(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chung Kỳ biết Lý Dật Sinh còn có việc, nên đúng lúc kết thúc cuộc trò chuyện.
Cô vừa ngồi xuống chỗ cũ, thì WeChat báo có chuyển khoản - Lý Dật Sinh đã chuyển tiền cho cô.
Thật là dứt khoát.
Tên WeChat của anh ấy chính là tên thật, Chung Kỳ thầm đọc trong lòng: Lý Dật Sinh.
Tiền dạy kèm buổi đã học là hai nghìn, nhưng Đới Trác đã hứa tối nay sẽ học tiếp, nên cô tính gộp luôn, báo là hai nghìn hai trăm, coi hai trăm tệ chênh lệch là tiền đặt cọc buổi tối. Thế thì cũng chẳng tính là lợi dụng cậu ta.
Trực tiếp nhận tiền có vẻ hơi vội vàng, cô suy nghĩ một hồi, gửi lại một sticker dễ thương, kèm theo một câu: "Cảm ơn ông thần tài."
Lý Dật Sinh nhìn thấy tin nhắn này khi bước ra khỏi thang máy, thầm nghĩ cô gái này thật thú vị và thẳng thắn.
"Nghĩ gì vậy? Đến rồi." Hứa Văn Dục đứng cách đó vài bước nhắc nhở anh.
Hai mươi phút sau, Chung Kỳ đi thang máy lên tầng mười.
Trong thang máy, cô cẩn thận giấu chiếc mác áo vest đi, tránh để lộ ra lúc phỏng vấn.
Vừa ra khỏi thang máy, cô đã nhìn thấy logo công ty rất lớn - VOMO, tên tiếng Trung là Duyệt Mỹ.
Chung Kỳ ngước nhìn dòng chữ đó, như thể đang đứng trước cánh cổng của cung điện mơ ước.
Thiết kế của công ty rất nghệ thuật, tông màu trắng tinh khiết, đơn giản mà sang trọng, trần nhà cao bảy tám mét, bên dưới là những bàn làm việc mở được sắp xếp theo hình vòng cung.
Chung Kỳ đi theo nhân sự vào một phòng họp trống, chờ đợi người phỏng vấn.
Chung Kỳ nhìn ra bên ngoài qua vách kính, ngắm nhìn thế giới mới mẻ, xa lạ này, như thể một thước phim bước ra ngoài đời thực.
Mọi người đều đang bận rộn, nhưng cô có thể thấy không khí ở đây rất thoải mái, tự do, không gò bó. Có người nhuộm tóc hồng, xăm hình kín tay, có người mặc váy hai dây xinh xắn, cũng có người đi dép xỏ ngón đi lại trong khu vực văn phòng.
Nếu phỏng vấn đậu, cộng thêm thu nhập từ dạy kèm, cô sẽ có nguồn thu nhập ổn định trong năm tới, biết đâu còn tiết kiệm được một ít.
Thực tập sinh mỗi tuần phải đi làm ít nhất bốn ngày, chương trình học năm tư không quá dày đặc, cô nghĩ mình có thể sắp xếp được.
Nghĩ đến việc mình cũng sẽ trở thành một phần của nơi này, cô cảm thấy phấn khích.
Mười mấy phút sau, người phỏng vấn Chung Kỳ đẩy cửa bước vào, là một người phụ nữ tóc ngắn, ăn mặc chỉn chu từ đầu đến chân, cô tự giới thiệu: "Tôi là Tôn Mạn, giám đốc thiết kế."
Chung Kỳ chưa có kinh nghiệm phỏng vấn, không tránh khỏi hồi hộp, chỉnh lại tư thế ngồi.
Tôn Mạn liếc nhìn CV của Chung Kỳ: "Ngôn ngữ ứng dụng... Không phải học thiết kế?"
"Tôi có hứng thú với thiết kế, nên đã tự học."
Ngày bé cô có rất nhiều sở thích, nào thư pháp, nào vẽ tranh, những lớp học thêm mà bọn trẻ khác thường chẳng muốn đi, cô lại rất thích.
Nhưng mẹ cô quá bận, bận đến mức không hề chú ý đến nhu cầu của con gái.
Lúc đó, Chung Thư Cầm làm một công việc trong tuần, cuối tuần còn làm thêm, bận đến mức không có thời gian đi họp phụ huynh, càng không thể quan tâm đến sở thích nhỏ bé của con gái út.
Cảnh Văn ghen tị với Chung Kỳ, vì cô ấy nói tiền rất tốt, nhưng tiền không mua được tình yêu.
Chung Kỳ không thể hiểu được tâm trạng đó, từ khi còn nhỏ, gia đình cô đã rất túng thiếu.
Cô biết mẹ yêu cô, nhưng vì tiền, tình yêu chỉ thoáng qua, không thể tồn tại lâu dài.
Tình yêu đã biến thành sự tủi thân, cam chịu và bất lực của mẹ cô.
Cô không trách mẹ. Lúc đó, Chung Thư Cầm vẫn chưa quay về ngõ Lam Thiên, một mình nuôi hai con gái, lại phải đối mặt với nhiều lời ra tiếng vào, cuộc sống thật sự không dễ dàng.
Rất nhiều thiếu sót đều có thể bù đắp, bây giờ cô đang tự mình nỗ lực, tiến gần hơn đến giấc mơ từng không thể thực hiện.
Cuộc phỏng vấn diễn ra rất nhanh, chỉ khoảng mười phút.
Tôn Mạn chỉ hỏi vài câu xã giao, không đưa ra kết quả ngay tại chỗ, mà bảo Chung Kỳ về chờ thông báo.
Sau khi phỏng vấn xong, Tôn Mạn bước vào văn phòng bên cạnh.
Văn phòng đó rất rộng, có một cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn hình vòng cung.
Khi Chung Kỳ rời đi, cô nhìn thấy Lý Dật Sinh cũng ở trong đó.
Cô khẽ nhíu mày, thật trùng hợp.
Văn phòng có cửa sổ kính hình vòng cung là văn phòng của ông Vương, Chủ tịch Duyệt Mỹ.
Tôn Mạn đẩy cửa bước vào, gật đầu chào: "Ông Vương."
"Cô đến rồi, đây là ông Hứa và ông Lý, phụ trách cải tạo Lãng Viên." Ông Vương giới thiệu Hứa Văn Dục và Lý Dật Sinh với Tôn Mạn. "Tôn Mạn là giám đốc thiết kế của chúng tôi, rất chuyên nghiệp trong việc thiết kế không gian và bố trí giao thông, sau này cô ấy sẽ là người làm việc trực tiếp với hai vị."
Lý Dật Sinh đang định nói không cần gọi anh là ông Lý, thì Tôn Mạn đã đến bắt tay anh: "Ông Hứa, ông Lý, xin lỗi đã để hai vị chờ lâu, vừa rồi tôi phỏng vấn một thực tập sinh."
Ông Vương cũng nhìn thấy Chung Kỳ, cười nói: "Bây giờ người đến phỏng vấn toàn trai xinh gái đẹp, thật là mãn nhãn."
Tôn Mạn lắc đầu, tiện tay nhét CV vào máy hủy tài liệu: "Không phải cứ xinh đẹp là đậu được đâu."
Khuôn mặt tươi cười ở góc trên bên phải của CV từ từ đi xuống, biến mất trong máy.
Lý Dật Sinh quay đầu lại, Chung Kỳ vẫn chưa đi.
Như cảm nhận được ánh mắt của anh, cô cũng nhìn lại.
Ánh mắt hai người chạm nhau, thoáng qua rồi thôi.
Giây tiếp theo, Chung Kỳ xoay người rời đi.
Cách nhau một cánh cửa kính, họ trở về thế giới của riêng mình.
"Nghe giọng điệu này, hình như cô không hài lòng?" Ông Vương hỏi bâng quơ.
"Đối với một người không được đào tạo bài bản về thiết kế, những thứ cô ấy làm cũng được, nhưng mà—" Tôn Mạn đổi giọng, ra vẻ ta đây. "Trợ lý trước của tôi tốt nghiệp SVA, cô ta chỉ là sinh viên trường đại học bình thường ở địa phương, nhìn là biết gia cảnh cũng bình thường, chắc chắn tầm nhìn và gu thẩm mỹ cũng không theo kịp."
Lý Dật Sinh hơi nhíu mày.
Tôn Mạn nhún vai, vẻ mặt thờ ơ: "Sinh viên mà, thời gian nhiều, được đến Duyệt Mỹ phỏng vấn đã là một kinh nghiệm quý báu rồi."
Sau khi cuộc gặp kết thúc, Tôn Mạn tiễn Lý Dật Sinh và Hứa Văn Dục ra thang máy, tiện thể lấy điện thoại ra kết bạn WeChat.
Dù sao sau này cũng phải hợp tác, Hứa Văn Dục không do dự đồng ý kết bạn.
Đến lượt Lý Dật Sinh, anh lấy Hứa Văn Dục ra làm lá chắn: "Tôn tổng khách sáo rồi, tôi chủ yếu phụ trách thực hiện, mọi việc liên quan đến giao tiếp xin hãy liên hệ với ông Hứa. Mong cô thông cảm."
"Tôi hiểu, mỗi người một việc." Tôn Mạn cười, cất điện thoại, che giấu vẻ mặt hơi lúng túng. "Tôi đã đặt cà phê cho hai vị rồi, xuống tầng một lấy là được."
Cửa thang máy vừa đóng lại, Hứa Văn Dục liền quay sang hỏi: "Cậu không muốn kết bạn với Tôn Mạn à?"
"Không rảnh."
"Cô ta chắc chắn thích cậu rồi."
Cử chỉ và ánh mắt của Tôn Mạn không thể nào che giấu được.
Đây là điều mà người trưởng thành đều ngầm hiểu.
"Đây là đối tác cậu tìm đấy à?" Lý Dật Sinh nói, giọng điệu có chút khinh thường.
Vừa rồi ở trong văn phòng, anh không tiện nói thẳng, anh không muốn làm Hứa Văn Dục mất mặt.
Nhưng với tư cách là người phỏng vấn, Tôn Mạn lại nói xấu ứng viên sau lưng, còn tùy tiện hủy CV của người khác, anh không hề thích điều đó.
"Họ đáp ứng được yêu cầu, giá cả hợp lý, bây giờ tôi cũng đang làm việc ở đây, tiện liên lạc, mọi mặt đều là lựa chọn tốt nhất. Còn Tôn Mạn, cậu không muốn tiếp xúc thì thôi, dù sao cô ta cũng không kết bạn được với cậu mà."
"Tùy cậu."
Hứa Văn Dục biết Lý Dật Sinh không thích Tôn Mạn, nhưng cả hai bên cậu ta đều cần, nên chỉ có thể làm hài lòng cả đôi bên.
Cậu ta vội vàng đi lấy cà phê, trên đường đi, ánh mắt cậu ta bị thu hút bởi một vật kim loại sáng bóng.
Hứa Văn Dục quay lại với một chiếc đồng hồ trên tay.
Cậu ta tấm tắc khen: "Thời buổi này, lại có người vứt đồ hơn mười nghìn tệ như rác rưởi."
"Cùng mẫu với chiếc cậu đang đeo đấy."
Lý Dật Sinh nhận lấy chiếc đồng hồ, lập tức nhận ra chủ nhân của nó.
Bước ra khỏi tòa nhà, anh vừa hay nhìn thấy Chung Kỳ lên xe buýt.
Từ đây đi xe buýt đến ngõ Lam Thiên, mất ít nhất một tiếng.
Chung Kỳ về đến tiệm lúc gần trưa.
Chung Tuyết phải đi làm, Chung Thư Cầm cuối cùng cũng không đánh mạt chược nữa, ở lại trông tiệm.
Thấy Chung Kỳ bước vào, bà hất hàm về phía trong.
Chung Kỳ quay đầu lại, Đàm Tư đang đứng cạnh tủ lạnh.
"Sao cậu lại đến đây?"
"Tôi không liên lạc được với cậu."
Cô chỉ ra ngoài. "Ra ngoài nói chuyện."
Bầu trời xa xa chuyển sang màu xám xịt, một cơn mưa khác đang hình thành.
"Mấy tháng nay cậu bận gì vậy? Tôi hỏi Cảnh Văn, cô ấy cũng không chịu nói."
"Cậu có gọi cho tôi không?" Chung Kỳ nghiêng đầu hỏi.
Đàm Tư lắc đầu: "Cậu đã chặn tôi từ lâu rồi."
Không phải cậu ta?
"Không phải cậu thì thôi." Chung Kỳ xua tay, định quay vào trong. "Cậu về đi, sắp mưa rồi, tôi có việc bận."
Hôm nay Chung Tuyết không có ở đây, Chung Thư Cầm lại không bê vác được đồ nặng, cô phải dọn dẹp những thứ bày bán ở cửa tiệm trước khi trời mưa.
"Từ khi lên đại học, cậu ít khi nào để ý đến tôi, tôi tìm cậu bao nhiêu lần, cậu đều rất thờ ơ, sau đó thì chặn tôi luôn. Tôi không biết mình đã làm gì sai khiến cậu giận."
"Chúng ta học khác đại học, có những mối quan hệ mới, dần dần ít liên lạc cũng là chuyện bình thường mà?"
"Nhưng cậu và Cảnh Văn vẫn thân thiết đấy thôi."
"Đàm Tư, cậu đừng cư xử như một đứa trẻ được không?"
"Bây giờ cậu mới giống đứa trẻ đang dỗi hơn đấy." Đàm Tư nói.
Chung Kỳ cảm thấy mình không thể chịu nổi những câu hỏi dồn dập, sự đeo bám và vô lý của những chàng trai cùng tuổi.
Cô mất kiên nhẫn: "Ông tôi mất, mẹ tôi bị ung thư, bà ngoại lúc tỉnh lúc mê, tiệm lại có một đống việc, học phí của tôi còn chưa đủ. Cuộc sống của tôi đã đủ rối ren rồi, những chuyện này còn chưa đủ bận hay sao, mà tôi còn phải dành thời gian quan tâm đến cậu nữa?"
Gió thổi mạnh.
Lá cây và bụi bay mù mịt, tạt vào người cô.
Cuộc sống của cô giống như thời tiết này vậy, hiếm khi nào trời quang, phần lớn là gió bão, ẩm ướt và bấp bênh.
Đàm Tư sững sờ, cậu ta hoàn toàn không biết những biến cố trong cuộc sống của Chung Kỳ.
"Nếu cậu thiếu tiền thì tôi có thể…"
"Cậu đi đi, cậu ở đây chỉ vướng víu thôi." Chung Kỳ bắt đầu dọn những thùng giấy ở cửa, không ngẩng đầu lên nữa.
Cơn mưa hôm nay dữ dội và kéo dài hơn mọi khi.
Tấm ván gỗ chắn cửa đã hoàn toàn vô dụng, nước mưa tràn vào tiệm, làm ướt một số thùng giấy, Chung Kỳ và Chung Thư Cầm dọn dẹp cả buổi chiều.
Vì bị dính mưa, Chung Kỳ hơi đau đầu, vừa về đến nhà là ngủ ngay.
Tỉnh dậy, cô đã trễ học thêm nửa tiếng.
Chung Kỳ bật dậy, vội vàng chạy đến nhà Đới Trác.
Đới Trác đợi mãi không thấy cô đến, bèn ngồi dưới đất chơi Lego, các mảnh ghép vương vãi khắp nơi.
Thấy cô bước vào, cậu ta vội vàng nhét cuốn sách hướng dẫn lắp ráp xuống gầm bàn trà.
Chung Kỳ liếc nhìn, đó là mô hình lâu đài Disney.
Đới Trác lơ đễnh hỏi: "Sao thế chị Kỳ? Nói là hôm nay học mà, sao chị lại đến muộn? Sau này không được yêu cầu cao với em nữa đâu đấy."
Chung Kỳ nghiêm mặt: "Buổi học hôm nay không tính tiền, được không?"
Da cô vốn đã trắng, bây giờ lại càng thêm nhợt nhạt, Đới Trác ngẩng lên nhìn, cứ như nhìn thấy ma nữ.
Thấy sắc mặt cô kém, lại như thùng thuốc súng, chạm vào là nổ, cậu nuốt nước miếng, dịu giọng: "Em không có ý đó. Chị bị dính mưa à? Không phải mưa đã tạnh rồi sao?"
"Nước tràn vào tiệm."
"Chị Kỳ, chị nên tìm một nhà thiết kế, sửa sang lại tiệm đi, chuyện nước tràn vào này sẽ được giải quyết triệt để."
Những đứa trẻ không lo cơm áo gạo tiền nói ra câu nào cũng ngây thơ đến thế.
"Đâu có dễ tìm vậy." Chung Kỳ muốn lảng tránh chủ đề này.
"Tìm anh họ em chứ! Ngôi nhà cũ của nhà em được sửa sang lại là do anh ấy thiết kế đấy."
"Anh họ của cậu?"
"Chị không phải quen anh ấy sao?" Đới Trác ngẩng đầu hỏi cô.
Cô cứ tưởng Lý Dật Sinh là chú của cậu.
"Anh họ của cậu là nhà thiết kế à?" Chung Kỳ nhướn mày.
Cô nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy Lý Dật Sinh ở Duyệt Mỹ sáng nay.
"Vâng, nhưng mà mấy việc này với anh ấy chỉ là chuyện nhỏ, anh ấy rất giỏi, là người đứng đầu trong ngành, bình thường những dự án anh ấy nhận đều là sân vận động, tòa nhà văn phòng, trung tâm thương mại các kiểu. Em hỏi anh ấy giúp chị nhé?"
Chung Kỳ khéo léo từ chối: "Thôi, chị không trả nổi số tiền đó đâu."
"Người quen thì chắc anh ấy sẽ giảm giá cho."
Cô lắc đầu. Giảm giá cô cũng không trả nổi.
Không trả nổi thì không trả nổi, nhưng Chung Kỳ bỗng dưng thấy tò mò về người này.
Cô ngồi khoanh chân xuống sàn nhà bên cạnh Đới Trác: "Sao tự nhiên anh họ cậu lại đến thăm cậu?"
"Vì anh ấy dữ dằn."
"Anh ấy đánh cậu à?"
Đới Trác mấp máy môi hồi lâu, nói: "Đó là em nhường anh ấy thôi."
Rõ ràng là bị đánh rồi.
Với tính cách của Đới Trác, cần phải có người có uy nghiêm mới trị được cậu ta.
Thứ cứng đầu nhất trên đời này chính là cái miệng của học sinh cấp ba.
Chung Kỳ không nhịn được cười.
Nụ cười của Chung Kỳ khiến Đới Trác muốn nói thêm, cậu ta thao thao bất tuyệt kể lể.
"Anh ấy đẹp trai thật đấy, nhưng đừng để vẻ ngoài của anh ấy đánh lừa."
"Lúc yêu đương thì rất si tình, cứ như sẵn sàng phản bội cả thế giới vì tình yêu, nhưng mấy năm sau chẳng phải vẫn bỏ người ta đó sao."
"Dùng từ phổ biến bây giờ là, tra nam."
…
Đới Trác nói luyên thuyên một hồi, cuối cùng nói: "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chị với bạn gái cũ của anh ấy cũng khá giống nhau."
"Hả?" Chung Kỳ không ngờ cậu ta lại nói vậy.
"Đều xinh đẹp mà nghèo."
Chung Kỳ méo mặt: "...Cứ coi như cậu đang khen tôi đi."
Cô còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng Đới Trác không nói nữa.
Thằng nhóc này học hư rồi, đến đoạn quan trọng lại im lặng.
Cậu ta học theo Chung Kỳ, gõ khớp ngón tay lên bàn trà: "Sao chị lại quan tâm đến anh họ em vậy? Còn học không?"
Editor: Vải
Nguồn: Tấn Giang
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");