Vạn Biến Hồn Đế

Chương 74: Mùa Xuân Năm Ấy




Ký ức về những ngày xưa cũ tràn ngập trong đầu của Lý Nhã Kỳ, từ khi nàng nhận biết thế giới này thì đã cùng mẹ rong ruổi khắp nơi.

Những ngày khổ cực khiến mẹ nàng nhiều lần rơi nước mắt, vì người cha vô dụng kia mà hai người phải cực khổ, mang theo tủi nhục, xấu hổ rời xa quê hương.

Tuy còn rất nhỏ nhưng nàng cũng rất đau lòng mỗi khi thấy mẹ khóc vì nhớ nhà, nhớ người cha đã mất của mình, càng lớn nàng càng hiểu rõ gánh nặng trêи vai của mẹ.

Tuy khổ cực nhưng với nàng mẹ vẫn coi nàng như công chúa, không tự nhiên mà thói quen của hai mẹ con giống nhau.

Rồi tới một ngày khi đã có tiền rồi, hai mẹ con chỉ thiếu thân phận, đến khi một vị thúc thúc chìa tay ra nói “để ta giúp các ngươi”.

Nàng vẫn nhớ như in hình bóng tràn đầy hào sảng của Tạ Long, một người bình dị lại mở ra con đường về cuộc sống mới cho hai mẹ con các nàng.

“Chào muội, ta là Thiên Tiếu.”

Ngày hai mẹ con chuyển vào căn nhà kia Thiên Tiếu xoa đầu nàng chào lần đầu tiên, lúc đó trong đầu nàng chỉ nghĩ ai mà đẹp thế, nam nhân đẹp nhất nàng từng thấy từ khi sinh ra.

Nàng ấy rõ trong ánh mắt hắn có vẻ bối rối, nhưng vẫn chào đón hai mẹ con bọn họ, những ngày sau thì sự ngại người lạ của hắn thể hiện ra rõ ràng hơn, có điều hắn chắc chắn không chán ghét bọn họ.

Vì phải di chuyển nhiều nên nàng không có bạn bè gì cả, tới được đây nàng càng không có quen biết ai, người như thế đương nhiên sẽ trở thành mục tiêu để bắt nạt.

Một ngày nàng cảm giác tuyệt vọng khi bị một đám người vây quanh, những người này là bạn học của nàng nhưng trong mắt nàng bọn họ như đám ác ma vậy.

Những chuyện ở trường học nàng rất muốn nói với mẹ mình, nhưng khi đó nàng còn quá nhỏ, khi chuyện này xảy ra khi mẹ nàng cực kỳ căng thẳng trong công việc nên ít nói chuyện với nàng, từ khi sinh ra đó chính là lúc nàng bất lực nhất.

“Các người cút, nếu không đừng trách ta ác độc.”

Ngay khoảnh khắc ấy Thiên Tiếu trêи đầu còn quấn khăn tang, đôi mắt đỏ hoe vì cái chết của cha lại xuất hiện trước mặt nàng.

Đám nhóc con đó đương nhiên không làm gì được Thiên Tiếu, nhưng chúng gọi thêm anh của mình, nàng thì thậm chí còn chẳng dám chạy vì sợ hãi.

Đứng trước mặt nàng hắn một mình đánh mười mấy người, dù bị đạp ngã xuống mặt đất bao nhiêu lần vẫn đứng lên chắn trước mặt nàng.

Giống như một cỗ máy, điên cuồng đến mức những người kia cảm giác sợ hãi mà bỏ đi.

Nàng vẫn nhớ như in thiếu niên mạnh mẽ kia lại khóc thành tiếng ngay khi đám người kia bỏ đi, hắn nhớ cha mẹ của mình.

Lúc này nàng cảm thấy mình thật vô dụng, yếu ớt đến mức để một người đủ thảm như Thiên Tiếu phải đứng ra trước mặt.

“Này Nhã Kỳ, muội phải nhớ thật kỹ rằng bất cứ khi nào cũng phải thật mạnh mẽ, khi chúng ta ngã không phải lúc nào cũng luôn có người bảo vệ muội.

Dù ngã xuống cũng phải tự đứng lên, đau đến đâu cũng không được khóc trước mặt người khác.”

Nàng mặc kệ nước mưa xối vào người nhìn gương mặt đầy thương tích của hắn:

“Thế sao huynh lại khóc.”

Hắn cúi xuống nhẹ giọng:

“Không phải không được buồn, nhưng những người kia giống như cuộc đời vậy, ta nếu khóc trước mặt họ chắc chắn chúng sẽ không tha cho muội.”

Dắt nàng đến cổng thì hắn ngã lăn ra đất vì mất máu, chuyện lần đó khiến cho nàng hoàn toàn thay đổi, nàng biết nếu mình yếu đuối không chỉ bản thân mà người thân cũng phải trả giá.

Ngày hôm sau nàng lại đi học như bình thường, đây là lần đầu tiên khi bị bắt nạt mà nàng không nghỉ học.

Đám bắt nạt nàng bị đòn đương nhiên không thể buông tha nàng dễ dàng như thế.

“Oành…..oành….oành”

Tiếng than khóc vang lên, học sinh trong trường sợ đến tái cả mặt, tên cầm đầu hai đầu gối bị nàng bắn đứt đoạn, bàn tay cầm kiếm bị nàng bắn đứt ba ngón tay.

Nòng súng chĩa vào đầu từng người, trong ánh mắt nàng hiện lên vẻ hung ác đến cùng cực.

Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —

Cùng ngày hôm đó đám người đánh Thiên Tiếu bị một đám người khác đánh cho tàn phế, đây cũng là lần đầu tiên nàng sử dụng số tài sản khổng lồ của mẹ mình.

Cha mẹ những người kia kiện thì con bọn họ còn trực tiếp bị đuổi học, lý do vì bắt nạt nhiều lần dẫn đến việc nàng có tâm lý uất ức bất ổn.

Từ sau chuyện đó nàng chưa từng bị bắt nạt một lần nào nữa, càng lúc nàng càng trở nên điêu ngoa, dữ dằn.

Tất cả nhờ có Thiên Tiếu mới có một thiên tài mạnh mẽ như ngày hôm nay, đối với nàng hắn cũng là một người không thể thiếu trong cuộc sống.

Thế nhưng cảm giác hai người đối với nhau có chút khác biệt, khi mà hắn vẫn chỉ coi nàng là em gái thì nàng khác biệt rất nhiều.

Với vẻ ngoài và thiên phú của Thiên Tiếu người để ý không ít, cách đây ba năm khi chỉ là một cô nhóc mười ba tuổi nàng liền biết ghen, nhưng nàng chỉ biết âm thầm phá đám.

Tới tận lúc hắn đồng ý với lời tỏ tình của nàng, lúc đó không cần phải nói nàng cảm thấy giống như hắn đương nhiên phải thuộc về mình.

Nhưng có vẻ muốn độc chiếm hắn không đơn giản như nàng nghĩ, bỗng nhiên nàng cảm giác xung quanh Thiên Tiếu có rất nhiều cô gái cực kỳ quan tâm đến hắn.

“Nếu tỷ thích Thiên Tiếu ngươi có đồng ý chia sẻ hắn không?”Tối hôm qua Dạ Nguyệt đã hỏi nàng như thế, nàng hoàn toàn câm lặng không biết nói gì cho phải.

Nàng khi lấy lại bình tĩnh mới hỏi:

“Thích huynh ấy? Ở điểm nào?”

Dạ Nguyệt rất bình tĩnh:

“Thế muội thấy hắn kém ở điểm nào?”

Câu hỏi ngược lại của Dạ Nguyệt khiến cho nàng suy nghĩ cả đêm, tuy nàng thích hắn rất thuần túy, đơn giản chỉ vì những chuyện trong quá khứ.

Điều này không có nghĩa với những người khác hắn không có chút sức hấp dẫn nào, chuyện đó đã khiến nàng thức trắng cả đêm để suy nghĩ.

Thậm chí nàng đã nghĩ thông suốt, chuẩn bị tinh thần chấp nhận chuyện hắn thích người khác nữa.

Chỉ là có nằm mơ nàng cũng không tưởng tượng ra người đó lại là mẹ của mình, chuyện này bình thường chỉ có hai cách, một là im lặng, hai là phanh phui nhưng nàng có cách khác của riêng mình.

Trong nhà

Trước vẻ mặt cầu xin của Thiên Tiếu thì Lý Nhã Lan cuối cùng cũng mềm lòng, nàng chỉ biết tự trách bản thân qua mềm yếu mà thuận theo hắn.

Bỗng nhiên Thiên Tiếu nhận được gọi điện từ con gái khiến nàng phải lánh mặt, còn hắn thì nhanh chóng bắt máy.

Lý Nhã Kỳ mỉm cười hỏi:

“Ta tính mời Dạ Nguyệt tỷ tỷ và Dạ Yến ca ca sang ăn một bữa, huynh đi chợ mua đồ chuẩn bị nhé, nhớ là phải tự đi mua để đảm bảo tươi ngon.

Trêи mạng bây giờ hay bán đồ kém chất lượng lắm, đã mời khách mất công đi chợ một chút làm bữa ăn ngon.”

Thiên Tiếu trong lòng có quỷ hơi lúng túng:

“Ta biết rồi, muội cứ yên tâm, ta đi ngay lập tức.”

Hình ảnh giả lập biến mất hắn hôn Lý Nhã Lan một cái:

“Ta đi chợ đây, tỷ ở nhà ngồi yên một chỗ không thì đi viết sách đi, đừng đụng vào cái gì nếu không đổ vỡ ta không dọn kịp đâu.” Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —

Đợi hắn đi ra khỏi nhà cũng là lúc Lý Nhã Kỳ về đến nhà, nàng ta lặng im đi vào bên trong, ngồi ở ngoài phòng khách Lý Nhã Lan không khỏi giật mình.

Nở một nụ cười nàng khẽ giọng:

“Con về rồi, đi nghỉ trước đi, chút nữa Thiên Tiếu về là có ăn rồi.”

Lý Nhã Kỳ vào nhà ngồi cạnh nàng khẽ giọng:

“Khi nãy ta gần về đến nhà muốn tạo bất ngờ nên có kϊƈɦ hoạt Khí Hồn để xem tình hình trong nhà.”

Nàng đặt một ít đồ trêи bàn, vốn là những thứ để tặng mẹ khi trở về, Lý Nhã Lan thì sợ đến tái mặt.

Ánh mắt tràn ngập lo sợ nhìn con gái của mình, nàng rất sợ bởi nàng biết rõ còn gái mình khi kϊƈɦ hoạt Khí Hồn lên thì có năng lực như thế nào.

Lý Nhã Kỳ thản nhiên:

“Ta biết hết mọi chuyện rồi, mẹ không cần phải lo lắng, ngài nuôi ta từ bé đến tận bây giờ, một cái nam nhân thôi mà.

Ngài đã thích Tiếu ca thì ta chia một nửa huynh ấy cho ngài.”

Sau đó bọn họ nói những gì thì cũng chỉ có bọn họ và một người khác biết mà thôi.

Thiên Tiếu từ chợ trở về thì thấy người tuyết trước sân nhà mình trông hơi kỳ lạ.

Vạn Biến lên tiếng:

“Bên trong đó là người sống đấy Tiếu ca, mau mang nàng ta ra.”

Nghe xong hắn ta hết hồn vội vàng xóa hết tuyết đi, bên trong là Cầm Vân Ca vẫn đang giữ tư thế quỳ.

Hắn kiểm tra thì thấy nàng vẫn sống, vội vàng mang bế nàng đi vào trong nhà, lúc này hắn ta sợ muốn chết luôn.

Hai cô gái thấy hắn bế Cầm Vân Ca vào thì tỏ ra ngạc nhiên, nhưng rất nhanh Lý Nhã Lan nhớ ra rằng mình có chuyện quên nói.

Nàng vỗ đầu mình một cái:

“Lúc các ngươi rời đi thì cô bé này một mực quỳ ở đây, tuyết rơi rồi vẫn quỳ ở đấy, hôm qua tính bảo người ra nói chuyện với nàng mà ta quên mất.”

Hóa ra nàng ra vẫn luôn quỳ ở đây từ ngày hắn đi tới tận bây giờ, nếu không phải tu vi nàng là Hồn Hoàng thì lúc này đã có án mạng rồi.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.