Vạn Biến Hồn Đế

Chương 298: Quên




Không khí nặng nề đến mức khiến cho ai cũng khó thở, nghe một chút cũng đủ hiểu ra một vài vấn đề, ngoại trừ Thiên Tiếu và Băng Mị thì những người khác cũng không ngốc.

Sự tàn ác này nghe rợn cả người, tuy nhiên nó chắc chắn thực sự xảy ra.

Thiên Tiếu thờ dài rồi nói:

“Chỗ này không tiện để nói chuyện, chúng ta tới khách sạn rồi bàn tiếp, nếu ngươi đã tới đây từ sớm thì chắc biết được nhiều chuyện.

Chúng ta tìm nơi phù hợp rồi nói chuyện sau.”

Tới khách sạn Thiên Tiếu và Băng Mị nói chuyện một hồi lâu với Hắc Tử Nghiên, nàng ta sau đó còn muốn quay lại Thiên Hồn Thành để kiếm thêm tin tức.

Thông qua cuộc nói chuyện Thiên Tiếu đã rõ được rất nhiều điều, thời gian này thử sắp xếp những dữ kiện lại, biết đâu có thể đoán ra nội dung khảo hạch.

Muốn mời nàng bữa cơm nhưng Hắc Tử Nghiên từ chối, nàng đứng lên thì Thiên Tiếu mới nói:

“Cám ơn ngươi, những tin tức này rất quan trọng với ta.”

Hắc Tử Nghiên phẩy tay:

“Không có gì, ta chỉ đang đặt cược thôi, bất kể nói thế nào thì chống lại họ chỉ có ngươi, nếu họ bị ngươi đánh bại thì khả năng qua ải của ta sẽ cao hơn rất nhiều.

Nói chung thì đừng làm ta thất vọng.”

Chu Vũ nhìn lấy Hắc Tử Nghiên rời đi to giọng hỏi:

“Đồ ăn hôm trước ta cho ngươi ăn cũng là của hắn nấu, thật sự không tính ăn cơm xong mới đi sao.”

Nghe vậy Hắc Tử Nghiên dừng lại, nàng nhớ rằng trường kia cũng ăn qua đồ ăn của Thiên Tiếu nấu rồi, tuy rằng rất ngon nhưng không thể so được với mấy món hôm trước.

Chu Vũ nhìn vẻ mặt của Hắc Tử Nghiên rồi nói:

“Hắn ta là thiên tài đấy, trong thời gian vừa rồi không chỉ có thực lực tăng trưởng không đâu, khả năng nấu ăn mới là thứ hắn mạnh nhất.

Ngươi hôm nay không ăn thì mai này khó có cơ hội, phải biết tên này rất là lười.”

Cái đồ vô ơn này, rõ ràng trước kia nàng không phải bạn gái hắn, Thiên Tiếu vẫn chuẩn bị cho nàng một phần.

Ít hơn hẳn những người khác nhưng lại cũng mất kha khá thời gian.

Nàng lại dám bảo hắn ta lười, thật sự quá là vô lý.

Chắc phải cho nàng nhịn mấy tháng, hắn dễ tính quá các nàng lại không chịu nể mặt.

Hắc Tử Nghiên suy nghĩ một chút, đúng là không thể bỏ qua cơ hội được, nàng ngồi xuống rồi nói:

“Ta vất vả nửa tháng rồi, chỉ ăn bữa cơm thôi có thể xảy ra được chuyện gì.”

Nàng ta lại ngó nghiêng xung quanh một chút, vẻ mặt có chút sợ sệt, không thấy thứ mình sự nàng mới nhỏ giọng:

“Bốn cái hung thần kia ngồi ở đâu thế?”

Thiên Tiếu nghe liền biết nói tới ai, hắn theo bản năng nói:

“Các nàng ở…..

Gãi đầu ngó nghiêng, đôi mắt của Thiên Tiếu mở to:

“Ở đâu nhỉ, chẳng lẽ vẫn còn trên thuyền chưa xuống nữa.”

Khả năng này theo hắn ta nghĩ là rất cao, tuy bốn người đã được cứu nhưng tính ra vẫn bị thương không nhẹ.

Từ lúc lên thuyền phần lớn thời gian vẫn nghỉ ngơi, bọn họ ngủ quên khi mọi người đi xuống thuyền cũng có thể hiểu được.

Hảo trưởng lão phát hiện kịp thời thì còn đỡ, nếu quá trễ thì khả năng cao bọn họ sẽ không kịp khảo hạch.

Băng Mị cùng mấy cô gái khác cũng nghe qua chuyện về bốn người kia, các nàng thật sự rất hiếu kỳ lời nguyền kia có thể khủng khiếp tới mức nào.

Lúc mà Thiên Tiếu dẫn người xuống thuyền, bọn họ còn tưởng mấy nàng đi với nhóm khác của Nguyệt Thần Điện.

Bước ra khỏi quán ăn Thiên Tiếu mở to mắt nhìn lên bầu trời, nơi mà rất nhiều con thuyền không gian đang dần cập bến.

Tất cả đều là ký hiệu của các môn phái, thế lực, còn thứ hắn muốn nhìn thấy lúc này nhất thì lại chẳng thấy đâu.

Muốn làm nhiệm vụ thì nhất định phải có đủ năm người mới được, nếu bọn họ không vào được Thiên Hồn học viện thì phiền to.

Thiên Hồn học viện không cho học sinh của mình ra khỏi ký túc xá, nhiệm vụ kia kéo dài quá thì không ổn một chút nào cả.

Trên thuyền không gian

Hỏa Lam Linh chậm rãi ăn từng chút một, đồ ăn trên bàn của mười mấy người ăn vần còn thừa một ít, trong nồi Thiên Tiếu dùng để nấu cũng còn sót lại.

Bây giờ trên thuyền không còn sót lại ai thế nên nàng cũng chẳng cần để ý đến phong thái, cầm nguyên cái nồi ra từng muỗng xúc ăn.

Trong đầu nàng thầm nghĩ: “Tiểu từ này nếu thiên phú cùi bắp một chút, bắt hắn về làm hoàng hậu, cả đời này chỉ nấu ăn cho mình ta không cần lo bị người khác tranh.

Hỏa Lam Linh ta lại phải dành ăn với người khác, còn phải đi vét đáy nồi, thật sự không thể tưởng tượng được.”

Đang ăn ngon lành thì nàng bỗng nhiên nghe thấy tiếng động nơi khoang thuyền vang ra, lông mày nàng nhíu chặt.

Trên thuyền đang nhẽ phải không còn ai mới đúng, chẳng lẽ ngoài những người kia thì vẫn có kẻ đi lên tàu mà nàng không hay biết.

“Ngủ một giấc đã quá, đã tới giờ ăn chưa vậy.”

Bắc Phương Bất An vẻ mặt ngái ngủ bước ra, mấy người các nàng tuy là tu luyện giả nhưng sinh hoạt từ lâu đã chẳng khác người thường bao nhiêu.Lại thêm quy tắc của Thiên Đạo bắt người tu luyện phải ăn uống đầy đủ khiến cho nó càng giống, các nàng hiện tại cứ ăn xong liền muốn ngủ một giấc.

Hỏa Lam Linh lập tức to giọng hỏi:

“Chỉ có mình ngươi hay ba người kia cũng ở trên thuyền.”

Giọng cáu kỉnh của Đông Phương Bất Nhã vang lên:

“Không ở trên thuyền chứ chẳng lẽ nhảy ra ngoài.”

Không thèm nói thêm một cầu nào, Hỏa Lam Linh lập tức cho quay đầu thuyền không gian, phải nhanh chóng nếu không bọn họ khó lòng tới kịp được trước khi khảo hạch bắt đầu.

Nàng cần phải đi tới buồng lái, nhưng khi thấy ánh mắt của Bắc Phương Bất An nhìn vào cái nồi canh thì nàng hơi nheo mày, bỏ đi thì tiếc nên nàng quyết định ôm luôn cái nồi theo.

Hai cô gái tỏ rõ vẻ thất vọng, các nàng nhìn thấy rất rõ trong nồi còn đến tận hai bát tô to, Hỏa trưởng lão tại sao lại ki bo như thế.

Chưa kịp suy nghĩ gì thêm thì bỗng nhiên cả con thuyền rung động mãnh liệt, bọn họ ngã hết ra mặt đất, hai người đang nằm ngủ cũng bừng tỉnh do va chạm.

Cả đám đi lên boong tàu thì mới phát hiện ra có gì không đúng, đám người Thiên Tiếu đâu hết rồi, bọn họ không thể ra khỏi thuyền khi đang di chuyển.

Chỉ còn khả năng bọn họ đã xuống tàu rồi, theo lịch trình trước đó sẽ đến sớm nửa ngày, chẳng lẽ bọn họ bị bỏ quên trên thuyền.

Các nàng ăn xong hay ngủ, đã thế còn đang bị thương, ngủ càng sâu hơn nên không tỉnh đúng lúc là chuyện dễ hiểu.

Nói thế nhưng có thể quên mất bốn người đang sống sờ sờ ra thì mấy người kia cũng đủ vô tâm, chẳng lẽ trong mắt bọn họ chỉ có mỗi đồ ăn thôi sao.

Đông Phương Bất Nhã nhanh chóng đi tới phòng lái, nàng to giọng hỏi:

“Hỏa trưởng lão cứ bình tĩnh, chẳng phải chúng ta được tuyển thẳng hay sao, tham gia khảo hạch cũng chỉ để đánh giá sơ bộ thôi.

Cần gì phải gấp gáp như thế, coi chừng xảy ra chuyện đấy.”

Hỏa Lam Linh vĩnh môi:

“Ngươi nghĩ hay lắm, không tới ghi danh ở cổng thành trước hạn chót thì có được giới thiệu cũng loại luôn.

Kể cả có bỏ qua thì cũng sẽ gây khó khăn, khả năng cao sẽ không được ở cùng một nhóm với Thiên Tiếu nữa.”

Không ở cùng Thiên Tiếu thì sao có đồ ăn ngon, Hỏa Lam Linh nhìn sang phía Bắc Phương Bất An đang nắm chặt cần điều khiển tốc độ hỏi:

“Ngươi tính làm gì?”

Bắc phương Bất An mỉm cười nói:

“Hết tốc lực.”

Hỏa Lam Linh gào to:

“Không.”

Cái cần bị gạt một cái về cuối cùng, một lực kéo ép nguyên cả đám bẹp dí vào trong bờ tường.

Hỏa Lam Linh trợn mắt, hết tốc lực không đáng sợ, cái đáng lo là lúc thuyền dừng lại sẽ như thế nào, với tốc độ này cả con thuyền sẽ lao ra khỏi vết nứt không gian như một viên đạn, hậu quả nàng không dám nghĩ tới.

Nhưng với sức ép từ thông đạo hư không nàng còn chẳng động đậy được, nhiều lắm nàng chỉ cử động được một ngón tay thôi.

#Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Xứng Nghịch Tập Ký,

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.