Vạn Biến Hồn Đế

Chương 47: Kiếm Thánh




Chữa bất tỉnh nên Thiên Tiếu nhìn thấy cảnh chiếc lưỡi hái hợp lại từ những mảnh vỡ rồi, rất muốn hỏi những mảnh vỡ đó là gì nhưng hắn có hô gì thì Vạn Biến vẫn im hơi lặng tiếng.

Thứ kia rời đi hẳn thì mới có thể nói chuyện được, trong lòng hắn sốt ruột vô cùng, không biết bàn tay khổng lồ kia rốt cuộc đã rời đi hay chưa.

Trêи bầu trời âm thành ồm ồm vang lên:

“Lão già đừng có cản ta, thứ kia ta nhất định phải lấy được.”

Từ hư không một vết nứt không gian mở ra, một lão giả thân hình gầy còm, râu tóc bạc phơ bước ra, trêи người hắn mặc một bộ cổ trang màu trắng.

Dùng một hình ảnh để miêu tả hắn thì nhìn giống như tiên nhân vậy, thanh kiếm sau lưng hắn ta chín viên Hồn Ngọc sáng lấp lánh dọc theo thân kiếm.

Đây là một trong chín vị thủ hộ giả của Thiên Vương Tinh, biệt hiệu Kiếm Thánh, tên đầy đủ Giang Lăng, đây cũng chính là vị thủ hộ giả hoạt động tích cực nhất.

Hắn có mặt ở đây cũng không có gì lạ, tám vị thủ hộ giả còn lại không dễ gì lộ mặt, trừ khi Kiếm Thánh gặp khó họ mới tới.

Thực lực của chín người gần như ngang nhau, thế nhưng có vài vị tỏ ra nguy hiểm ví dụ như Kiếm Thánh, Long Thần, Phụng Hậu vượt trội hơn các vị khác một chút.

Không chỉ vì bọn họ có thực lực mà thế lực bọn họ sở hữu cũng khiến người ta kiêng nể, ví dụ như Kiếm Thánh cũng chính là thái thượng trưởng lão của Thiên Hồn học viện, Long Thần là thái thượng trưởng lão của Yến Long học viện, Phụng Hậu là nữ hoàng của Thanh Long Đế Quốc.

Kiếm Thánh gằn giọng:

“Thứ kia là gì ta không quan tâm nhưng đó là tài nguyên của Thiên Vương Tinh, ngươi không cút thì chúng ta đại chiến một trận.”

Có vẻ biết nếu ra tay thì nó cũng chẳng có lợi gì thế nên thứ kia chỉ hừ một tiếng rồi biến mất, Kiếm Thánh phất tay một cái vết nứt không gian run rẩy một cái sau đó dần dần khép lại.

Khí tức áp chế mọi người cũng dần biến mất, Thiên Tiếu bật dậy lập tức đi ra ngoài xem tình hình thế nào rồi, kết quả là cái gì cũng không nhìn thấy được.

Mấy người trêи bầu trời lúc này đã tập hợp hết xuống mặt đất, Long Thần nhìn lướt qua gương mặt của mấy người La Sơn lắc đầu đầy thất vọng.

Hắn còn nhớ rõ ngày gặp được bọn họ lúc còn trẻ, không ai nghĩ được bọn họ lại vì một nữ nhân bỏ cả tương lai, tuy Vân Ca là học sinh hắn yêu quý nhất nhưng đám này vì nàng mà khổ sở thế này hắn làm sao vui được.

Giang Lăng nhẹ giọng:

“Tiểu tử kia chắc cũng đã mười tám tuổi rồi, các ngươi còn tính thủ hộ bên hắn đến bao giờ, chuyện các ngươi hứa với ta bao giờ thực hiện.”

Ba người đều im lặng không nói gì, Giang Lăng là Hồn Thần thật nhưng hắn chung quy vẫn không dạy nổi đám học trò cứng đầu, đứa nghe lời nhất thì lại là người tệ nhất.

Quang Tiến không biết suy nghĩ gì liền nói:

“Chúng ta sẽ chỉ ở đây đến cuối năm, hy vọng sư phụ tạo điều kiện cho hắn vào Thiên Hồn học viện.”

Giang Lăng nhíu mày:

“Ngươi muốn ta thiên vị?” Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —

Tính tình của Giăng Lăng vô cùng cứng ngắc, hắn đã nghĩ như thế nào thì đừng hòng thay đổi được, chuyện thiên vị một người là chuyện không thể nào xảy ra.

Đối với chuyện này Quang Tiến dám nói ra cũng đã đủ để Giang Lăng cảm thấy vô cùng bất ngờ rồi.

Quang Tiến vẫn không từ bỏ:

“Tiểu tử này thiên phú không kém gì cha của hắn, ta chỉ muốn ngài cho lão sư trong trường chú ý hắn khi tuyển chọn thôi.”

Giang Lăng thở dài hỏi:

“Nếu thiên phú tốt thì cần gì ta đề cử, muốn vào được Thiên Hồn học viện thì phải biết tự cố gắng thể hiện mình, không vào được thì do hắn không đủ năng lực, chuyện này không cần phải bàn thêm.

Tòa thành này đã bị Hồn Thần cấp yêu thú chú ý rồi, hôm nay ta không tình cờ ở gần thì chắc chắn đây đã trở thành một mảnh phế tích rồi, sau này các ngươi cẩn thận hơn một chút.”

Mấy người kia vẫn giữ thái độ im lặng là vàng, tất cả đều không nói một lời nào, Giang Lăng biết là bọn họ đang muốn tạo áp lực cho hắn.

Thế nhưng làm sao để vừa khiến họ vui vẻ mà không vi phạm nguyên tắc cũng là một vấn đề đáng để người ta phải suy nghĩ.

Sau một hồi suy nghĩ thật kỹ rồi nói:

“Danh sách học viên tốt nghiệp năm nay có vài người không tệ chút nào, ta cho phép các ngươi từ trong danh sách chọn một người tới đây dạy thử, có người kèm cặp tiểu tử kia chắc chắn sẽ tiến bộ hơn rất nhiều.

Đương nhiên vẫn theo quy định của Thiên Hồn học viện, học sinh kia sẽ chỉ dạy hai mươi người giỏi nhất.”

Nhớ ra vấn đề gì đó Giang Lăng khẽ giọng hỏi:

“Tiểu tử kia có thứ hạng thế nào trong lần khảo hạch vừa rồi?”

Quang Tiến thông báo lại kết quả lần trước với vẻ mặt hào hứng vô cùng, những người còn lại thì lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm giống như trút được gánh nặng.

Kiếm Thánh nghe xong vẫn cảm thấy không quá ấn tượng, với lại khi xưa hắn có nghe nói tiểu tử kia vừa sinh ra Khí Hồn liền bị sát thủ bóp vỡ suýt thì bỏ mạng.

Nếu không phải còn sát lại một Khí Hồn khác thì có trời cũng không thể nào cứu được hắn ta rồi, đứa trẻ như vậy khó có thể nào thành tài được.

Người có Khí Hồn song sinh có thể nhờ nhiều hơn một cái mà tu luyện nhanh hơn người thường, nhưng mất đi một cái thì tốc độ của họ sẽ thua người thường một chút, đương nhiên vẫn có những người Khi Hồn riêng biệt vẫn mạnh nhưng đó là trường hợp cực hiếm.

Nghe Quang Tiến nói tu vi của Thiên Tiêu đến lúc này chỉ có Lục Hồn Cảnh Trung Kỳ thì vẻ thất vọng hiện lên rất rõ rệt.

Điều này chứng tỏ Thiên Tiếu dù có năng lực vượt cấp chiến đấu nhưng tốc độ tu luyện vẫn bị ảnh hưởng không nhỏ chút nào.

Đã thế làm hắn ta càng tiếng nuối là Khí Hồn đặc trưng của Tạ Long may mắn di truyền lại mới là cái bị phá vỡ, hắn không khỏi cảm thông cho Thiên Tiếu,quả thật là họa vô đơn chí.

Mấy thầy trò đều thuộc dạng kiệm lời, cái gì cần nói thì họ mới nói, nói xong thì cũng nhanh chóng mỗi người một ngả.

Thiên Tiếu lúc này nằm ở phòng khách ngủ ngon, Vạn Biến vẫn còn chưa hoàn hồn nên chẳng nói chuyện được, Thôn Phệ thì rõ ràng cũng đi vào trong thân thể của hắn nhưng rồi cũng im re.

Có lẽ phải đợi bọn chúng hoàn hồn lại đã rồi tính tiếp, trở về phòng lúc này cũng không thể nào, Lý Nhã Lan để an ủi con gái nên quyết định ngủ chung với nàng.

Vốn tưởng ngày đầu thôi, nhưng thực ra hắn ta chỉ là tưởng thế thôi.

Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —

Sáng hôm sau Lý Nhã Lan bước ra khỏi phòng với tâm trạng vui vẻ hơn bình thường rất nhiều, người ta có câu nhà sạch thì mát, bát sạch ngon cơm.

Ngủ ở phòng sạch sẽ gọn gàng một chút sẽ ngon giấc hơn, nhìn Thiên Tiếu đang ngủ ở trêи ghế nàng bỗng nhiên có một ý tưởng.

Nàng lay hắn ta tỉnh dậy, Thiên Tiếu mở mắt ra nhìn nàng sau đó khẽ giọng:

“Nhã Lan tỷ hay Nhã Kỳ thế?”

Hai người này không mặc đồ đi học hay đi làm thì khỏi phân biệt luôn, thế nên hắn ta cứ hỏi cho chắc.

Lỹ Nhã Lan lên giọng:

“Nhã Kỳ còn bé, hai đứa làm chuyện kia thì cũng vừa vừa thôi, thế nên ta quyết định từ mai sẽ ngủ chung với con bé.

Ngày cuối tuần thì cho hai đứa bên cạnh nhau thoải mái.”

Thiên Tiếu hỏi:

“Thế ta ngủ ở đâu?”

Hai người đứng ở cửa phòng của Lý Nhã Lan, nhìn vào bên trong hắn ta chỉ biết thở dài.

“Nhã Lan tỷ đùa ta chắc hay ngươi để ta ngủ ở ghế ở phòng khách cũng được, chứ để ta ngủ trong phòng của ngươi thì thôi đi, làm người ai lại làm thế.”

Nàng chặn ở cửa không cho hắn đi ra, từ trong nhẫn không gian ra một cọc tiền thật dày, Thiên Tiếu thấy tiền theo bản năng chụp lấy.

Thấy thế nàng nhanh chóng nói:

“Ngươi đã nhận tiền bồi dưỡng thì giúp tỷ, phòng ta dù sao cũng đã hai năm không dọn rồi, cố gắng làm việc.”

Thiên Tiếu muốn nói gì nữa nhưng quay lại thì trước mặt đã là nòng của một khẩu súng lục rất to rồi, người trước mặt hắn ta chính là Hồn Vương.

Đến nước này rồi thì chỉ còn nước cầm tiền rồi đi dọn dẹp thôi chứ biết sao bây giờ.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.