(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chung Kỳ đã vô số lần tưởng tượng, nếu gặp lại bố, cô sẽ phản ứng ra sao.
Cô từng mơ thấy gương mặt ông, cũng từng tự tập dượt biết bao lần cảnh tượng trùng phùng trong đầu.
Hồi bé thơ dại, cô nào hiểu vì sao mình lại không có bố. Mỗi lần hỏi mẹ - Thư Cầm, chỉ nhận lại sự lảng tránh hoặc im lặng.
Lớn dần lên, cô càng thêm tò mò, tò mò không biết Thư Cầm năm xưa đã yêu một người đàn ông như thế nào.
Nhưng gia đình lại giấu kín như bưng, dù cô có lén nghe cuộc trò chuyện giữa Thư Cầm và bà ngoại, cô cũng chẳng thể nào ráp nối được một câu chuyện hoàn chỉnh về quá khứ.
Chính vì chưa từng có được, nên cô khao khát đến cháy bỏng.
Cô bắt đầu ghen tị với người khác, nhất là với chị gái – Chung Tuyết. Ít nhất chị ấy đã từng gặp bố, từng sống với ông vài năm.
Rồi Chung Kỳ cũng hiểu, có lẽ người đàn ông ấy sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trong đời cô nữa.
Tất cả những mong đợi của cô chỉ là ảo tưởng.
Cô khép chặt cánh cửa hy vọng trong lòng, thôi tự mình diễn những vở kịch độc diễn vô vọng.
Cuộc đời thật trớ trêu, ngay khi cô từ bỏ ảo tưởng, thì người đàn ông ấy lại đột ngột xuất hiện.
Khi ông ta nói “Bố là bố của con”, Chung Kỳ sững sờ như vừa bị ai đánh một cú trời giáng. Cô đứng chôn chân, đầu ngón tay tê dại, hoàn toàn mất phương hướng.
Cảnh Văn nhíu mày, kéo Chung Kỳ lùi lại một bước, dang tay che chở cho cô, nói rằng ông ta nhận nhầm người rồi.
Y tá cũng chưa từng gặp cảnh tượng như vậy, cô ấy hỏi Chung Kỳ: “Cháu không quen biết ông ấy sao?”
Chung Kỳ thậm chí còn không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Cảnh Văn nhắc nhở, cô mới run rẩy lấy điện thoại gọi cho chị gái.
Chung Tuyết hình như vẫn đang ngủ bù, giọng ngái ngủ hỏi có chuyện gì.
Chung Kỳ ấp úng mãi, không biết xưng hô thế nào. Đã định nói “Bố đến rồi”, nhưng lại nghĩ thân phận người này còn chưa xác định, đành phải nói khác đi: “Có một người… nói ông ấy là bố.”
Lần đầu tiên thốt ra tiếng “bố”, cổ họng cô khô khốc.
Chung Tuyết im lặng một lát rồi chỉ nói “Đợi chị” rồi cúp máy.
Trong lúc chờ Chung Tuyết đến, người đàn ông, Chung Kỳ và Cảnh Văn ngồi trên dãy ghế kim loại ở hành lang, không ai nói với ai câu nào.
Người đàn ông mấy lần định mở lời giải thích, nhưng thấy Chung Kỳ trầm ngâm suy tư, lại ngập ngừng im bặt.
Chung Kỳ lo lắng chờ đợi Chung Tuyết, ánh mắt hoang mang vô định, không tìm thấy điểm tựa.
Cô vô thức rung đùi, cắn môi dưới, cho đến khi Cảnh Văn khẽ kêu lên một tiếng, đưa cho cô tờ giấy ăn, cô mới phát hiện môi dưới đã rướm máu.
Chung Tuyết đến rất nhanh. Thoạt nhìn, cô không nhận ra người đàn ông đó. Khi thấy ông ta đứng dậy cùng Chung Kỳ, cô sững người, rồi toàn thân run lên bần bật.
Họ nhận ra nhau.
Người đàn ông nước mắt lưng tròng, định bước tới, thì Chung Tuyết xông đến, hỏi Chung Kỳ có cho ông ta vào phòng bệnh không.
Chung Kỳ bị phản ứng của Chung Tuyết làm cho sợ hãi, lắc đầu một cách máy móc.
Chung Tuyết như phát điên lao về phía người đàn ông trung niên, hất văng bó hoa trên tay ông ta, túm cổ áo lôi ra phía cầu thang.
Ngực cô phập phồng dữ dội, không thốt nên lời. Nước mắt cứ thế tuôn rơi, một lúc sau mới gào lên bảo ông ta cút đi.
Người đàn ông cố gắng giải thích, miệng liên tục gọi “Tiểu Tuyết”, nhưng dáng vẻ nho nhã, đĩnh đạc của ông ta giờ đây cũng tàn tạ như bó hoa bị hất văng dưới đất.
Chung Tuyết nghe ông ta gọi tên mình lại càng thêm giận dữ, lời nói hóa thành tiếng gào thét. Hành lang bệnh viện ồn ào, nhiều người nhà bệnh nhân ló đầu ra phàn nàn.
Y tá lạnh lùng đuổi họ xuống lầu cãi nhau.
Chung Kỳ chưa từng thấy Chung Tuyết như vậy, tiến lên can ngăn, lại vô tình va vào khung cửa trong lúc hỗn loạn.
Cô cảm thấy mũi nóng ran, sờ một cái, thấy toàn là máu.
Chung Tuyết đạp tung cửa cầu thang, kéo người đàn ông vào trong. Chung Kỳ cúi đầu nhìn những bông hoa nằm rải rác dưới chân.
Y tá đưa Chung Kỳ đến phòng cấp cứu. Cơn đau ở mũi khiến cô mất cảm giác với những chỗ khác. Đến phòng cấp cứu, cô mới biết hốc mắt mình cũng bị rách.
Xử lý xong vết thương, Chung Kỳ bảo Cảnh Văn về trước, cô còn việc phải làm.
Cảnh Văn lo lắng, hỏi cô có phải định đi tìm người đàn ông đó không.
Chung Kỳ không giấu diếm, nói cô chỉ muốn làm rõ mọi chuyện.
Cảnh Văn thở dài. Cũng có một người cha tệ bạc, cô chỉ có thể nhắc nhở Chung Kỳ: “Ông ta là loại người thậm chí còn nhận nhầm cả con gái ruột của mình đấy.”
Chung Kỳ chạy xuống dưới lầu khu nội trú. Chung Tuyết đã đi rồi, chỉ còn người đàn ông đó ngồi chỉnh lại cổ áo trên ghế ở tầng một.
Thấy Chung Kỳ, ông ta chỉ liếc nhìn một cái, không nói gì.
Chung Kỳ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh.
Điện thoại rung lên. Chung Tuyết nhắn tin hỏi cô đang ở đâu, có bị thương nặng không. Cô liếc nhìn rồi cất điện thoại vào túi.
Sự tò mò lấn át tất cả, khiến cô tạm thời quên đi việc ông ta đã bỏ rơi ba mẹ con cô.
Im lặng ngồi một lúc, Chung Kỳ hỏi tên ông ta.
Ánh mắt người đàn ông lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Lục Hành Trung.”
Chung Kỳ biết ông ta họ Lục, vì trong sổ hộ khẩu tên cũ của Chung Tuyết là Lục Tuyết. Nhưng đây là lần đầu tiên cô biết tên đầy đủ của ông ta. Cô thầm nhẩm lại trong lòng.
Cô hắng giọng, thực sự không quen gọi “bố”, nên nói thẳng: "Có một quán ăn nhanh trong bệnh viện, có muốn cùng nhau ngồi một lát không?"
Lục Hành Trung có vẻ bất ngờ, bàn tay đang chỉnh áo dừng lại, chậm rãi gật đầu.
Con gái không ghét bỏ, lại còn chủ động mời mọc, ông ta không có lý do gì để từ chối.
Đến quán ăn nhanh, Lục Hành Trung mua hai cây kem ốc quế, đưa cho Chung Kỳ một cây.
Chung Kỳ cầm trên tay, thậm chí không dám liếm.
Chung Kỳ cầm trên tay nhưng không dám ăn. Đây là cảnh tượng chưa từng xuất hiện, kể cả trong mơ.
Phải đến khi phần kem chóp sắp tan chảy, Lục Hành Trung nhắc, cô mới rón rén liếm phần ngọt nhất.
Lục Hành Trung nói: “Bố không ngờ con lớn lên lại xinh đẹp thế này.”
Chung Kỳ cố kìm nén những giọt nước mắt chực trào nơi khóe mi. Thế giới xung quanh như mờ ảo đi qua làn nước mắt, tựa như đang nhìn qua kính vạn hoa.
Trong lòng cô vẫn rối bời, không biết mình có phải đã phản bội chị gái hay không. Dù sao Chung Tuyết đã phản ứng dữ dội như thế, còn cô lại bình thản ngồi ăn kem với Lục Hành Trung.
Lục Hành Trung nói ông ta không có ý gì khác, chỉ là nghe nói mẹ cô bệnh nặng nên đến thăm.
Chung Kỳ hỏi ông ta nghe ai nói, thì ông ta lại chuyển chủ đề, hỏi chi phí nằm viện của gia đình được lo liệu thế nào.
Chung Kỳ nói vì đang điều trị bảo tồn nên chi phí không cao như tưởng tượng. Tuy eo hẹp nhưng cũng đủ dùng.
Cô luôn cố gắng kiểm soát số tiền Lý Dật Sinh cho, ngoài chi phí thuê hộ lý, cô không động đến phần còn lại.
Cô sợ không trả nổi.
Dựa trên mối quan hệ hiện tại của họ, nếu anh chỉ thỉnh thoảng ve vãn, thỏa mãn nhu cầu sinh lý, thì cô có thể yên tâm nhận tất cả những gì anh cho, nhưng anh lại phối hợp diễn kịch với cô, còn đối xử tốt với cô thật lòng.
Tốt đến mức cô không thể chịu nổi.
Lục Hành Trung gật đầu, lại hỏi ba mẹ con cô có phải đang kinh doanh một siêu thị không.
Điện thoại Chung Kỳ liên tục rung lên báo tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ Chung Tuyết.
Chung Kỳ vừa trả lời tin nhắn, vừa nói không phải siêu thị, chỉ là một cửa hàng tiện lợi nhỏ thôi.
Lục Hành Trung “ồ” lên một tiếng, liếc nhìn điện thoại Chung Kỳ, hỏi có phải chị gái cô đang gọi không.
Ông ta cảm nhận được sự giục giã và bất mãn của Chung Tuyết qua những tiếng rung liên hồi, bèn lấy điện thoại ra, nói muốn xin số điện thoại của Chung Kỳ.
Đêm đó, cả Chung Kỳ và Chung Tuyết đều không ngủ được.
Chung Tuyết biết Chung Kỳ đã đi tìm Lục Hành Trung, nhưng ông ta không nói gì cả. Thấy khóe mắt Chung Kỳ bị thương, cô day dứt đến mức ôm mặt khóc nức nở.
Khóe mắt Chung Kỳ đã bị thương hai lần, đều liên quan đến cô.
Lần trước để lại một nốt ruồi son, lần này chắc là sẽ để lại sẹo.
Chung Tuyết đã bình tĩnh lại, kể cho Chung Kỳ rất nhiều câu chuyện mà trước đây cô không biết.
Lục Hành Trung trước đây làm kinh doanh giấy photocopy, Thư Cầm giúp ông ta. Hai người chưa từng kết hôn. Ở quê ông ta, chỉ khi sinh con trai mới làm đám cưới và đăng ký kết hôn.
“Giờ nghĩ lại, ông ta đối xử với chị cũng không tệ, nhưng tuyệt đối không xứng đáng với danh xưng “người cha tốt”.”
Nhưng với những gia đình bình thường thời đó, chỉ cần người cha tồn tại là đủ, chẳng cần phải làm gì cũng được ca ngợi.
Mấy tháng Thư Cầm mang thai Chung Kỳ, Lục Hành Trung đối xử với Chung Tuyết rất tốt, còn mua cho cô bộ đồ dùng học tập Dưa Hấu Taro mà cô thích.
“Nhưng rồi một hôm, ông ta đột nhiên biến mất.” Chung Tuyết nhớ như in ngày hôm đó, “Mẹ bụng mang dạ chửa đi tìm ông ta khắp nơi, suốt nửa tháng trời.”
“Rồi sao nữa?”
“Rồi ông ta biệt tăm biệt tích luôn.” Chung Tuyết dừng lại, dường như không muốn nhớ lại chuyện cũ, “Mẹ lúc đó khóc suốt, sau khi sinh em ra sức khỏe cũng yếu, lại hay cãi nhau với ông bà ngoại, thấy chị là mắng.”
Chung Tuyết đã trải qua cảm giác bị bỏ rơi, lại phải đối mặt với người mẹ tính khí thất thường. Cô bé khi đó đã đổ lỗi cho Chung Kỳ – cho rằng chính vì em cô ra đời mà bố mới bỏ đi.
“Mãi sau này chị mới biết, là do ông ta lén đi xem giới tính, biết lại là con gái nên mới bỏ đi.”
Biết đứa con thứ hai vẫn là con gái, Lục Hành Trung quyết định bỏ đi.
“Bây giờ nghĩ lại, hồi nhỏ ông ta thường nói với chị, sau này chị gái phải chăm sóc em trai nhiều hơn, lúc đó chị nghe lời ông ta răm rắp, còn tưởng đó là vinh dự gì…”
Lúc Chung Tuyết học cấp hai, vô tình nghe thấy Thư Cầm gọi điện thoại, mới biết bố mẹ vẫn còn liên lạc.
“Lúc đó ông ta đã có con trai rồi, chỉ nhỏ hơn em một hai tuổi thôi. Hóa ra ông ta chỉ đang đánh cược.” Chung Tuyết thở dài, biến thành nụ cười chua chát, “Chị đã nói mà, làm sao một người có thể bốc hơi khỏi trần gian, không để lại dấu vết gì chứ.”
Chung Kỳ mấp máy môi, nói: “Ông ấy nói… ông ấy chỉ đến thăm mẹ.”
“Bao nhiêu năm không xuất hiện, đột nhiên nhảy ra, có thể có chuyện gì tốt đẹp được.” Chung Tuyết cười lạnh một tiếng, “Không chừng là thằng con trai quý báu của ông ta là đứa ăn chơi trác táng, mới nhớ ra mình có con gái, chạy đến hút máu thôi.”
Nửa đêm về sáng, Chung Tuyết mệt quá ngủ thiếp đi.
Thư Cầm không hay biết gì, sáng ra tỉnh dậy thấy hai con gái đều ở đó, bèn hỏi có chuyện gì xảy ra không.
Chung Tuyết giấu nhẹm đi, nói một cách nhẹ nhàng là có thể có chuyện gì chứ, rồi đẩy Chung Kỳ về nhà nghỉ ngơi.
Chung Kỳ chậm rãi đi về nhà.
Từ bệnh viện về nhà chưa đến năm cây số, cô chỉ muốn sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trên đường đi.
Về đến nhà, cô vừa hay gặp Lý Dật Sinh ở đầu ngõ.
Thấy cô bị thương trên mặt, sắc mặt Lý Dật Sinh biến đổi, hỏi cô bị làm sao vậy.
“Em tự va vào đấy.” Cô nháy mắt với anh, nhưng lại bị đau phải hít hà một hơi.
Lý Dật Sinh không tin, giữ cằm cô lại, xem xét kỹ càng. Anh đến quá gần, hơi thở nóng rực phả vào da cô, lông mi gần như chạm vào má.
Cô nuốt nước bọt, lùi lại nửa bước, hỏi anh sáng sớm đến đây làm gì.
Lý Dật Sinh đến tìm cô vì một chuyện khác, nhưng thấy mặt cô như vậy, lại nghĩ cô bị đánh, bỗng trở nên sốt sắng bất an.
Anh nắm lấy cổ tay cô, muốn đưa cô đến bệnh viện.
Vẻ mặt anh lạnh tanh, Chung Kỳ có chút sợ hãi trước thái độ nghiêm trọng của anh, đành phải nhắc lại lần nữa là cô tự va vào: “Em vừa từ bệnh viện về, đã xử lý rồi.”
Chung Kỳ không hiểu tại sao biểu cảm và hành động của anh lại khoa trương như vậy, liền mở camera trước ra xem.
Vừa mở ra, cô cũng giật mình.
Vết bầm tím ở khóe mắt lan rộng, tối qua chỉ là màu xanh, bây giờ vùng da quanh hốc mắt tím đỏ một mảng lớn, đúng là một con gấu trúc.
Cô dí sát vào điện thoại, thấy mảng bầm tím vừa vặn hòa vào nốt ruồi son.
Cô ngây thơ nghĩ, nếu nốt ruồi son bị che khuất bởi vết sẹo, điểm tương đồng giữa cô và Trình Ân Phi biến mất, liệu anh có còn đối xử tốt với cô như vậy không?
Hồi thần lại, cô bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lý Dật Sinh. Đương nhiên anh không tin lời cô nói.
Chung Kỳ đành phải kể lại đầu đuôi câu chuyện từ việc Lục Hành Trung đột ngột xuất hiện, Chung Tuyết nổi cơn tam bành, hai người giằng co khiến cô vô tình bị thương, cho đến việc Lục Hành Trung mời cô ăn kem.
Câu chuyện này thực sự không mấy tốt đẹp, kể xong, bản thân cô cũng chán nản.
Điện thoại reo lên liên hồi. Chung Kỳ mở Wechat, thấy Lục Hành Trung gửi đến cả chục tin nhắn dài.
Đại khái là ông ta kể lể những năm qua mình sống rất vất vả, sức khỏe yếu kém, bệnh đường hô hấp nghiêm trọng, hai năm nay làm ăn thua lỗ, xoay sở vốn khó khăn, đến tiền học đại học cho con trai cũng sắp không lo nổi. Nhưng nghe nói Thư Cầm bị bệnh, ông ta vẫn lập tức mua vé tàu cao tốc đến An Thành thăm nom.
Tin nhắn cuối cùng, ông ta hỏi họ hiện tại vẫn sống ở ngõ Lam Thiên phải không, nếu hôm nay cô rảnh, ông ta muốn đến nhà thăm hỏi.
Chung Kỳ cau mày đọc hết những tin nhắn với mục đích rõ ràng kia, cảm thấy nghẹn ứ trong lòng.
Sau khi tâm sự với Chung Tuyết suốt đêm, cô hơi hối hận vì đã tự mình đi gặp Lục Hành Trung. Nhưng cô chưa từng trải qua những chuyện đó, nên lòng hận thù không sâu đậm như chị gái.
Giờ đây, nhìn những dòng tin nhắn đầy toan tính này, cô nghiến răng ken két, lửa giận bùng lên trong lòng.
Chung Tuyết nói đúng.
Cô chợt nghĩ đến việc mình đã ngoan ngoãn trả lời tất cả những câu hỏi của Lục Hành Trung, lại thấy ghê tởm chính mình.
Lý Dật Sinh hỏi cô làm sao vậy, cô không trả lời.
Thấy vẻ mặt cô ảm đạm, anh lấy điện thoại từ tay cô.
Đọc xong, anh ôm cô vào lòng, ôm chặt, dùng cằm cọ nhẹ lên đỉnh đầu cô.
“Em không muốn gặp ông ta.”
Chung Kỳ nhắm mắt, nuốt xuống vị mặn chát nơi cổ họng, cố gắng xóa bỏ hình ảnh hai người ngồi ăn kem hòa thuận trong đầu.
Giấc mơ nên tỉnh rồi.
Hai hàng nước mắt lăn dài trên má, làm vết thương đau nhói.
Lý Dật Sinh lau nước mắt cho cô, kiên định nói: “Để anh xử lý.”
Chung Kỳ lấy lại điện thoại, lắc đầu.
Cô không thể kéo Lý Dật Sinh vào cuộc sống có Lục Hành Trung.
Giọng Lý Dật Sinh đột nhiên trầm xuống: “Tại sao?”
Editor: Vải
Nguồn: Tấn Giang
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");