Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 400: C400: Cái quái gì vậy




"Người nghĩ quá rồi, bọn họ cùng lắm cũng chỉ làm bia đỡ đạn thôi!", Trần Mộc lắc đầu, lạnh lùng nói.

Thương Long Tông là một môn phái cổ xưa có lịch sử nghìn năm, nếu những kẻ tinh anh tâm thường kia không có năng lực và kinh nghiệm thì chỉ đáng làm bia đỡ đạn thôi.

"Chúng ta đi thôi!", Trần Mộc xua tay, rồi đi về phía thành Viên Long.

"Này chàng thanh niên, xin dừng bước!"

Lúc này, một người bán hàng rong mặt gầy quắt đứng chặn trước mặt Trần Mộc, rút một cuộn giấy từ trong lòng ra, khẽ nói: "Mua bản đồ không? Đây là bản đồ di vật của Thương Long Tông đây, nếu là người thường thì ta sẽ không bao giờ bật mí điều này đâu!"

"Bản đồ di vật của Thương Long Tông sao?"

Trân Mộc mỉm cười, nếu có tấm bản đồ như này thật thì người bán hàng rong này đời nào vẫn còn ở đây bán nữa, chắc chắn sẽ bị giết từ lâu rồi.

"Bao nhiêu tiền?", Trần Mộc lạnh lùng hỏi.

Thấy vậy, người bán hàng rong chợt phấn khích, vội vàng đáp: "Hai nghìn hai trăm tệ, đảm bảo là bản đồ gia truyền thật!"

"Thứ này mà cũng được gia truyền á?", Trần Mộc cười nói.

"Đương nhiên, tổ tiên trước đời ông cha ta là một kẻ mạnh, là đệ tử thân truyền của Thương Long Tông, chẳng qua đến đời tôi thì sa sút thôi!", người bán hàng rong đáp.

"Như vậy thì chẳng phải là ta lời ngươi lỗ sao, như thế thì không được, ba nghìn hai trăm tệ, bán không?", Trần Mộc hỏi.

"Bán chứ, ba nghìn hai trăm tệ đương nhiên là bán rồi!", người bán hàng rong nghe xong ngay lập tức phấn khởi, Trần Mộc làm vậy chẳng phải là vung tay quá chớn rồi sao?

"Ba nghìn hai trăm tệ đắt quá, xin cáo từ!", Trần Mộc chắp tay, quay người rời bước, không ở lại đó thêm một phút giây nào nữa.

Người bán hàng dong sững người chốc lát rồi mới định thần lại, tức giận đến mặt đỏ tía tai.

Đã không có tiền lại còn đòi trả giá ba nghìn hai trăm tệ! Đồ khốn kiếp! Đây chẳng phải đang trêu đùa người ta saol

"Phì phò!", Hàn Giang Tuyết và Trình Vũ Hiên bị trò của Trần Mộc chọc cho cười phá lên.

Nhóc con, rõ ràng là không mua mà lại còn bày trò bịp bợm với người ta, đúng là thất đức mà!

Người bán hàng dong trừng mắt nhìn chằm chăm về phía Trân Mộc, miệng lẩm bẩm chửi bới, sau đó lại ngước nhìn thấy các đám thanh niên phi thường khác đang đi tới bèn lập tức nở nụ cười đon đả nghênh đón, chặn lại: "Chàng thanh niên anh hùng, mua bản đồ không? Đây là bản đồ di vật của Thương Long Tông, ta đảm bảo..."

Hừm.

Người bán hàng dong còn chưa dứt lời thì một tia sáng sáng loé lên, một nhát kiếm bổ phắt xuống, đầu người bán hàng dong bay lìa khỏi xác.

Máu tươi phun tung toé, một mùi tanh nồng toả ra.

“Cái quái gì vậy, lại còn bán bản đồ, thú vị lắm à!"

Chàng thanh niên tuấn tú nhếch mép cười lạnh lùng, nhặt lên một cuộn giấy da dê, mở ra nhìn qua một cái rồi xé tan ngay lập tức.

Cảnh tượng này ngay lập tức khiến tất cả mọi người đều quay lại nhìn, rồi những tiếng hô đầy nỗi kiêng dè bắt đầu vang lên.

"Đó là... gia tộc họ Dương, một trong ba đại gia tộc võ đạo đó sao?"

"Quả đúng là bọn họ, không ngờ là bọn họ cũng tới thành Viên Long này góp vuil"

Nghe xong mấy tiếng bàn tán dè dặt này, gương mặt chàng thanh niên anh tú lộ rõ vẻ ngạo mạn, hệt như những lời này là lời tán thưởng dành cho hắn ta vậy.

Đám người Trần Mộc ở phía trước đang định rời đi, vừa nghe thấy mấy tiếng này, cũng không kìm được mà quay đầu lại nhìn rồi đánh mắt nhìn xuống xác của người bán hàng dong dưới đất.

Người bán hàng dong một giây trước vẫn còn bị hắn trêu đùa, vậy mà một giây sau đã đầu lìa khỏi cổ rồi.

Trần Mộc không khỏi chau mày, lập tức ngước mắt lên nhìn về phía chàng thanh niên đang khoái chí đắc ý kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.