Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

Chương 103: Latte hạt dẻ




Edit: Mimi

Beta: Chi

*****

Tần Dương quay lại phòng mình, hưng phấn mà vung tay đấm đấm vào không trung mấy cái.

Tuy xét về một góc độ nào đó, hắn chính là bị Hà Tấn đuổi ra khỏi phòng, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến bộ dáng tức giận của đối phương, lòng hắn thực là nhức nhối, hận không thể lập tức hóa giải mâu thuẫn giữa cả hai!

Gấp gáp không ăn được đậu hũ nóng, đêm nay có thể phát triển đến mức chẳng những hôn mà còn biết Hà Tấn cũng thích mình, Tần Dương đã thỏa mãn lắm rồi! Hiện tại hắn kích động đến mức chỉ muốn điên cuồng chạy một ngàn mét trong trời gió tuyết. Đây quả thực là một lễ tình nhân ý nghĩa nhất suốt hơn hai mươi năm qua của hắn.

Ban ngày đã ngủ rất nhiều, cho nên bây giờ Tần Dương hưng phấn đến không cách nào chợp mắt, vì thế hắn liền đội mũ giáp lên game.

Thấy Thệ Thủy đang online, Tần Dương nhanh chóng gửi tin nhắn tới: “Đánh với tôi vài trận.”

Hắn cho đối phương biết số phòng PK, nửa phút sau, Thệ Thủy tay cầm chiết phiền liền xuất hiện: “Sao giờ mới onl? Mấy ngày nay giờ giấc của chú mày lộn xộn lắm nhé, tối qua còn không rên một tiếng đã vội vã out rồi, xảy ra chuyện gì?”

Thương Hỏa: “Hôm qua tâm tình không được tốt.”

Thệ Thủy: “…” Thằng ranh này hành động lệ thuộc vào cảm xúc như thế từ bao giờ?

Tần Dương đi thẳng vào vấn đề: “Bớt nói nhảm, đến đây đi.”

Bởi vì A Tấn bắt đầu chơi game, phần lớn thời gian của Tần Dương đều dùng để dắt cậu đi luyện cấp, cho nên hai tên đại thần này chưa từng PK lần nào kể từ sau khi phiên bản thực tế ảo được tung ra. Hiện tại, vừa nghe Tần Dương nói bắt đầu, Thệ Thủy lập tức cất quạt, nhanh chân lao tới.

Thệ Thủy cũng là cao thủ lợi hại nhất toàn game『 Thần Ma 』,là Thần tộc giống như Thương Hỏa Vô Tình. Vì để đuổi kịp đối phương, Thương Hỏa đã tốn mất hai năm trời mới đạt được thực lực ngang ngửa.

Hai người hiểu rất rõ về nhau, các chiêu thức công kích, phương pháp né tránh của đối phương đều nắm chắc như lòng bàn tay. Đáng tiếc Thần tộc PK với Thần tộc cũng giống như cuộc cạnh tranh của hai anh em song sinh, rất nhiều chiêu thức không có tính tương khắc, một khi đạt đến cảnh giới nào đó, liền không còn kích thích nữa.

Sau này Tần Dương lại theo con đường Đọa ma, học các chiêu thức chuyên môn dùng để khắc chế Thần tộc, từ vị trí thấp hơn Thệ Thủy mười cấp dần dần ngoi lên thêm một lần. Có thể nói, cái tài khoản Ma tôn này của hắn, gần như sinh ra là để PK.

Hắn hiểu Thần tộc rõ như lòng bàn tay, mà Ma tộc cũng vậy.

Thệ Thủy chỉa chỉa chiết phiến mà nguyền rủa nhằm phát động tấn công, ngay sau đó một chùm tia màu lam phóng thẳng về phía Thương Hỏa. Tần Dương khẽ lắc mình, dễ dàng tránh thoát đòn thế nọ.

Thao tác trốn tránh cỏn con lúc vừa rồi, nếu còn ở thời kỳ game bàn phím thì hoàn toàn phải dựa vào chuột, tốc độ tay cùng phản ứng cơ bắp, song thời điểm hiện tại, lại hoàn toàn phụ thuộc vào ý thức cùng kinh nghiệm phong phú của người chơi.

Thệ Thủy: “Không tồi, chuyển sang phiên bản thực tế ảo mà chú mày hoàn toàn không có chút kém thích ứng nào…”.

Tần Dương rút thanh kiếm mang theo những vân lửa đỏ rực đang lóe sáng, nhanh chóng tiến lại gần Thệ Thủy: “Rảnh rỗi nói nhảm còn không bằng chuyên chú tiếp chiêu đâu, lát nữa đừng có chết quá sớm đấy.”

Thệ Thủy liên tục nhảy ra sau: “Mày muốn cận chiến hả? Có thể anh sẽ không đánh lại được mày.”

Trong lúc nói chuyện, người nào đó nhanh chóng hạ chú thuật, phóng tia sáng công kích vọt thẳng tới người Thương Hỏa!

Tần Dương một bên né tránh, một bên còn phải lưu ý tất cả những trận pháp bẫy rập mà Thệ Thủy thiết hạ. Nhận thấy tấn công trên mặt đất không ổn, hắn liền dang cánh bay lên, Thệ Thủy cũng bay theo, ánh sáng pháp thuật và tia lửa công kích va đập vào nhau ở giữa không trung tạo ra một chùm sáng cực kỳ chói mắt, hệt như pháo hoa nổ ra bốn phía, mà thân ảnh hai người nọ cứ tách tách hợp hợp, đánh đến thắng bại bất phân.

“Hôm qua tâm tình không tốt, hôm nay tâm tình không tồi?”

Thệ Thủy phát hiện, bình thường thanh máu mình giảm nhanh hơn so với Thương Hỏa rất nhiều, ấy vậy mà hôm nay lại trượt cực kỳ thong thả, đây là dấu hiệu cho thấy tâm tình người kia rất tốt, nếu không, chắc chắn sẽ đuổi tận giết tuyệt hệt như đối với Cửu Điện Hạ lần trước vậy.

“Ừ hừ ~” Thanh âm của Thương Hỏa để lộ vui sướng rất mực rõ ràng.

Thệ Thủy: “Sao nào, lễ tình nhân được ăn kẹo đường của người trong lòng rồi à?”

Thương Hỏa: “Ha ha…”

Kẹo đường thì không có, bù lại socola nóng có một chén, còn có một nụ hôn đầy chất cưỡng đoạt, vậy là đủ rồi.

Thệ Thủy: “Chậc chậc, thời điểm đánh nhau đừng có cười ghê tởm như thế được không, nghiêm túc đi nào!”

Thương Hỏa: “Hâm mộ tôi à?”

Thệ Thủy: “Mày muốn chết sao?”

Thương Hỏa: “Ông đánh thắng được tôi chắc?”

Thệ Thủy: “…”

Bùm bùm, hai người lại bắt đầu kịch liệt đấu đá một trận.

Liên tiếp PK sáu trận, tổng cộng mất khoảng một tiếng đồng hồ.

Cuối cùng vẫn là Thệ Thủy đầu hàng trước: “Không được rồi, dùng não quá độ, anh mày chịu không nổi…”

Hai người ngồi xuống mặt đất trong game để hồi máu.

Thệ Thủy: “Thế nào, có tự tin với giải đấu chiến đội không?”

Tần Dương cười khẽ một tiếng: “Lời này hẳn là tôi nên hỏi ông mới đúng chứ?”

Thệ Thủy: “Tao không vấn đề, chẳng qua cảm thấy hoạt động mới mẻ khá là thú vị nên mới tham dự mà thôi.”

Thương Hỏa: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”

Thệ Thủy: “Mày không thể nghĩ thế được, nhiều năm ngồi trên cái ghế đầu bảng như vậy, không biết có bao nhiêu kẻ ghen đỏ con mắt với mày nữa.”

Thương Hỏa: “Kỳ thực chỗ cao rất lạnh, ông hẳn là rất có kinh nghiệm chứ nhỉ.”

Thệ Thủy: “Mày có biết nói năng kiểu đấy rất ngứa đòn không hả?”

Thương Hỏa: “Đến đây đi, đánh được tôi rồi hãy nói.”

Thệ Thủy lắc đầu thở dài một tiếng: “Ầy, tao nhớ lúc mới quen mày là một thiếu niên rất đỗi ngây thơ, tại sao hiện tại lại thành ra hư hỏng như vậy được…”

Thương Hỏa: “Đều do ông ban tặng.”

“Liên quan gì đến tao?” Thệ Thủy cười nhạo một tiếng, lại hỏi, “Hôm qua mọi người đều thắc mắc, chẳng biết A Tấn có phải nam sinh hay không, lại nói, tao cũng chưa từng hỏi mày vấn đề này, em ấy thật sự là con trai à?”

Thương Hỏa: “Ừ.”

“Đậu má…” Thệ Thủy phe phẩy chiết phiến, tiếp lời, “Mấy năm nay tao ở bên cạnh mày, thật sự là quá nguy hiểm.”

Thương Hỏa khẽ liếc đối phương một cái: “Tôi với ông đã từng ở bên nhau sao?”

Thệ Thủy: “…” Thằng ranh này thật sự đã trở nên xấu xa rồi! (=_=)

Bỗng chốc Thương Hỏa đứng dậy: “Chuyện giải đấu chúng ta cứ cố hết sức là được, thứ hạng không quan trọng. Thần Ma tung ra giải chiến đội, ngày sau khẳng định sẽ có một đám game thủ chuyên cày tiền hứng thú, chúng ta không giống bọn họ, không có khả năng đội mũ giáp chơi game cả ngày, sớm muộn gì cũng sẽ bị liệt vào hạng nghiệp dư.”

Thệ Thủy: “Mày không tính trở thành game thủ chuyên nghiệp à? Tao thấy mày kiếm được rất nhiều mà, dù game đã chuyển sang bản thực tế ảo thì cũng đâu đến nỗi chết đói đúng không, làm tuyên truyền cũng ổn.”

Thương Hỏa: “Giới game thay đổi quá nhanh, không phải con đường có thể phát triển lâu dài.”

Thệ Thủy “Ờ” một tiếng, sờ sờ cằm: “Cũng đúng, game vốn là để chơi, nếu trở thành nghề nghiệp dùng để kiếm sống thì chẳng còn ý nghĩa.”

Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, nói chúc ngủ ngon rồi log off.

Ngày kế, Tần Dương thức dậy từ rất sớm để đứng chờ Hà Tấn ở dưới lầu, không vì uống say mà ngủ quên như hôm qua nữa. Song hắn lại thấy người kia xách theo va li đi xuống, vì thế không khỏi cảm thấy đau đầu…

“Thật muốn đi sao?” Hắn hỏi Hà Tấn.

Hà Tấn rũ mắt “Ừ” một tiếng, Tần Dương có thể cưỡng hôn mình trên xe, mà mình hoàn toàn không chống cự nổi, tiếp tục sống ở đây khiến cậu không có cảm giác an toàn. Không phải cậu già mồm át lẽ phải, thích thì thích thật, tuy nhiên cậu vẫn đang tức giận, chỉ muốn bình tĩnh yên lặng một mình, “Ba ngày nay đã làm phiền gia đình cậu.”

Tần Dương có hơi khó chịu: “Đừng khách sáo với anh như vậy.” Nhất thời hắn cảm thấy tối qua mình hơi bị lạc quan quá rồi.

Hà Tấn xụ mặt không đáp, nhưng đối diện với vẻ mặt ôn hòa của dì Khương đành ở lại ăn bữa sáng, sau lại tạm biệt hai đứa nhỏ bất ngờ dậy sớm kia.

Tần Dương lái xe đưa cậu tới quán cà phê, trên đường tranh thủ hỏi: “Buổi tối ở đâu? Nhà khách à?”

“Ừ, hai ngày nữa ký túc xá sẽ mở cửa.” Hà Tấn nhìn ra ngoài cửa sổ, mệt mỏi không muốn đáp lời người kia.

Dọc đường Tần Dương liên tiếp nghiêng đầu nhìn cậu: “Còn giận anh à, hửm?”

Hà Tấn: “…” Hắn nghĩ mình là cá sao, chỉ có trí nhớ tồn tại trong vài giây ngắn ngủi? Từng chi tiết nhỏ nhặt kể từ khi hai người quen biết tới nay Hà Tấn đều nhớ kỹ, chỉ trong chốc lát bắt cậu phải gộp Thương Hỏa và Tần Dương vào làm một, không dễ dàng như vậy được không?

Hà Tấn nghĩ nghĩ một chút, lại cảm thấy hơi hơi bực bội, hung hăng nói: “Chuyên tâm mà lái xe đi, đừng có nói chuyện với tôi.”

Tần Dương: “…”

Đến quán cà phê, Tần Dương không rời đi mà trực tiếp xuống xe theo người nọ bước vào.

Hà Tấn dừng lại, xoay người: “Cậu muốn gì?”

Tần Dương: “Anh… mua cà phê.”

Hà Tấn: “…”

Vào trong quán, A K đã đến, thấy Hà Tấn dẫn theo anh bạn đẹp trai bước vào, con mắt bỗng chốc sáng ngời lên.

Hà Tấn thay đồng phục rồi đi ra, chỉ thấy Tần Dương vẫn ngồi trên một chiếc ghế sô pha gần đó, trước mặt không có một cái gì, xem ra còn chưa gọi đồ uống.

A K nhìn vào vẻ mặt đen xì của Hà Tấn, lại quay sang phía Tần Dương đang giơ tay che miệng thì cảm thấy bầu không khí giữa hai người này quỷ dị vô cùng. Anh ta ghé qua nhỏ giọng hỏi Hà Tấn: “Này, hai đứa làm rồi à?”

Hà Tấn có chút mơ hồ, lại nghe A K cười xấu xa, nói: “Có phải rất đau không, lần đầu đều thế cả, anh thấy hình như bạn trai em rất vui nhé, đúng là bộ dáng nuốt được món ngon vào bụng rồi.”

Hà Tấn: “…” Làm em gái anh! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Tần Dương thấy người nọ đi ra, lập tức đứng dậy bước tới quầy gọi đồ, nói với Hà Tấn: “Một Latte hạt dẻ, cốc vừa.”

Hà Tấn vứt hóa đơn cho A K, dứt khoát bỏ sang một bên rửa cốc. A K mừng rỡ tiếp nhận: “Latte hạt dẻ cốc vừa phải không? Của quý khách hết 36 đồng.”

Đáng tiếc Tần Dương không mua của anh ta, lại chỉ vào Hà Tấn, hơi hơi tùy hứng mà đưa ra yêu cầu: “Có thể bảo cậu ấy pha cho tôi không?”

A K dở khóc dở cười, đây chính là cái mà người ta vẫn gọi là show ân ái cho mù mắt chó đấy hả? Nghĩ thì nghĩ vậy, song anh vẫn quay đầu lại gọi Hà Tấn: “Tiểu Hà, pha một cốc Latte hạt dẻ!”

Trên đầu rớt xuống một đường hắc tuyến, Hà Tấn dùng sức lấy một cái cốc ra, nghiến răng nghiến lợi mà bắt đầu pha chế, xong đâu đấy liền đặt lên mặt quầy bar: “Cậu đi nhanh đi, hiện tại tôi cứ nhìn thấy cậu là bực mình.”

Tần Dương dùng vẻ mặt dung túng cùng cưng chiều để nhìn người đối diện, vô cùng tốt tính “Ừ” một tiếng, ánh mắt kia, ngữ khí kia, tựa như đang đối xử với cô bạn gái bỗng nhiên giận dỗi vậy.

A K càng nhìn càng thấy dự cảm của mình thật là chuẩn xác, xem ra hôm nay anh phải chiếu cố cảm xúc cũng như thể lực của Hà Tấn nhiều một chút mới được, làm xong loại chuyện đó mà còn cố đi làm, thằng nhóc này cũng thực là liều mạng.

Bởi vì động tác vừa rồi của Hà Tấn khá là thô lỗ, cho nên cà phê bị tóe ra một ít, Tần Dương lấy khăn giấy lau đi, cầm lên uống một ngụm… Ựa, thật là đắng. (=_=)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.