Vạn Cổ Ma Thần

Chương 114: Quỳ xuống!




Bên ngoài Thanh Vân Tông, từng đạo khí tức bay thẳng lên trời, nhất thời khiến bầu trời như là muốn nứt ra.

Tại hư không, Dạ Ảnh lăng không chắp tay, đôi Thâm Uyên đồng tử nhìn qua đám người bên dưới, chỉ lạnh lùng không nói gì.

Đám người này, tự xưng là đệ tử của Thanh Vân Tông, thế nhưng lại yếu ớt như hổ giấy, so với những kẻ tàn tu bên ngoài còn yếu hơn. Nếu không phải bọn hắn có được Thanh Vân Tông cung cấp tài nguyên, thì bọn hắn so với phàm nhân mạnh hơn không bao nhiêu.

Trước kia Thanh Vân Tông uy phong cỡ nào, vậy mà lúc này Thanh Vân Tông toàn đám co đầu rút cổ, đã thế còn đi con đường bất chính, thật làm các tiên hiền bọn hắn mất mặt.

Nghĩ tới đây, hắn thật sự phẫn nộ, ánh mắt lăng lệ lạnh lẽo nhìn qua từng người một.

Đám người bị hắn nhìn tới, lập tức co đầu lại, không dám cùng Dạ Ảnh đối diện, tựa hồ bị một đánh một trận lúc nãy làm bọn hắn đối với Dạ Ảnh sợ hãi không dám nhìn.

Thật ra đám đệ tử này chỉ là ngoại môn đệ tử mà thôi, bọn hắn vốn không có thiên phú, lại có suy nghĩ thiển cận, tưởng rằng như thế đã là mạnh mẽ, có chút thực lực lại xem là vô địch, kiêu ngạo bất khiêm, cho nên đều u mê thành một cục.

Khi gặp khó khăn cũng chỉ có lùi, không dám tiến tới một bước. Chính vì vậy mà khi Dạ Ảnh đến, nhìn thì thấy cả đám đều xung lên ngăn cản đấy, cuối cùng lại không chịu nổi một quyền của Dạ Ảnh, cả đám đều trở nên hoảng sợ, co đầu lại.

“Hưu! —” từng tiếng vang lên, chợt thấy sâu bên trong từng tòa đại sơn lóe lên ánh sáng mênh mông, tiếp đó có ba đạo thân ảnh mang theo uy áp kinh thiên đi ra, khi ba đạo thân ảnh này đi ra, lập tức không gian cũng run lên, tốc độ bọn hắn rất nhanh chóng, một bước bước ra liền đã đứng tại phía trước đám đệ tử ngoại môn.

Khi những thân ảnh này đi ra, đám đệ tử ngoại môn lập tức kinh hỉ, âm thanh vui mừng cung kính vang lên:

- Nội môn đệ tử đi ra, cuối cùng bọn họ cũng ra.

- Các sư huynh bên trong cuối cùng đi ra, hai kẻ kia dám tới Thanh Vân Tông chúng ta gây sự, chắ chắn sẽ không có kết quá tốt!

- Hừ, nên giết bọn hắn!

Trước đó đám ngoại môn đệ tử đều lo sợ co đầu, không dám nói một lời nào, thậm chí nhìn cũng không dám nhìn, thế nhưng khi những nội môn đệ tử này đi ra, liền như thấy được an toàn, không khỏi lên tiếng nghị luận.

- Câm miệng!

Đột nhiên một tiếng quát lớn làm cả đám hoảng sợ, từng tiếng nghị luận cũng theo đó mà dứt. Một thanh niên mày đậm mắt sáng, ánh mắt như chứa thần kiếm sắc bén, nhìn qua kẻ nào, kẻ đó liền thấy vô cùng đau nhức, không dám lên tiếng.

Thanh niên tên Trần Quốc sau khi thấy toàn bộ đã im lặng, lúc này mới dời mắt đi, ánh mắt như kiếm nhìn tới Dạ Ảnh cùng Băng Lãnh Sương, bắt đầu quan sát bọn hắn.

Một nam một nữ phía sau thanh niên lần lượt là Tiêu Hùng cùng Phượng Tuyết cũng bắt đầu quan sát Dạ Ảnh hai người, như muốn nhìn rõ hai người, muốn xem hai kẻ này rốt cuộc là lấy đâu ra can đảm dám tại Thanh Vân Tông gây chuyện.

- Các ngươi ở Thanh Vân Tông đánh người, thật sự to gan!

Trần Quốc nhíu mày, trầm giọng nói ra.

Trước lời này của Trần Quốc, Dạ Ảnh mí mắt không nháy một cái, lãnh đạm nói:

- Đám rùa già trưởng lão bên trong đâu? Kêu bọn hắn đi ra gặp ta!

Đám rùa già trưởng lão? Toàn bộ đệ tử Thanh Vân Tông đều ngẩn ra, nhưng sau đó liền lớn tiếng phẫn nộ, lời của Dạ Ảnh quả thật như đánh vào tổ kiến, lập tức từng tiếng phẫn nộ như vỡ đê truyền ra.

Sau khi ngẩn người được một lúc, Trần Quốc liền trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng quát:

- Ngươi là cái thá gì, dám ở Thanh Vân Tông nói bậy, muốn chết!

“Oanh —" Một tiếng thật lớn, khí thế trên người lập tức bạo phát ra, quang mang như thủy triều phá không mà ra, tại phía sau lưng cách vài dặm hắn hiện lên một gốc đại thụ chống trời, đại thụ này tản ra thanh quang mênh mông như đại dương, từng quang mang phô thiên cái địa, bao trùm vài dặm khuông viên vào trong.

Đứng tại phía dưới đại thụ này, có cảm giác áp bách cực lớn, khi so với đại thụ, người ta liền cảm giác nhỏ bé vô cùng, tựa hồ chỉ cần một phiến lá trên đại thụ cũng có thể đem chính mình chấn chết.

Phượng Tuyết mặt đỏ lên vì giận, quát:

- Làm Càn!

Bên cạnh Tiêu Hùng sắc mặt cũng trở nên âm trầm, giọng nói đầy âm lãnh vang lên:

- Tiểu tử ngươi trong vòng ba tức phải quỳ xuống, tự đoạn hai tay, nếu không thì đừng trách ta không nói trước!

"Oanh! —" Nói rồi, khí tức Thiên Hoàng bỗng bao trùm hư không tản ra, khuông viên một dặm lập tức chấn động mãnh liệt, quang mang điên cuồng dâng trào ra, hỏa diễm tựa hồ muốm đốt thời không đi ra!

Dưới hỏa diễm này thiêu đốt, mơ hồ cả trời đất đều bị đốt chạy, ngàn vạn đại địa như hóa thành Hỏa Diệm Sơn, phun ra nuốt vào hỏa mang! Đám đệ tử ngoại môn nào thấy qua cảnh đáng sợ này, lập tức bị dọa sợ, cả thở đều dừng!

Nhưng là...

Trước đại thụ to lớn áp bách cùng hỏa diễm thiêu đốt tới này, Dạ Ảnh không chút nào ảnh hưởng, đến cả một sợi lông cũng không bị làm sao, hắn không để ý tới lời uy hiệp của hai người, chỉ liếc mắt một cái, lạnh lùng nói:

- Nếu như ngươi đã nói vậy, thì trong vòng ba tức đám rùa già bên trong nếu không chịu ra đây, đừng trách ta đem toàn bộ đều giết!

Lời nói này đầy bá đạo, đối với hắn thì quá bình thường nhưng khi vào tai đám người đối diện, lại chính là cuồng ngạo.

Cuồng!

Đúng vậy, rất cuồng!

Bọn hắn dù gặp nhiều kể cuồng ngạo, nhưng tiểt tử trước mắt này quá cuồng, cuồng đến mức tự đại!

Đám người bên dưới bị lời Dạ Ảnh làm cho giận dữ, trước đây chưa từng có kẻ nào dám tại Thanh Vân Tông ngông cuồng như vậy, lần này là lần đầu tiên trong đời.

Tiêu Hùng bị Dạ Ảnh lời này chọc giận, hét lớn:

- Tiểu tử muốn chết! Đã không đi, vậy liền ở lại đây vĩnh viễn đi!

“Oanh! —" từng đợt oanh minh vang lên không dứt, tại dưới từng tiếng oanh minh này chỉ gặp hỏa diễm dâng lên tận trời, khi hỏa diễm dâng trào lên, chỉ thấy thương khung như bị đốt cháy, mọi thứ như bị hỏa diễm nuốt trọn, không gian bắt đầu nứt ra từng vết, lỗ đen khổng lồ như tại bên trên rời xuống.

Bên trên bầu trời đột nhiên chấn động, tại mênh mông hỏa mang bên trong, từng sợi hỏa diễm chợt điên cuồng xoay chuyển, càng lúc càng nhanh, thấy được từng quang mang bắt đầu phóng ra. Ngay lúc này, tại một tiếng “oanh” vang lên, vô số sợi hỏa diễm va chạm vào nhau, từng tia lửa xẹt qua làm không gian run rẩy.

Cuối cùng, tại trên bầu trời bỗng nhiên hiện ra một khỏa Đại Nhật, nhật quang sáng chói chiếu rọi xuống, khỏa cầu lửa này đứng ở trên đỉnh đầu thương khung, càng lúc càng trở nên to lớn, như đang lấy tốc độ khủng khiếp từ thiên ngoại rơi xuống nơi này đồng dạng.

- Tiểu tử đáng chết, chết đi cho ta!

Tiêu Hùng chợt lóe lên, tại trên đỉnh đầu mọi người xuất hiện, trên tay hắn lúc này cầm lấy Đại Nhật, mạnh mẽ ném xuống bên dưới, không gian rạch một đường đen nứt vỡ, toàn bộ uy áp đều hướng tới Dạ Ảnh. Hắn rõ ràng là muốn một kích này đem Dạ Ảnh giết chết!

Lúc này, Băng Lãnh Sương vẫn đứng sau chỉ lạnh nhạt ôm kiếm, cũng không có ra chiêu, bởi vì Dạ Ảnh đã nói nàng không cần ra tay, chuyện này, hắn cần phải tự mình ra giải quyết!

Khi Đại Nhật đang lấy tốc độ cực nhanh rơi xuống, Dạ Ảnh thậm chí còn không liếc nhìn, tay hắn đưa lên bỗng mở ra, một chưởng vỗ về phía trước.

“Phanh!! —" Liên tiếp hai tiếng vang lên, tại một chưỡng này vỗ ra, không khí lập tức bị nén tới cực hạn, một cái vỗ này ra như là lực lượng của ngàn vạn đại quân, nặng nề đánh vào Đại Nhật.

Một chưởng đơn giản đánh lên Đại Nhật, tựa hồ như là đang đùa giỡn, bất kỳ ai cũng có thể đánh ra một chưởng này, đám người xung quanh nhìn thấy vậy đều nghĩ rằng cánh tay của Dạ Ảnh sẽ bị đốt phế.

“Phanh —" một tiếng vang lên, Tiêu Hùng tay cầm Đại Nhật đánh về phía trước, khi cùng bàn tay Dạ Ảnh va chạm, lập tức điên cuồng đẩy tới, như muốn đem Đại Nhật đốt rụi cả Dạ Ảnh, thế nhưng là, hắn trong nháy mắt đó trở nên kinh hãi, muốn lắc người tránh ra.

Tại một tiếng “phanh” này vang lên, thấy được Đại Nhật trong tay Tiêu Hùng chợt nổ tung, một cái không gian chi thủ tại Đại Nhật đánh xuyên qua, ở trên ngực Tiêu Hùng đánh lên, cho dù là Tiêu Hùng có muốn tránh thì vẫn không cách nào tránh được.

Lập tức một tiếng nặng nề vang lên, không gian chi thủ hung hăng đánh khiến cho Tiêu Hùng cả người đều là máu, nặng nề đánh lên đại địa, y phục bị xé rách, trên ngực lưu lại một đạo thủ ấn to lớn.

Nhìn một màn này, tất cả đệ tử ở đây không khỏi hít một hơi thật sâu, khi thấy Tiêu Hùng trong nháy mắt bị đánh ngã lên đại địa thì không khỏi giật mình kêu lên. Ngay cả hai người Trần Quốc cùng Phượng Tuyết cũng giật này mình, không nghĩ tới Tiêu Hùng với thực lực Thiên Hoàng cũng bị đánh đến chật vật không chịu nổi như vậy.

- Giết!

Tiêu Hùng đúng lúc này bò dậy, hắn phẫn nộ gào thét, lực lượng lại bùng phát mạnh mẽ, hỏa diễm lần nữa khuếch trương dâng lên, tại quanh người hắn phừng phực mà ra, hắn hét một tiếng dài, hướng đến Dạ Ảnh giết tới.

“Phanh!! —" môt tiếng, một quyền bao bọc trong hỏa mang đánh tới, hỏa diễm hừng hực bốc lên, trong nháy mắt phá không đánh tới, hỏa diễm như hóa thành một đầu hỏa long, điên cuồng rống lên.

- Quỳ xuống cho ta!

Dạ Ảnh lạnh lùng quát một tiếng, trời xanh gào thét, thiên địa kịch liệt chấn động, hắn đứng tại giữa trời đất, như là một tôn đế thượng, hắn quát lớn chính như đế thượng phẫn nộ, chấn động vạn giới, ba ngàn đại đạo đều lắc lư sợ hãi.

Theo đó, tay hắn chợt đánh xuống, một chưởng này ép xuống, thấy được Ba Ngàn Thế Giới tại tay hắn lưu động, tinh quang theo đó phun trào, tinh quang ngập trời mang theo uy áp vô thượng đánh xuống.

"Oanh!! —" Trong nháy mắt này, hỏa quyền bị phá hủy, Tiêu Hùng bị uy áp này chấn đến đầu óc đau đớn, áp bách vô thượng ép đến, phịch một tiếng, Tiêu Hùng thất khiếu chảy máu, quỳ tại trên mặt đất, đầu gục xuống như đã chết!

...

Ps: Chương 113 có chút thay đổi, nếu mn chưa biết thì vui lòng xem lại để đỡ phải nhầm lẫn:)) Thanks AE!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.