn lại Dạ Ảnh lần nữa, nhưng không phải là suy nghĩ cái gì, mà là âm trầm đến cực điểm, càng muốn giết chết Dạ Ảnh.

Bên trong đám người, ba thân ảnh ở bên trong nhìn ra ngoài này, khi thấy Dạ Ảnh đơn giản đánh bay Thái Điểu, mắt bọn hắn lóe lên.

- Kẻ này, phải diệt!

Trần Cổ Phong nhẹ giọng nói một tiếng.

Ngay lúc này, Dạ Ảnh liếc đến Lục Cơ Hàn, nói:

- Ngươi, quá yếu...

- Ngươi!

Lục Cơ Hàn mặt đỏ bừng, tức giận nói:

- Hừ, chỉ mới bắt đầu mà thôi, ngươi đắc ý cái gì...

Dạ Ảnh ồ lên một tiếng, cười nhạt nói:

- Vậy liền sử ra ngươi toàn lực đi, có chiêu gì hay liền tới, ta không ngại đem nó đánh nát.

..

Ps: Cầu NP, Vote 5* a!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.