Vạn Biến Hồn Đế

Chương 135: Ở Chung




Tuy rằng Thiên Tiếu nói chuyện có vẻ thuyết phục nhưng chắc chắn sẽ xuất hiện những ý kiến trái chiều, các lão sư đang chờ đợi một người nào đó đứng lên phản đối.

Mấy phút sau vẫn chưa có bất cứ người nào đứng lên thì mọi người cứ nghĩ mọi chuyện qua rồi, ai ngờ vào những giây cuối cùng có một người nhảy lên đài đứng trước mặt Thiên Tiếu.

Thiên Tiếu mỉm cười:

“Học trưởng cảm giác ta nói sai nên muốn ý kiến gì sao?”

Vị học trưởng tràn đầy vẻ nghiêm túc:

“Theo cách nói của ngươi thì dường như nhân loại chúng ta thật sự mới là kẻ xấu, điều này làm ta không thích cho lắm.

Ngươi có thể giải thích hợp lý cho vấn đề này được không?”

Đến rồi, rất nhiều người cứ chờ khoảnh khắc này mãi, đây mới là lúc lửa thử vàng, nếu Thiên Tiếu qua được cửa ải này thì mới đáng mặt anh tài.

Bị ép lùi thì hắn cũng phải ghê gớm như mọi người nghĩ, mọi người chăm chú quan sát từng thay đổi nhỏ nhất trêи mặt của Thiên Tiếu.

Hắn thở dài đáp:

“Ta nói như thế nhưng học trưởng vẫn không hiểu, đây căn bản chẳng phải vấn đề, nhân loại chúng ta tàn sát lẫn nhau thông qua chiến tranh.

Yêu tộc có gì khác biệt, bọn họ cũng có chiến tranh, cũng có tranh chấp, kẻ xấu vẫn được sinh ra, chẳng có chủng tộc nào tốt đẹp hơn cái chủng tộc nào đâu.”

Vị học trưởng kia cười nói:

“Trả lời rất tốt,vấn đề cuối cùng, thế tại sao chúng ta phải hòa đồng với Yêu tộc.”

Thiên Tiếu lắc đầu:

“Không nên cắt nghĩa lời nói của ta, chúng ta chỉ hòa đồng với đồng minh của mình, bọn họ đã kiên định đứng bên chúng ta, đứng về phía Thiên Vương Tinh, chỉ thế là quá đủ rồi.”

Người kia vẫn không buông tha:

“Ta nếu không thích Yêu tộc thì vẫn phải hòa đồng hay sao?”

Bị hỏi vô lý Thiên Tiếu hơi bực mình:

Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —

“Thế này nhé trong nhà học trưởng thờ ai, Sáng Thế Thần? Ba Vị Thần Quân?”

Vị học trưởng đáp ngay không cần suy nghĩ:

“Sáng Thế Thần chứ còn ai nữa.”

Thiên Tiếu nhún vai:

“Thế thì tốt, ai ta không biết chứ huynh cả ngày quỳ lạy trước một ông tổ của Yêu thú còn ghét nữa thì đập luôn bàn thờ đi.

Còn người khác thì ta không biết, có lẽ bọn họ không thờ Thần Linh, Sáng Thế Thần Băng Thần vốn là một con Hồ Ly, Đế Hậu Đế Thiên Lan cũng là Hắc Long, ba vị Thần Quân không phải yêu thú cũng là bán yêu….nói thế thôi mọi người hiểu sao thì hiểu.”

Nói đến nước này còn cãi gì nữa, hai người được Thiên Tiếu mời lên im lặng đi xuống phía dưới, họ cứ tưởng làm khó được một thằng nhóc chưa trải sự đời.

Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ vị học đệ này cứng quá, phản bác một câu thôi thì đứng là chỉ còn nước đi đập bàn thờ.

Cách đây ít lâu thì có kẻ nào đó đủ điên sẽ làm, nhưng Sáng Thế Thần mới hiển linh xong, cho bọn họ mười lá gan cũng không dám bất kính.Sức mạnh của Thánh Thần kinh dị đến mức có thể đảo lộn sinh tử, chỉ trong chớp mắt chuyển phế tích về trạng thái ban đầu.

Hồn Thần cấp Yêu thú sinh tử cũng chỉ trong một câu nói, đây không phải là thứ đám phàm nhân có thể thách thức.

Ai biết được chuyện gì có thể xảy ra sau đó, thậm chí trong tâm cũng không dám có ý nghĩ gì chứ đừng nói tới việc xúc phạm bằng cách phá hoại nơi thờ cúng.

Vài phút sau Dạ Thiên Tĩnh quay lại vỗ vai Thiên Tiếu khen ngợi:

“Làm tốt lắm.”

Miêu Bích Hạ cũng quay lại kịp thời, chính nàng cũng cảm giác mình ăn nói không bằng một đứa trẻ.

“Thiên Tiếu bạn học nói rất đúng, Miêu tộc chúng ta cũng thờ Chiến Tranh Thần và Tái Tạo Thần, bọn họ đều là con người.

Xưa kia Thần Linh đã bất chấp khoảng cách chủng tộc cưu mang chủng loài khác, tại sao chúng ta lại phải trở nên bất hòa, như thế có phải là quá bất kính hay không.”

Tiếp đó là bài diễn thuyết siêu dài của nàng ta, có vẻ nhờ có Thiên Tiếu làm nền nên nàng nói càng lúc càng hăng.

Từng lời từng chữ như đánh vào tâm trí của mọi người, trong đó có rất nhiều thứ nàng rút ra từ trải nghiệm của chính bản thân mình.

Thiên Tiếu cũng dõi theo từng câu từng chữ nàng nói, quả nhiên nàng không làm cho hắn thất vọng.

Sau một hồi nói đủ các thứ trêи đời thì nàng cuối cùng cũng nhắc đến cha mẹ của hắn ta, Thiên Tiếu vừa nghe vừa âm thầm quan sát tất cả các lão sư ở trêи đài, hắn muốn biết cảm xúc của bọn họ khi nghe.

Quả nhiên rất nhiều lão sư thay đổi sắc mặt, đủ các loại sắc thái khác nhau, chứng tỏ bọn họ thực sự biết cái gì đó.

Thế này thì hắn tới Yến Long học viện không phải sai lầm, chắc chắn bọn họ sẽ biết một chút về chuyện năm xưa, thu thập đủ manh mối không chừng có thể tìm ra hung thủ giết cha hắn.

Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —

La Sơn và Cầm Tử Nam là người trong cuộc, họ biết rất rõ nhiều thứ, nhưng có những chuyện vì là người trong cuộc nên bọn họ bị người ngoài giấu giếm.

Nhiệm vụ của Thiên Tiếu là tìm ra càng nhiều mảnh ghép, thông qua đó La Sơn và Cầm Tử Nam có thể chắp nối chúng lại với nhau.

Hắn cố gắng nhớ thật kỹ khuôn mặt của những người khi nãy đã thay đổi sắc mặt theo hướng tiêu cực.

Đặc biệt những người nào tỏ ra lo sợ hoặc né tránh càng đáng nghi hơn, hắn sẽ tiếp cận nhưng người đó một cách cẩn thận nhất có thể.

Nhưng mục tiêu của hắn không ai khác chính là Miêu Bích Hà, có vẻ nàng ấy cũng khá thân với cha mẹ.

Hy vọng nàng có thể biết được thứ gì đó hữu ích, tính tình của nàng cũng có vẻ hào sảng nên chắc sẽ không cố che giấu, loại người như thế rất dễ dụ dỗ để nàng nói ra bí mật.

Nửa tiếng sau thì buổi lễ kết thúc, lúc này thì mọi người ai về phòng của người lấy, những học sinh mới sẽ về chỗ ở của mình.

Học sinh cũ thì tản ra rất nhanh, những tiết học của bọn họ bắt đầu ngay sau đó, chưa kể phải đi làm nhiệm vụ thì càng gấp gáp hơn.

Thiên Tiếu, Băng Mị và Miêu Bích Hà kϊƈɦ hoạt ngọc bài truyền tống thì phát hiện bọn họ đứng chung với nhau tại một thêm đá.

Dạ Thiên Tĩnh đã chờ sẵn ở đó, ba người đều giương mắt chờ nàng giải thích.

Thực ra Yên Long học viện đặt nơi ở của học viên ở một dãy núi bí mật, các học viên khi kϊƈɦ hoạt ngọc bài sẽ được truyền tống tới một thềm đá.

Mỗi một căn phòng là một thềm đá riêng, điều này khiến bọn họ cực kỳ bất ngờ khi được truyền tống tới chung một chỗ.

Dạ Thiên Tĩnh mỉm cười nói trước:

“Mọi người không cần lo lắng, thực ra được truyền tống chung bởi nguyên một ngọn núi này chỉ có bốn người ở thôi.

Bình đài này kết nối trực tiếp tới gần đỉnh nên chúng ta chỉ tạo ra một cái duy nhất thôi, mọi người không cần phải bất ngờ.”

Thiên Tiếu nhìn về ngọn núi đằng xa thì thấy có rất nhiều căn phòng, nhìn lên trêи núi của mình thì chỉ thấy có một kiến trúc lớn.

Chẳng lẽ hắn phải sống chung với người khác hay sao, như thế thì việc tu luyện sẽ không được tiện cho lắm.

Dù sao hắn với Băng Mị trêи người cũng có quá nhiều bí mật không muốn cho người khác biết.

Dạ Thiên Tĩnh sau đó giải thích cho bọn họ biết hóa ra đó chỉ là kiến trúc tổng, còn trêи đỉnh vẫn còn phân ra làm bốn cái biệt viện khác nhau.Mỗi ngọc bài chỉ dùng để đi vào được một khu, còn kiến trúc khổng lồ kia là khu vực sinh hoạt chung nếu bọn họ muốn.

Ba người đều ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.