Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

Chương 88: Đừng tốt với tôi




Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Ngón tay Hà Tấn run lên, nhanh chóng nhắn đi một chữ: “Đừng.”

Tuy rằng hiện tại cậu đã bắt đầu cảm thấy tâm tình có biến hóa mỗi lúc chơi game, nhưng thật sự vẫn chưa chuẩn bị tư tưởng để gặp mặt Thương Hỏa ở ngoài đời. Ý nghĩa của “gặp mặt” giống như là bắt đầu một thứ khác biệt, cậu sẽ khẩn trương, sẽ sợ, thậm chí sẽ chùn chân…

Nói thì nói như vậy, song Tần Dương vẫn tuân thủ ước định giữa cả hai lúc ban đầu. Cũng giống như Hà Tấn, mặc dù đã có rất nhiều chỗ trên tầng giới hạn này sắp sửa bị phá vỡ, song cả hai đều ngầm hiểu mà cố gắng duy trì điểm mấu chốt cuối cùng. Nếu không, căn cứ theo tính cách của hắn, đã sớm bất chấp tất cả mà mò tới đây.

Thấy Hà Tấn dứt khoát từ chối, hắn cũng hiểu được mà cảm thấy ảm đạm trong lòng, đành gạt bỏ ý định nhất thời để tính toán kế hoạch tiếp theo.

Hà Tấn sợ Thương Hỏa đi vào ngõ cụt, tạm thời nhận tiền, nhưng dựa theo những gì đối phương đã nói, chỉ xem như một khoản vay.

Vượt qua bao nhiêu phong trần mệt mỏi mà trở lại thành phố A, nơi này thế nhưng càng vắng lặng hơn so với quê nhà cậu. Cũng đúng, thành phố lớn vốn ít nguyên dân, hơn phân nửa là ngoại tỉnh tới làm ăn sinh sống, hiện giờ bọn họ đều về quê mừng năm mới, tất nhiên phố xá phải hiu quạnh rồi.

Bởi vì trong lòng nặng nề tâm sự, Hà Tấn không ngủ được lúc đi xe, chống đỡ thân tâm mỏi mệt đi về trường học một chuyến. Quả nhiên tất cả nhân viên công tác đều đang nghỉ, ký túc xá cho sinh viên lưu lại phải được phê chuẩn mới có thể vào, không có cách nào khác Hà Tấn đành phải nghỉ lại ở ngoài trường.

Dạo qua phố xá, cậu may mắn phát hiện có một quán cà phê Costa đang dán thông báo tuyển dụng. Tuy nhiên quán đã đóng cửa rồi, bên trong chỉ lờ mờ vài ánh đèn ảm đạm. Nhìn thấy một phục vụ sinh đang thu dọn vệ sinh trong quán, Hà Tấn nhẹ nhàng gõ gõ vào cửa kính.

Đó là một nữ sinh tuổi tác tương đương cậu, người nọ từ xa xua xua tay, ý bảo quán đã đóng cửa rồi.

Hà Tấn chỉ chỉ cái thông báo tuyển dụng dán ngoài cửa, sau đó đối phương mở cửa cho cậu vào.

“Bây giờ còn nhận người không?” Hà Tấn hỏi.

Nữ sinh quan sát Hà Tấn một phen, nói: “Có, tết nhất người thiếu, hiện tại đang cần, nhưng quản lý đã về rồi, sáng mai cậu lại tới nhé.”

Hà Tấn tiếp nhận tấm danh thiếp nữ sinh nọ đưa cho, tìm một nhà nghỉ gần đó vào nghỉ lại.

Cả ngày chỉ ăn một quả trứng luộc nước trà, mười giờ đêm, Hà Tấn đói đến toàn thân không còn sức lực, song lại không có cảm giác thèm ăn, chỉ muốn tắm rửa một cái rồi đi ngủ.

Tắm nước ấm xong, vừa ngồi xuống giường, vòng tay của Hà Tấn đã rung lên, là Thương Hỏa nhắn tin tới — “Đang ở chỗ nào? Xe đã tới chưa?”

Vừa định trả lời, vòng tay rung lên một lần nữa, cậu thế mà nhận được một tin nhắn của Tần Dương: “Bận rộn cái gì thế, gần đây chẳng thấy cậu nhắn tin.”

Hà Tấn ngẩn ra, thầm nhủ hai người bọn họ thật đúng là trùng hợp ghê…

Sau đó, cậu trả lời Thương Hỏa trước: “Đến rồi, hiện tại đang ở nhà nghỉ gần trường học.”

Trở lại giao diện tin nhắn thường, Hà Tấn có chút do dự, không biết có nên kể với Tần Dương chuyện mình bỏ nhà ra đi hay không… Có thể là bởi lòng tự trọng, cậu không muốn ỷ lại vào bất cứ ai, hơn nữa còn là một người mình từng có thiện cảm. Tần Dương quá mức nhiệt tình, song Hà Tấn lại không thể lợi dụng hắn ta.

Nghĩ nghĩ, cuối cùng Hà Tấn nhắn lại cho Tần Dương: “Ừ, tết nhất ở quê nhà bận đi thăm họ hàng thân thích.”

Tần Dương: “…” (=_=)

Nếu không biết chút gì về con người Hà Tấn, Tần Dương có lẽ sẽ phải hoài nghi Thương Hỏa đã bị lừa. Nhưng hắn cân nhắc trong chốc lát, liền cảm giác được tin nhắn sau của Hà Tấn mới là nói dối… Có điều, vì sao cậu ấy lại thẳng thắn tín nhiệm đối với “Thương Hỏa”, mà ngược lại lại đi nói dối với mình?

Tần Dương đau xót trong lòng, nhất thời cảm thấy không hề dễ chịu.

Hắn không từ bỏ mà nhắn lại một câu: “Khi nào về thành phố A?”

Lúc này đến phiên Hà Tấn sửng sốt, trình độ nói dối của cậu vốn đã rất vụng về, bị truy hỏi thì liền lo lắng khẩn trương, ngơ ngơ đáp: “Chắc hết Nguyên tiêu.”

Tần Dương: “Ồ, nhà cậu ở chỗ nào trong thành phố Q vậy? Nội thành đúng không? Mấy ngày nay ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm, tôi xem TV vừa vặn thấy giới thiệu thắng cảnh ở quê cậu, đột nhiên muốn đến chơi chút.”

Cùng lúc đó, Thương Hỏa hỏi: “Ăn cơm chưa? Nhà nghỉ có an toàn không?”

Hà Tấn bị mấy lời Tần Dương vừa nhắn làm cho luống cuống tay chân, vội vàng trả lời Thương Hỏa trước: “Ăn một chút, an toàn, đừng lo.”

Xong liền vắt óc nghĩ xem nên hồi đáp Tần Dương như thế nào: “Gần đây tôi bận lắm, có lẽ không rảnh đi chơi cùng cậu đâu, chờ đến nghỉ hè có được không, đến lúc ấy tôi làm hướng dẫn viên cho cậu.” Nghỉ hè chẳng qua chỉ là kế hoãn binh, cậu căn bản không biết khi đó mình đã có khả năng quay lại quê nhà hay chưa nữa.

Tần Dương: “Không cần đưa đón gì đâu, một mình tôi đi ngó nghiêng các nơi cũng được, chẳng qua muốn gặp mặt một lần, cùng ăn một bữa cơm, đừng nói chút thời gian như thế cậu cũng không có nhé, quá không nể tình rồi.”

Hà Tấn triệt để 囧, cậu không thể ngờ Tần Dương sẽ dùng đến chiêu này, cuối cùng là đỡ không nổi nữa… Orz…

Từ chối trong chốc lát, rốt cuộc Hà Tấn bó tay mà lựa chọn phương án nói thẳng: “Thực xin lỗi, Tần Dương, vừa rồi tôi lừa cậu, kỳ thực tôi không ở nhà, tôi quay về thành phố A rồi.”

Tần Dương: “…”

Tần Dương: “Trở về từ khi nào?”

Hà Tấn: “Hôm nay, buổi tối vừa về tới.”

Tần Dương: “Hiện tại cậu đang ở đâu?”

Hà Tấn: “Nhà bạn…” (=_=)

Giây tiếp theo, vòng tay lập tức rung lên bần bật, Tần Dương trực tiếp gọi điện thoại đến đây!

Hà Tấn sợ tới mức tay cũng run lên, còn chưa điều chỉnh hình thức nhận cuộc gọi đã trực tiếp nhận được video call. Quầng sáng hình vuông hiện ra gương mặt Tần Dương, mà bộ dáng cậu thì đang mặc áo ngủ ngồi xếp bằng trên giường nhỏ của nhà nghỉ cũng được truyền tới thiết bị của người kia…

Lời nói dối bị vạch trần thêm một lần nữa... Orz…

Tần Dương không so đo với cậu, trực tiếp hỏi: “Tại sao trở về lại không nói với tôi?”

Hà Tấn: “Tôi… sợ làm phiền cậu.”

Tần Dương nhướng mày: “Phiền? Cậu không coi tôi là bạn hả?”

Hà Tấn: “Không phải…”

Tần Dương: “Xảy ra chuyện gì, sao lại về sớm thế?”

Hà Tấn lúng túng: “Chuyện trong nhà, ặc… tôi cãi nhau với mẹ.”

Tần Dương trừng mắt nhìn người trong quần sáng: “Báo địa chỉ đi, tôi đến tìm cậu.”

Hà Tấn vội vã la lên: “Đừng, hiện tại muộn lắm rồi, tôi không sao cả…”

Vẻ mặt Tần Dương thoạt nhìn có hơi tức giận, nhưng Hà Tấn vẫn cương quyết lắc lắc đầu: “Hôm nay mệt mỏi lắm, ngày mai, ngày mai tôi sẽ gọi lại cho cậu.”

Tần Dương trầm mặc một hồi, cuối cùng thỏa hiệp: “Vậy cậu ngủ sớm đi, ngủ ngon.”

Cắt điện thoại, trong lòng Hà Tấn dâng lên một trận rối rắm, cậu co quắp trên giường, tự hỏi: Tần Dương, cậu coi tôi là cái gì vậy, nếu chỉ là bạn bè, hà cớ chi lại quan tâm tôi đến thế?

Trước khi đi ngủ, Hà Tấn vẫn chưa từ bỏ ý định mà lôi mũ giáp ra khỏi túi sách thêm một lần, song vẫn không dùng được. Cậu không hiểu về công nghệ, cũng không biết nên làm sao bây giờ, dùng vòng tay lên mạng tìm kiếm xem có người nào gặp phải tình huống tương tự hay không đồng thời tham khảo phương thức giải quyết. Nghe nói mũ giáp sau khi mua sẽ được sửa chữa miễn phí trong vòng một năm với những trường hợp trục trặc do nhà sản xuất, còn nếu bản thân người dùng gây ra hư hại thì phải tự trả tiền, mà thời gian sửa kéo dài tới ba tháng, chi phí cũng rất cao. Ngoài ra, có một phương pháp nữa, chính là đổi cũ lấy mới, trong vòng nửa năm sử dụng, nếu mũ giáp xảy ra bất cứ vấn đề gì có thể bỏ ra số tiền bằng nửa giá ban đầu để đổi lấy một cái mới toanh.

Xem ra phương thức cuối cùng tương đối đáng tin, nhưng Hà Tấn lại tra ra, các cửa hàng bán mũ game gần trường đại học phải mùng ba mới mở cửa.

Cất mũ giáp vào trong túi sách, Hà Tấn vừa kéo khóa kéo lên, đột nhiên một lon 7 Up rơi ra từ bên trong. Cậu nhặt cái lon lên, lăn lăn trong lòng bàn tay, lạnh lẽo. Cười khẽ một chút, ‘cạch’ một tiếng, cậu mở nắp lon ra uống.

Dòng nước có ga mát lạnh trượt xuống yết hầu, đi qua thực quản, xuống tới dạ dày.

“Khà ~” Hà Tấn ợ lên một cái, toàn thân giật nhẹ, cả người coi như có thêm một chút tinh thần. Nhìn lon nước màu xanh biếc ở trong tay, bỗng dưng cậu lại nghĩ tới hình ảnh Tần Dương cầm theo một túi đồ ăn chạy tới trước mặt mình ở nhà ga…

… Đừng tốt với tôi như thế, Tần Dương, cậu đã có người mình thích, mà tôi cũng vậy.

Hà Tấn không trả lời tin nhắn của Tần Dương, ngược lại gửi tới cho Thương Hỏa một câu: “Em ngủ đây, ngủ ngon nhé.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.