(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 8.
Bùi Chiêu muốn ta theo hắn về vương phủ. Ta từ chối.
Trở về tướng phủ, ta kể lại mọi chuyện cho Tống Tử Diên, chỉ giấu duy nhất đoạn liên quan đến gián quan.
"Ngươi thích tứ hoàng tử sao?" Nàng ấy hỏi ta.
Ta lắc đầu.
"Vậy sao ngươi lại liều mạng cứu hắn?"
"Vì hắn là phu quân tương lai của người."
Nàng ấy nhíu mày: "Nếu hắn không trở về, phu quân của ta sẽ đổi thành Bát hoàng tử. Chẳng lẽ ngươi cũng liều mạng vì Bát hoàng tử sao? Ngươi có bao nhiêu cái mạng hả?
"Tiểu Cẩm, nhớ kỹ, mạng của ngươi không hề thấp kém hơn bất kỳ ai. Nếu người đó thật lòng vì ngươi, là người tri âm tri kỷ thì ta không có gì để nói. Nhưng nếu không phải, sau này đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa."
Nàng ấy lại nói rằng mạng sống của một a hoàn như ta không hề thấp kém hơn bất kỳ ai, kể cả tứ hoàng tử cao quý.
Mấy tháng ta biến mất, cả nơi phồn hoa như thành Trường An, vậy mà chỉ có nàng ấy vì ta mà mất ăn mất ngủ.
Cổ họng ta bỗng nghẹn ngào, gật đầu: "Được."
Ta thường nghĩ, một người giả dối như Tống Minh, làm sao lại nuôi dạy được một Tống Tử Diên lương thiện và hiểu chuyện như vậy?
Từ nhỏ, nàng ấy đã được nuôi dạy để trở thành hoàng hậu, vợ chồng Tống Minh đối với nàng ấy nghiêm khắc vô cùng, chỉ cần một chút sai sót là bị quở trách hoặc phạt gia pháp.
Nhưng nàng ấy rất yêu đọc sách, có lẽ chính những con chữ trong sách đã nuôi dưỡng nên nàng ấy của ngày hôm nay.
Kỹ năng đàn của nàng ấy là tuyệt đỉnh ở thành Trường An, đến cả các nhạc sư trong hoàng cung cũng tự cảm thấy không bằng.
Thế nhưng, nỗi u uất trong tiếng đàn của nàng ấy lại chẳng ai hiểu được.
Cho đến một ngày cách đây hai năm, trong rừng trúc, tiếng đàn của nàng ấy vang lên, một thiếu niên đi ngang dừng bước, lấy giấy và mực ra.
Nét bút tung hoành, cảnh trong tiếng đàn hiện lên rõ nét trên giấy.
Từ đó về sau, mỗi tháng nàng ấy đều đến rừng trúc đàn một lần.
Thiếu niên ấy cũng nhất định xuất hiện.
Họ chưa từng có bất kỳ hành vi vượt quá giới hạn nào nhưng sớm đã tâm ý tương thông.
Thế nhưng sau đó, nàng ấy bảo ta đến nói với thiếu niên ấy rằng, nàng ấy sẽ không đến nữa, vì nàng ấy phải thành hôn.
Lấy hoàng tử do thế gia ủng lập, trở thành hoàng hậu – đó là số phận mà nàng ấy không thể thay đổi.
Tứ hoàng tử vừa trở về, vợ chồng Tống Minh lập tức sai Tống Tử Diên đến vương phủ tặng thuốc bổ.
Trong vương phủ, Bùi Chiêu và Tống Tử Diên sóng vai đi phía trước, trai tài gái sắc nhưng tâm hồn lại cách biệt.
Ta và Giang Ngạn theo sau.
Bùi Chiêu đã cứu Giang Ngạn ra khỏi ngục.
Nhân hậu vốn là thủ đoạn của hắn. Hắn ban chút ơn, cả nhà họ Giang liền cảm kích, trung thành tuyệt đối.
Thậm chí, hắn còn dung túng thuộc hạ phạm một số sai lầm, để hắn nắm được điểm yếu của họ.
Huống chi, dù có thay một cận vệ khác, liệu người đó có thể liều chết vì hắn không?
Hắn chưa bao giờ tin.
Khi Giang Ngạn nhìn thấy ta, hắn ta ngạc nhiên: "Ngươi vẫn còn sống?"
Hắn ta không biết người cứu tứ hoàng tử chính là ta.
Ta không đáp lời.
"Không trả lời à?" Hắn ta lại càng được đà lấn tới.
Ánh mắt ta vẫn nhìn chằm chằm vào Tống Tử Diên, còn ánh mắt Giang Ngạn thì luôn dán vào ta.
Hôm nay, ta cố ý mặc một chiếc váy cổ thấp hơn thường ngày, để lộ chiếc cổ trắng ngần và xương quai xanh.
Ta không để ý đến hắn ta, nhưng hắn ta lại càng quá đáng, đột nhiên ôm lấy ta, bịt miệng ta không cho ta lên tiếng, rồi hôn lên trán ta một cái.
Đấy, vì ta chỉ là một a hoàn nên hắn ta có thể tùy tiện sỉ nhục ta.
Vậy hắn ta đáng chết.
9.
Khoảnh khắc tiếp theo, có người tung một cú đấm thẳng vào mặt hắn ta.
"Người của ta mà ngươi cũng dám động vào."
Bùi Chiêu, người xưa nay luôn ôn hòa, bỗng nhiên giống như một con sói phát điên, mắt đỏ ngầu, lao vào đánh Giang Ngạn một trận tơi bời.
Nhìn hắn sắp đánh chết người, ta và Tống Tử Diên vội vàng kéo hắn lại.
"Điện hạ, ta không sao, đừng đánh nữa, đánh nữa hắn ta sẽ chết mất." Ta hét lên.
Bùi Chiêu cuối cùng cũng dừng lại, lồng ngực vì tức giận mà phập phồng dữ dội, vành mắt hơi đỏ, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Người ta không nỡ chạm vào một cái, hắn ta lại dám!"
"Chuyện hôm nay, ai dám hé nửa lời, chết."
Hắn lạnh lùng ban ra tử lệnh, sau đó kéo ta vào phòng, ra lệnh người mang nước ấm tới và cẩn thận lau trán cho ta từng chút một.
"Đủ rồi, điện hạ, lau thêm nữa da sẽ bị trầy mất."
Ta nắm lấy bàn tay sưng đỏ của hắn, mở lọ thuốc bên cạnh, từng chút một bôi thuốc mỡ lên nắm đấm của hắn.
"Điện hạ, hôm nay ngài không nên hành động bồng bột như vậy."
"Hắn ta đáng chết."
"Điện hạ hôm nay sao lại giống một đứa trẻ thế này?"
"... "
"Trước đây là ta quá dung túng hắn ta, khiến hắn ta không biết nặng nhẹ."
"Điện hạ, nếu hôm nay người mà Giang Ngạn trêu ghẹo chỉ là một a hoàn bình thường, hoặc là một Vân Cẩm chưa từng cùng ngài trải qua sinh tử, ngài sẽ làm như vậy sao?"
"... "
"Ngài sẽ không."
"Tiểu Cẩm..."
"Điện hạ, ngài là hoàng tử, sau này còn rất có khả năng trở thành quân vương của thiên hạ. Mà phần lớn thiên hạ này, đều là những người như ta, thấp cổ bé họng, mạng sống mong manh như cỏ lau. Nếu có thể, mong điện hạ hãy bảo vệ những người như vậy nhiều hơn một chút."
10.
Tống Tử Diên đi qua đi lại trong khuê phòng, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Ta chưa từng thấy tứ hoàng tử mất kiểm soát như vậy, có lẽ hắn thật lòng thích ngươi. Nhưng hoàng gia vô tình, nếu như cô mẫu ta và cha ta biết chuyện này, bọn họ sẽ không dung tha cho ngươi đâu, ngươi phải rời đi ngay."
Đến thời khắc này, nàng ấy vẫn chỉ lo cho sự an nguy của ta.
Ta lắc đầu: "Ta không đi."
Có lẽ nàng ấy chưa nhận thức rõ được năng lực của cha mình.
Thế gia có thể che trời bằng một bàn tay, ta có thể đi được đến đâu?
Huống hồ, mỗi bước đi của ta vốn đã là cửu tử nhất sinh, ta quá yếu ớt, nếu không liều mạng, làm sao có thể lay chuyển thế gia?
Nhưng dù có chết, ta cũng muốn cái chết của mình mang chút ý nghĩa hơn.
Ta sống thêm một ngày, liền hy vọng thiên hạ này có thể bớt đi một vài bi kịch giống như ta.
Chuyện này vốn không phải là việc lớn.
Dù sao Giang Ngạn trước tiên là không làm tròn trách nhiệm bảo vệ, sau đó lại thiếu đạo đức, hơn nữa người hắn ta trêu ghẹo lại là ân nhân cứu mạng của tứ hoàng tử, thế nào cũng không hợp lý.
Cho hắn ta một bài học cũng không phải là quá đáng.
Ta cũng không đáng tội chết.
Nhưng điều mà không ai ngờ chính là, Giang Ngạn đã chết.
Vết thương lâu ngày không lành, lở loét mà chết.
Không ai biết rằng, là ta đã hạ độc.
Ngay từ lúc hắn ta hôn ta, chất độc đã từ miệng hắn ta thâm nhập vào ngũ tạng lục phủ.
Ta chỉ hạ độc chậm, hắn ta vốn không nên chết nhanh như vậy.
Nhưng ta không tính đến việc Bùi Chiêu sẽ đánh hắn ta bị thương nặng đến thế, cũng không tính đến việc chất độc sẽ phát tác nhanh như vậy.
Từ khuôn mặt hắn ta bắt đầu sưng tấy, lở loét, lan khắp cơ thể, tứ chi, rồi đến ngũ tạng lục phủ.
Mức độ đau đớn đó, gấp nghìn lần cú đá đầu tiên hắn ta dành cho ta ngày trước.
Nhà họ Giang là danh gia vọng tộc, con trai độc nhất của nhà họ Giang, vì một a hoàn mà bị tứ hoàng tử đánh chết, chuyện này đâu phải là chuyện nhỏ.
Khi Tống Minh sai người bắt ta đi, ta đã biết mình khó mà thoát khỏi cái chết.
Mạng của một a hoàn chẳng đáng giá bao nhiêu, bọn họ nhất định sẽ dùng những thủ đoạn tàn nhẫn nhất để hành hạ ta, như vậy mới có thể giải được chút hận trong lòng.
Nhưng ta cảm thấy sảng khoái, Bùi Chiêu đánh hay lắm, Giang Ngạn chết cũng đáng lắm.
Giữa Tống Minh và thế gia, giữa thế gia và tứ hoàng tử, cuối cùng đã xuất hiện một vết rạn không thể hàn gắn.
Vết rạn ấy sẽ ngày càng lớn, khiến thế gia vốn bám rễ sâu rộng, bao che lẫn nhau, không còn kiên cố bất khả xâm phạm nữa.
11.
Ta bị trói trong căn phòng tra tấn tối tăm của phủ Giang, các dụng cụ tra tấn lần lượt được mang ra.
Ánh mắt của cha Giang tràn đầy hận thù.
Nỗi đau mất con đã khiến ông ta gần như hóa điên.
Ông ta không thể động tới tứ hoàng tử, nên dồn toàn bộ căm phẫn lên người ta.
Nhưng ông ta không biết rằng, cơ thể ta đã được luyện độc, máu của ta đều chứa độc.
Khi ông ta tra tấn ta đến mức máu me đầm đìa, không khí trong phòng cũng tràn ngập hơi máu của ta.
Ở đây kín như bưng, ông ta ngày đêm tra tấn ta, ở chung với ta, muốn không trúng độc cũng khó!
Ông ta chẳng sống được bao lâu đâu, cái chết của ông ta sẽ còn thảm hơn cả ta.
Năm xưa chính ông ta vì phục vụ dưới trướng Tống Minh mà tàn sát cả gia tộc họ Tấn của ta.
Ngày hôm nay, cha con họ đều sẽ chết không toàn thây, dòng dõi nhà họ Giang sẽ tuyệt tự.
Nhân quả không bỏ sót ai!
Đáng tiếc thay ta thật vô dụng, sức lực của một mình ta quá yếu ớt, đối đầu với thế gia chẳng khác nào châu chấu đá xe.
Ta chỉ có thể làm đến mức này thôi.
Nhưng cha mẹ ta yêu thương ta lắm, chắc họ sẽ không trách ta đâu.
Ở đây tối quá, ta thật sự rất sợ bóng tối.
Ta nhớ họ rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");