Vạn Cổ Ma Thần

Chương 47: Không thể chọc




Rõ ràng là muốn đem cái ma sừng này lấy đi, vậy mà vào trong miệng nó lại đàng hoàng như vậy, như là một kẻ trộm vào nhà người khác đến khi bị phát hiện lại kêu rằng đến “thẳm hỏi”, đúng là miệng chó không mọc ngà voi.

Nói rồi không đợi Dạ Ảnh lên tiếng thì Bạch Hổ đã bắn ra một đạo hồng quang, bao bọc lấy ma sừng, đến khi hồng quang biến mất thì ma sừng cũng theo đó mất tiêu.

Dạ Ảnh rất bất đắc dĩ nhưng cũng không quản Bạch Hổ, dù sao hắn cũng không quan tâm một chút đồ vật như vậy, cũng như Bạch Hổ nói đó, hắn muốn là hiểu rõ thiên địa này.

Bất quá, ma sừng này tản ra lực lượng này vô cùng thần bí, Dạ Ảnh hắn năm đó khi đi vào Thiên Ma Táng Địa chính là cảm nhận được lực lượng này, hắn biết lực lượng này có liên hệ với bí mật kia, nhưng trải qua rất nhiều năm như vậy, hắn cũng mới biết được một nửa bí mật kia, con rất nhiều thứ hắn chưa rõ.

Nhưng một thế này, hắn chắc chắn sẽ tìm ra được đáp án, hơn nữa cũng nên là thời điểm ân oán trăm vạn năm kia nên tính rồi, để bọn hắn biết, hắn chính là... Ma Đế, kẻ có thể khiến thiên địa năm đó bị huyết tảy, một Thế này cũng là vậy.

Người mà bọn hắn không thể chọc!

Toàn thân Dạ Ảnh bỗng tản ra thần uy khủng khiếp, Ma Thần chi uy như bão táp kéo đến, khiến trời đất vốn yên lặng bỗng nổi lên từng trận chấn động, lắc lư.

Bạch Hổ cạnh đó cũng cảm nhận được thần uy này, không khỏi co rút người, một kẻ từng đồ qua tiên đế, thịt qua chư thần vẫn cảm thấy sợ hãi, nó cũng thấy được rằng, dù Dạ Ảnh không còn thực lực như đỉnh phong, cũng không phải ai cũng có thể chọc được.

Chỉ riêng thần uy cũng đã đủ để những kẻ tự xưng qua chúng tiên chư thần kia phải run rẩy vì sợ hãi, đối mặt với thần uy này, không chịu nổi một kích!

...

Ngay lúc này, tại một nơi trong mảnh không gian này, một đoàn người y phục rách nát như ăn mày ngoài đường đang chật vật đứng đó, mệt mỏi thở hồng hộc.

Bọn người này chính là những người lúc trước đi với Tần Sơn, chỉ là vì vào trong này mà trở nên thế này.

Vì để vào bên trong căn phòng này, trước đó có một cái màng nhện lôi đình, cái màng lôi đình này giống như lôi hải, liên miên bất tận, lại càng bá đạo dọa người, để vào trong này bọn hắn đã không biết bị đánh đến chết đi sống lại bao nhiêu lần rồi.

Mỗi người lúc này đều ôm tâm tư kinh sợ không thôi, vào trong đã khó khăn như vậy, vậy bên trong này chắc sẽ đau đớn hơn a.

Lúc này, một thanh niên toàn thân ẩn hiện đạo liên như ở trong đạo thụ ngộ lấy đạo quả, mỗi đạo liên sinh động chuyển động quanh thân hắn, hai mắt thanh niên hữu thần, có một loại khí thế khó nói, ánh mắt quét qua đều khiến không khí xung quanh nhẹ run.

Thanh niên đảo mắt một vòng rồi dừng lại trên một gã trung niên đang ngồi ở một góc thở gấp kia, nói:

- Tần trưởng lão, ngài không sao chứ.

- Không sao không sao, chỉ là trước đó bị thương, nên giờ hơi đau một chút, công tử muốn nói gì cứ việc nói, không cần để ý đến chút vết thương này của ta.

Tần Sơn vội lắc đầu cười nói, nhưng trong lòng lại không cười chút nào, nếu như không phải vì lợi dụng kẻ này thì gã không muốn đi cùng với tên này.

- Đã vậy ta cũng yên tâm.

Thanh niên gật đầu, nhìn xung quanh, nói:

- Theo như Tần trưởng lão nghĩ, kẻ trước đó đã đánh trọng thương trưởng lão đang ở đâu trong này?

Tần Sơn nghe vậy thì bỗng nhích nhích cái mũi, ngay sau đó, giống như có một đầu mãnh hổ đang tìm kiếm con mồi, một lúc sau gã nói:

- Quá mơ hồ, nhưng vẫn tạm thời xác định được phương hướng.

Nói rồi, gã chỉ tay đến một phía, nói:

- Nơi đó, ta cảm nhận được huyết tinh từ nơi đó truyền tới, nhưng huyết tinh này hơi lạ, giống như không phải của nhi tử ta, bất quá vẫn là đến xem liền biết.

- Được, theo lời Tần trưởng lão vậy.

Thanh niên nhìn Tần Sơn giống như một con chó đang ngửi, không khỏi lộ ra vẻ khinh thường, nhưng rất nhanh che dấu, cươi nói.

Phất phất tay, phía sau những ngươi kia cũng đứng dậy, bọn hắn đa phần là Địa hoàng trở lên, còn có ba tên Thánh Hoàng đỉnh, mỗi người đã lấy lại được sức lực, cũng muốn đi nhanh tìm kiếm cơ duyên.

Theo bọn hắn, trong này nhất định sẽ có cơ duyên cho bọn hắn a, dù sao nhìn nơi này hùng vĩ như vậy, lại thần thần bí bí không chịu được thì không thể nào tầm thường đồ vật bên trong được.

Nghe có vẻ có lý, đáng tiếc thứ chờ bọn hắn không phải là cơ duyên, mà là một chữ... Tử!

Cả đoàn ngươi bay đến, đi một đoạn đường xa, bọn hắn không khỏi cảm thán nơi này rộng lớn, mặc dù là Thiên Hoàng cường giả cũng thấy nơi này rộng lớn hơn bình thường rất nhiều, giống như một thế giới độc lập, bên ngoài kia cũng là một thế giới, mà càng vào trong lại càng nhiều thế giới, có thể thấy người tạo ra nơi này cường đại đến mức nào.

Đó chính là một cái nhấc tay sáng tạo nên thế giới!

Đây cũng là mục đích của ngàn vạn tu sĩ theo đuổi a, ai không muốn mình cường đại, ai không muốn giơ tay nhấc chân liền có thể dời núi lấp biển, ai không muốn chỉ một chưởng có thể khai thiên?

Nếu như có kẻ không muốn đó mới là kẻ điên!

- Tần trưởng lão, gần đến chưa?

Thanh niên thấy đã đi rất lâu rồi nhưng vẫn không thấy kẻ muốn tìm đâu, không khỏi bực mình lên tiếng.

- Gần đến rồi, theo như mùi ta ngửi được thì cách chúng ta khoảng vài trăm dặm về phía trước tản tới, kiên nhẫn một chút.

Cũng tại thời điểm đó, cách đó vài trăm dặm, huyết tinh như lưu thủy chảy dài trên mặt đất, nơi này xác ngươi như chó rơm, tùy tiện đi đến đâu cũng có người.

Chưa có đi đến gần mà mùi huyết tinh nồng đậm đã xung lên mũi, khiến người khác nhíu mày buồn nôn, cái cảnh này thật làm ngươi ta khó chịu.

Nhưng là, bên trong những cái xác đó, một nữ tử khoác lấy thanh y, tay cầm Bích Ngọc Kiếm, đồ lấy trăm dặm địch nhân.

Trên Bích Ngọc Kiếm, máu chảy dài xuống, tựa như nước mưa đồng dạng, chỉ nhìn vào thanh kiếm này, đã đủ chấn nhiếp vạn người.

Chỉ là trên người nử tử vết thương chồng chất, có đao kiếm, có quyền cước, tất cả những vết thương chí mạng kéo dài trên người nàng, thanh y cũng rách không chịu nổi, trên thanh y cũng là huyết tinh bám dính, từng vết máu đã khô từ lâu như nhuộm hết cả thanh y.

Nhưng dù là bị thương nặng như vậy, nàng vẫn đứng ở đó, Bích Ngọc Kiếm giơ lên, khinh thường tất cả. Bỗng thanh y nữ tử đưa đôi đồng tử như thu thủy trong suốt vô sắc nhìn tới một hướng, khẽ nhíu mày.

Chỉ một cái nhíu mày nhưng lại đẹp tựa thiên tiên, một cái nhíu mày khiến hoa dung thất sắc, thiên địa ghen tị vì vẻ đẹp này.

Bất quá, vốn đôi mắt trong suốt, dịu dàng như tiên tử đột nhiên trở nên đỏ đậm, như có máu chảy từ trong mắt ra, khí tức trên người đột nhiên thay đổi, từ một cái bình thường khí tức bỗng trở nên lạnh lẽo đến thấu xương.

- Chết...!

Theo đó, một âm thanh cũng làm không gian băng cứng lại, lạnh lùng vang lên.

Cách nơi đó vô cùng xa, trong một màu đỏ của thương thiên rọi xuống, như cảnh vật hoàng hôn phủ lên, một thân ảnh lăng không đang không ngừng tản ra thần uy khiến thiên địa sợ hãi, vạn pháp run rẩy, thời không chấn động.

Dạ Ảnh thấy Bạch Hổ co rút ở kia, liền cười nhạt, thu hồi lại toàn bộ thần uy, Ma Thần uy áp cũng vang lên “oanh” một tiếng rồi biến mất, như chưa bao giờ xuất hiện.

Khi Dạ Ảnh thu hồi lại thần uy, thiên địa vang một tiếng, thời không cũng run nhẹ rồi lặng yên trở lại, mọi thứ giống như chưa từng tồn tại, càng như ảo giác một dạng.

Chỉ trong nháy mắt đó, mọi thứ liền trở lại như lúc đầu, không còn cái gì thiên địa sợ hãi, không có vạn pháp run rẫy, tất cả chỉ như mộng ảo.

Bạch Hổ thở phù một cái dài, khi Dạ Ảnh tản ra thần uy, nó cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn, không thể chống đỡ lấy thần uy này, giống như đối diện với Chúa Tể chân chính, sợ hãi mà run rẩy nằm bẹp ở đó, không thể phản kháng, không dám một chút dị tâm bất kính nào!

Cũng may, có vẻ như Dạ Ảnh cũng không muốn nó nằm phục ở đây mãi thì phải, sau khi Dạ Ảnh thu lại thần uy, nó liền lắc lắc đứng dậy, mở miệng oán:

- Công tử ngài lần sau đừng có hù dọa ta như thế không, ta đây dễ thương đáng yêu, yếu đuối vô cùng, vậy mà ngài lại nhẫn tâm nào!

- Phụt..

Dạ Ảnh không nhịn được một trận ghê tởm, hắn lướt đến Bạch Hổ, hai mắt chớp chớp nhìn nó, nhìn xuống nơi đó của Bạch Hổ, nghi hoặc nói:

- Ta không có sở thích đó, bất quá, ngươi là đực nha, chẳng lẽ là bị dọa đến đổi giới tính?

Bạch Hổ cũng cảm thấy nó hơi quá, vội nghiêm mặt lại, hùng hổ nói:

- Ta thế nhưng cũng không có sở thích đó, ngài nên đi tìm kẻ khác đi a. Hơn nữa, ta cũng không bị dọa, chỉ là muốn xem ngài đại triển thần uy thôi!

Dạ Ảnh nghe Bạch Hổ nói vậy, ánh mắt bỗng lóe lên, trầm ngâm một lát, hắn cười nhạt nói:

- Tùy tiện đi, ngươi vẫn vổ sỉ như vậy...

Bạch Hổ gầm nhẹ, âm thanh như tự hào, nói ra:

- Công tử vẫn không đúng a, ta đây chính là thành thực như vậy, nghỉ gì nói nấy mà thôi.

Dạ Ảnh thôi lười cùng nó đấu võ mồm, hắn lúc này nhìn tới phía trước, ánh mắt hơi nhích một chút, rồi chậm rãi nhắm lại.

Tại khi hắn nhắm mắt, cả thiên địa như lâm vào cô tịch, giống như Dạ Ảnh nhắm mắt, thiên địa dường như ngủ đi một dạng.

Cuối cùng, hắn chậm rãi mở mắt ra.

“Oanh” một tiếng, lúc này, cả thời không cũng theo đó chấn động, ánh mắt Dạ Ảnh từ một màu đen thâm uyên bỗng biến thành một cái hoàng kim nhãn, khi hắn mở mắt ra, liền một mảnh kim sắc như tinh trụ chiếu rọi phóng ra.

Đôi mắt này giống như phá hết vạn đạo ngăn trở, đâm thủng hết thảy tinh không khoảng cách, bên dưới hoàng kim nhãn mở ra chính là hết thảy nằm bên trong đôi mắt này, ma, thần, tiên, nhân, yêu tất cả cũng được, mọi thứ đều nằm trọn trong đôi mắt, không gì ngoại lệ.

Khi Dạ Ảnh mở mắt nhìn đến, tại một phương hướng, lập tức thấy được kim sắc phóng đến, cả một mảnh hồng quang trở giống như biến thành kim hà một dạng.

Trong nháy mắt đó, cứ như có từng dòng kim hà chảy xuống, vô cùng vô tận.

Nhưng, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi đó, ánh mắt Dạ Ảnh cũng bình thường trở lại, hoàng kim nhãn theo đó mà biến mất.

Dạ Ảnh lúc này chợt cười nhạt, nhưng nụ cười này lại khiến nhiều kẻ phải rùng mình.

- Thú vị thú vị, ta mới chỉ nằm ngủ một vạn năm vậy mà đến cả Băng Tộc cũng xảy ra chuyện...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.