(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 12.
Trong căn phòng tra tấn tối tăm không ánh sáng, bỗng có tiếng đẩy cửa gấp gáp, ánh sáng chói mắt chiếu vào.
Ta theo phản xạ nheo mắt lại.
Trong những mảng sáng tối chồng lên nhau, thiếu niên vốn nên ôn hòa như ngọc ấy giờ chỉ còn lại vẻ hoảng hốt trên gương mặt.
Bùi Chiêu bế ta, người đã hấp hối, rời khỏi phủ Giang.
Phía sau là âm thanh tịch biên tài sản.
Nhà họ Giang vì tội sát hại trung lương, tham ô quân lương mà cả nhà bị kết tội.
"Ngài đã trình chứng cứ tội trạng của nhà họ Giang lên Ngự Sử Đài?" Ta yếu ớt hỏi.
"Ừ." Hắn gật đầu.
Bùi Chiêu không phải một hoàng tử vô dụng, bên ngoài thì đồng cam cộng khổ với các thế gia.
Nhưng hắn chưa bao giờ tin tưởng bất kỳ ai, việc hắn nắm giữ bí mật của các thế gia cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng Tống Minh sao có thể dung túng để hắn ngang ngược như vậy?
Hắn dường như hiểu được sự nghi hoặc của ta, nhìn ta với ánh mắt ôn hòa rồi nói:
"Giang Ngạn vì ta mà chết, nhà họ Giang định chuyển hướng sang Thái tử, cữu cữu của ta đương nhiên phải trừ khử nhà họ Giang."
Ta nhíu mày.
"Thôi được, là ta làm giả thư mật giữa nhà họ Giang và Thái tử." Hắn nói.
Không uổng công ta mấy lần liều mạng cứu hắn.
Trong lòng ta dâng lên một chút hả hê, ta đã đánh cược đúng rồrồi.
Khi Bùi Chiêu vì ta mà mất kiểm soát đến mức suýt đánh chết người, ta đã đánh cược rằng, nếu ta bị nhà họ Giang hại chết, hắn sẽ vì cứu ta mà không tiếc đắc tội với nhà họ Giang, thậm chí tiêu diệt nhà họ Giang vì ta.
Ban đầu ta không đặt chút kỳ vọng nào vào canh bạc này.
Ta không tin hắn.
Càng không tin vào thứ gọi là tình yêu.
Nhưng hắn thực sự đã tới!
Thì ra, khi tuyệt vọng mà có người vì ngươi mà đến, cảm giác lại là thế này.
Ánh mắt hắn nhìn ta không giấu được sự đau lòng.
"Được rồi, đừng lo cho ta, cũng đừng bận tâm đến bọn chúng nữa, chúng ta về nhà thôi."
Nhà?
Ta làm gì còn nhà nữa!
Nhà của ta đã bị thế gia hủy diệt từ lâu.
Gia tộc họ Tấn vốn là gia tộc nghèo được bệ hạ một tay nâng đỡ, việc tàn sát nhà họ Tấn chẳng khác nào chặt đứt cánh tay của bệ hạ.
Còn ta, mượn tay Bùi Chiêu, tiêu diệt nhà họ Giang, chẳng khác nào chặt đứt cánh tay của Tống Minh, thêm một quân cờ bị ta phá hủy, lại còn là một quân cờ quan trọng nữa!
Tiếp theo sẽ đến lượt Tống Minh.
Tống Minh là một con cáo già, chưa chắc ông ta không nghi ngờ tính thật giả của thư tín nhưng ông ta đa nghi, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Ông ta đi một bước tính mười bước, thậm chí trước khi giao ta cho cha Giang đã cho ta uống thuốc độc, đó là loại độc khiến cơ thể ta ngày một suy kiệt, yểu mệnh.
Ngay cả khi ta may mắn thoát khỏi tay cha Giang, cũng chẳng sống được bao lâu.
Nên ông ta không hề lo lắng việc Bùi Chiêu cứu ta.
Điều quan trọng hơn cả là, từ đầu đến cuối ông ta vẫn giữ được vẻ thanh cao, nhã nhặn, đôi tay sạch sẽ.
Cái chết của ta hoàn toàn là do cha Giang, chẳng liên quan chút nào đến ông ta.
Bùi Chiêu sẽ không vì ta mà sinh ra hiềm khích với ông ta.
Nhưng ông ta cũng tính sót một chuyện.
Ta là người đã được luyện độc.
Ta trăm độc bất xâm!
Ông ta không biết rằng, con kiến hôi mà ông ta coi thường, hạng tiện dân mà ông ta khinh rẻ, đang âm thầm chuẩn bị cho một sự thay đổi lớn.
Năm xưa ông ta dùng cách tàn độc nhất, vô nhân tính nhất để tàn sát gia tộc họ Tấn của ta, ngày sau ta sẽ trả lại gấp bội.
Ta sẽ đưa ông ta lên thật cao, rồi vào lúc ông ta huy hoàng nhất, đắc ý nhất, hủy diệt toàn bộ những gì ông ta có.
Những điều ông ta tưởng đã bóp chết từ lâu, sắp sửa xảy ra.
13.
Ta trở thành quản sự trong vương phủ, phụ trách việc ăn ở, sinh hoạt của Bùi Chiêu cùng mọi chuyện trong hậu viện.
Bùi Chiêu không đề phòng ta, ta có thể đến gần thư phòng của hắn, biết được nhiều bí mật trong vương phủ.
Hôm đó, Tống Minh đến.
Họ chuẩn bị nhân dịp thọ yến của Thái hậu để hãm hại Thái tử.
Kế hoạch là hạ tình dược với Thái tử và vợ của Lễ bộ Thị lang Lý Yến là Hướng Thị.
Sau đó đưa họ vào cùng một phòng, dàn cảnh bắt gian tại giường.
Tuy nhà họ Lý là thế gia trăm năm, nhưng vì vợ của Lý Yến là Hướng Thị xuất thân từ hàn môn đứng đầu là phủ Hướng Tướng quân, vì thế nhà họ Lý giữ thái độ tương đối trung lập trong cuộc tranh đấu phe phái.
Nhưng nếu Thái tử xâm phạm chủ mẫu nhà họ Lý, thì nhà họ Lý bị sỉ nhục sẽ hoàn toàn nghiêng về phía tứ hoàng tử.
Còn Thái tử, vì tội xâm phạm quan phụ mà mang tiếng xấu, đến lúc đó thế gia sẽ lấy cớ phế truất ngôi vị Thái tử.
Kế hoạch này thật độc ác, nhưng lại là kế một mũi tên trúng hai đích.
Bùi Chiêu lại do dự.
Nhưng Tống Minh đến không phải để thảo luận, mà là để thông báo.
Ông ta nói, tranh đấu triều đình thì làm gì có kẻ quân tử, đời nào đế vương chẳng phải bước lên từ núi thây biển máu.
Nhưng tại sao Hướng Thị vô tội kia lại phải chịu hy sinh?
Năm xưa ta bị độc sư mang về thôn để luyện độc.
Gã ta thường xuyên bỏ đi mấy ngày liền, nhốt ta trong nhà, mặc ta sống chết thế nào.
Mỗi lần đói lả đến hoa mắt chóng mặt, luôn có một cô bé tên Chiêu Đệ lén mang đồ ăn cho ta.
Sau này ta giết độc sư để thoát ra.
Năm đói kém ấy, Chiêu Đệ được chủ mẫu Hướng Thị ở phủ Lý cưu mang, còn ta thì được Tống Tử Diên mang về.
Bọn ta gặp lại nhau năm ngoái ở Trường An.
Nàng ấy nói Hướng Thị đã đặt cho nàng ấy một cái tên mới, gọi là Hướng Quỳ, còn dạy nàng ấy chữ nghĩa, truyền cho nàng ấy bản lĩnh để tự lập.
Trong lời kể của nàng ấy, Hướng Thị cũng giống như Tống Tử Diên, là một cô gái vô cùng lương thiện.
Một người tốt như thế, không nên trở thành vật hy sinh trong tranh đấu triều đình.
Trước khi rời đi, Tống Minh nhìn ta một cái thật sâu, ánh mắt lạnh lẽo như năm xưa khi ông ta thảm sát gia tộc ta.
Ta đúng lúc ho khan mấy tiếng, trông vô cùng yếu ớt.
Ông ta mỉm cười rời đi.
Ta cũng cười.
Ông ta muốn triệt hạ hàn môn và Thái tử?
Ông ta đã hỏi xem ta có đồng ý không?
14.
Vào ngày thọ yến, Hướng Thị vì cơ thể không khỏe nên được đưa đến phòng nghỉ ngơi.
Hướng Quỳ không có mặt, còn nha hoàn khác là Hướng Thu thì vô dụng, dễ dàng bị đuổi đi.
Trong khi đó, phu quân của Hướng Thị, Lý Yến, bị các công tử thế gia giữ chân, không thể rời đi.
Lúc này, Thái tử cũng vì ăn phải đồ có vấn đề mà cơ thể khó chịu, bị cố ý dẫn đến phòng nghỉ của Hướng Thị.
Ta trèo vào từ cửa sổ phía bên kia, chỉ thấy Hướng Thị đã mềm nhũn, mê man nằm trên giường.
Giường và phòng khách được ngăn cách bởi một tấm bình phong lớn, phía sau bình phong, Thái tử đang ngồi bên bàn, đôi tai đỏ ửng, bực bội dùng tay ấn lên trán.
Ta bước đến gần: "Thái tử điện hạ."
Hắn ta nhìn thấy ta, vô cùng ngạc nhiên: "Tiểu Cẩm!"
15.
Cứ mỗi độ thời gian trôi qua, ta lại tìm đến đại tạp viện nơi cách thành xa xăm, đem đến ít thức ăn cùng y phục cho các người già trẻ lớn bé không nơi nương tựa như ta.
Đôi khi ta gặp một thiếu niên cũng đến đây.
Bọn trẻ gọi hắn ta là "Tinh ca ca", rất thân thiết với hắn ta.
Thiếu niên đó thường bày bàn ghế trong sân, dạy bọn trẻ đọc sách, học chữ.
Ta cũng ngồi xuống, học cùng.
Nhưng cách cầm bút của ta luôn không đúng.
Thiếu niên theo phản xạ nắm lấy tay ta, chỉnh lại cách cầm bút.
Ngón tay vừa chạm nhau, hắn ta chợt nhận ra điều gì, lập tức buông tay: "Xin lỗi, cô nương."
"Xin lỗi gì chứ? Chẳng lẽ vì ta là đại cô nương, công tử không muốn dạy ta nữa sao?"
Thiếu niên tên Tinh lúng túng đáp: "Tất nhiên là không."
"Vậy thì công tử đối xử với họ thế nào, cứ đối xử với ta như vậy là được."
Hắn ta gật đầu đồng ý nhưng lại dạy rất kiềm chế.
Cố gắng hết sức để tránh chạm vào ta, có thể thấy hắn ta là người rất có giáo dưỡng.
Ta còn đoán rằng hắn ta chắc chưa từng chạm vào tay nữ tử bao giờ.
Chỉ chạm tay một chút thôi mà tai hắn ta đã đỏ hơn cả đóa hoa đào.
Thiếu niên tên "Tinh" này chính là Thái tử.
Ta nói với hắn ta: "Chủ mẫu Hướng Thị ở phủ Lý đang nghỉ ngơi trong phòng, còn ngài bị hạ tình dược và cố ý bị đưa đến đây. Thế gia muốn hủy hoại ngài. Ngài phải đi cùng ta."
Hắn ta để mặc ta kéo tay, trèo ra ngoài cửa sổ.
Tình dược đã bắt đầu phát tác, ta có thể cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy tay ta ngày càng nóng rực.
Trước đây, ta rất quen thuộc với hoàng cung. Ta dẫn hắn ta tránh người, đưa đến một cung điện bỏ hoang gần đó.
Hắn ta bỗng nhiên hất tay ta ra, chạy đến bên giếng nước, dùng nước giếng lạnh dội lên người mình.
"Vô ích thôi, đây là loại thuốc mạnh. Nếu ngài không... ngài sẽ chết." Ta nói.
Thế gia đã quyết tâm, sao có thể dùng loại thuốc nhẹ nhàng được.
"Ngươi đi đi."
Hắn ta đuổi ta đi, giọng nói khàn khàn, ánh mắt tràn đầy sự chịu đựng và kiềm nén.
Ta nhìn hắn ta, nói:
"Thái tử điện hạ, nhũ danh của ngài là Tinh, bởi vì khi ngài sinh ra, bầu trời đầy sao. Khi còn bé, ngài có một người bạn chơi cùng, nàng ấy tên là Tấn Vân, bởi vì khi nàng ấy sinh ra, trời đầy mây ráng đỏ. Hai người từ nhỏ đã được chỉ hôn, thanh mai trúc mã. Ngài từ nhỏ thông minh, còn nàng ấy lại rất nghịch ngợm, mãi cũng không học được cách cầm bút đúng. Nàng ấy còn thích kéo ngài trèo cây bắt ve sầu. Có lần ngài, vì không biết trèo cây, đã ngã từ trên cây xuống, lưng bị cành cây xước chảy máu, để lại một vết sẹo rất sâu. Ngài sợ nàng ấy bị phạt, nên đã giấu đi, khoảng thời gian đó, ngày nào nàng ấy cũng lén thay thuốc cho ngài. Sau này, gia tộc họ Tấn bị thế gia mưu hại, cả gia tộc bị tàn sát. Không ai biết rằng, cô bé tên Vân ấy đã được mẫu thân giấu trong ngăn tối, tận mắt chứng kiến cả nhà bị giết hại..."
"Ngươi... ngươi là Vân Nhi?"
Thiếu niên vì quá xúc động, khóe mắt đỏ lên, tóc ướt sũng, những giọt nước từ đường nét anh tuấn trên gương mặt lăn xuống, chảy qua yết hầu rồi rơi vào xương quai xanh, khiến người ta không khỏi xao lòng.
Ta gật đầu, bàn tay lạnh buốt đặt lên khuôn mặt nóng rực của hắn ta.
"Tinh ca ca, ngài là hy vọng của hàn môn, cũng là hy vọng để trả lại trong sạch cho gia tộc họ Tấn. Ngài nhất định phải sống thật tốt."
Hắn ta tham luyến hơi lạnh trên tay ta, vô thức áp sát vào lòng bàn tay ta, ánh mắt ngày càng không thể che giấu được sự nóng bỏng.
Ta tiến lên một bước, ôm lấy hắn ta, khẽ nói bên tai: "Ta nguyện ý, Tinh ca ca."
Ta biết điều này nghĩa là gì.
Ta phải cứu hắn ta, nhưng để cứu hắn ta, không phải không còn cách nào khác.
Tuy nhiên, ta đã chọn cách này, ta muốn hắn ta nợ ta một mạng, muốn hắn ta cảm thấy áy náy với ta.
Hắn ta vẫn là thiếu niên tốt bụng, có chút rụt rè như năm nào nhưng ta đã không còn như trước. Ta không chỉ không lương thiện, mà còn muốn lợi dụng sự lương thiện của hắn ta.
Người đang được ta ôm lấy, toàn thân nóng bỏng, nhịp tim và hơi thở đã hoàn toàn rối loạn.
Một nụ hôn rơi xuống, rồi ngày càng sâu hơn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");