Giang Thành không nói gì thêm, anh đi ra phòng thẩm vấn, trực tiếp hướng về phía phòng pháp y của Dương Lạc.
Nhìn thấy Giang Thành vội vã đi tới, Dương Lạc tò mò hỏi: “Sao anh lại đến đây, có manh mối mới sao?”
Giang Thành gật đầu, nhưng rồi lại lắc đầu, khiến cho Dương Lạc có chút khó hiểu: “Đây là ý gì đây, có gì cứ nói thẳng, tôi cũng không hiểu được ngôn ngữ cơ thể của anh.”
“Dương Lạc, tôi hỏi cậu, lúc cậu kiểm tra thi thể của Diệp Quốc Hồng, có khi nào trước lúc chết Diệp Quốc Hồng giằng co qua lại với ai không.”
Nghe tới đây, Dương Lạc càng không hiểu: “Anh có ý gì, trước mắt thì tôi không phát hiện ra những dấu vết giằng co qua lại trên người Diệp Quốc Hồng.”
Ngay lập tức, Giang Thành liền vội nói: “Tôi mới nhìn thấy phía sau cổ của Diệp Tiểu Đàn có vết xước rất rõ ràng, cho nên mới tò mò đến hỏi cậu.”
Chỉ thấy Dương Lạc trầm tư một lúc, sau đó thì trực tiếp kéo thi thể của Diệp Quốc Hồng từ trong ngăn đông lạnh ra: “Giang Thành, tôi hiểu ý của anh rồi, giờ anh đang nghi ngờ, trước lúc chết Diệp Quốc Hồng có giằng co qua lại với ai đó là bởi vì sau cổ của Diệp Tiểu Đàn có vết xước.”
Giang Thành gật đầu, Dương Lạc nhanh chóng kéo khóa và mở túi đựng thi thể ra, đeo bao tay, rồi kiểm tra tay của Diệp Quốc Hồng.
“Điều này tôi chưa từng nghĩ đến, nhưng thời gian cũng đã trôi qua lâu như vậy, thi thể của Diệp Quốc Hồng cũng bắt đầu thối rữa từng chút từng chút một, tôi chỉ có thể cố gắng giữ mà thôi.”
Dương Lạc nói xong liền lấy tăm bông từ tủ dụng cụ bên cạnh ra, nhẹ nhàng lấy một chút móng tay từ hai bên tay của Diệp Quốc Hồng ra xem, xem bên trong có thực sự tìm thấy mẫu DNA khác không.
Còn Giang Thành cũng không vội, lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn động tác của Dương Lạc.
Từng phút từng giây trôi qua, Dương Lạc nằm sấp trên bàn làm việc, sau nửa tiếng sau thì đứng dậy.
“Giang Thành, anh đoán đúng, là do tôi sơ suất.” Dương Lạc vội nói.
“Sao, vừa nãy cậu mới phát hiện được gì à? Có phải trong móng tay của Diệp Quốc Hồng có phát hiện ra mẫu DNA khác?”
Chỉ thấy Dương Lạc gật đầu: “Thông qua phát hiện và nghiên cứu vừa nãy thì quả thật trong móng tay của Diệp Quốc Hồng có thêm mẫu DNA của người khác, nhưng hiện giờ tôi lại không có cách nào xác định được mẫu DNA này là của ai.”
“Vậy làm sao mới xác định được, có cần tôi giúp gì không?” Giang Thành vội hỏi.
“Tôi cần phải mang mẫu DNA này đến nơi xét nghiệm DNA để so sánh, có điều thời gian nhanh nhất cũng phải mất nửa ngày mới có thể nhận được kết quả.”
Nghe Dương Lạc nói xong, Giang Thành chau mày, vụ án đã xảy ra lâu như vậy rồi mà tới giờ vẫn chưa có tiến triển, đối với Giang Thành mà nói, anh cũng không muốn kéo dài thời gian nữa.
Sau đó Dương Lạc nói tiếp: “Bây giờ không phải anh đã phát hiện sau cổ của Diệp Tiểu Đàn có vài vết xước hay sao? Hay là lúc mang DNA đến khu xét nghiệm, tiện thể qua lấy một chút DNA của Diệp Tiểu Đàn, so sánh DNA của hai người cùng lúc sẽ giúp tiết kiệm được rất nhiều thời gian.”
Nghe Dương Lạc nói vậy, Giang Thành gật đầu: “Thực ra, giờ tôi cũng đã bắt đầu nghi ngờ. Sao lại trùng hợp sau cổ của Diệp Tiểu Đàn cũng có vết xước, hơn nữa trong móng tay của Diệp Quốc Hồng lại có mẫu DNA khác tồn tại.”
Cách nghĩ của hai người họ rất giống nhau, muốn lấy DNA của Diệp Tiểu Đàn rất đơn giản, lén cắt một chút tóc trên đầu cô ta là được.
Giang Thành tiện tay cầm luôn cây kéo ở phòng pháp y, vội vàng đi tới chỗ ở của Diệp Tiểu Đàn.
Sau khi lấy được tóc của Diệp Tiểu Đàn, Giang Thành vội vã đưa tới chỗ của Dương Lạc, còn Dương Lạc cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng đưa mẫu lấy được đến nơi xét nghiệm.
Một mặt là xét nghiệm riêng mẫu DNA có trong móng tay của Diệp Quốc Hồng, để khu xét nghiệm DNA tiến hành so sánh, mặt khác thì trực tiếp lấy mẫu DNA có trong móng tay của Diệp Quốc Hồng và phần tóc lấy được của Diệp Tiểu Đàn để so sánh.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Dương Lạc, nếu lấy phần tóc của Diệp Tiểu Đàn thì sẽ có kết quả nhanh hơn, mà kết quả DNA có thể xác định mẫu DNA trong móng tay của Diệp Quốc Hồng chính là của Diệp Tiểu Đàn.
Sau khi lấy được kết quả này, Dương Lạc nhanh chóng trở về đội hình sự, nhanh chóng báo cho Giang Thành tin tức này. Còn Giang Thành, khi nhận được câu trả lời thì anh vô cùng ngạc nhiên.
Nếu như nói, trước lúc chết Diệp Quốc Hồng có giằng co qua lại với ai đó, vậy thì mấy vết xước đó của Diệp Tiểu Đàn là Diệp Quốc Hồng để lại.
Vậy, có phải là có thể xác định Diệp Quốc Hồng là bị sát hại, Diệp Tiểu Đàn là người sát hại?
Nếu không thì vô duyên vô cứ, đang yên đang lành việc gì Diệp Quốc Hồng lại phải cào vào tay của Diệp Tiểu Đàn? Nhưng lúc trước Giang Thành cho rằng Diệp Quốc Hồng không phải do Diệp Tiểu Đàn giết.
Nhưng trước mắt, kết quả so sánh của mẫu DNA này lại đi ngược lại với những gì mà Giang Thành đã suy nghĩ trước đó.
Giang Thành tức giận cầm kết quả đến trước mặt Diệp Tiểu Đàn, trong chốc lát không nói lên lời.
“Cảnh sát, anh sao thế?” Diệp Tiểu Đàn hỏi với gương mặt vô tội.
“Diệp Tiểu Đàn, lúc đầu cô tới thú tội, tôi còn cho rằng cô không phải là hung thủ giết người, nhưng kết quả thực sự thì sao?”
Diệp Tiểu Đàn sững sờ, chậm rãi nói: “Từ trước tới giờ, tôi chưa từng phủ nhận việc tôi đã giết ông nội của mình, chẳng lẽ không đúng sao?”
Giang Thành nghe xong liền cười: “Diệp Tiểu Đàn, không thể không khen cô là một cô gái thông minh. Đầu tiên cô đến tự thú trước, nhưng hiện trường vụ án có rất nhiều chứng cứ có thể chứng minh cô không phải là hung thủ giết người.”
Sau khi nghe Diệp Tiểu Đàn nói xong, vẻ mặt sợ hãi của anh trước đó liền thay đổi, mọi thứ không còn quan trọng nữa.
“Thay vì nói cô là đến tự thú, chi bằng nói cô đang cược, cô cược cảnh sát sẽ giúp cô tìm một số chứng cứ chứng minh cô không phải là hung thủ giết người.”
“Vậy, giờ ý của anh là anh đã tìm được chứng cứ tôi sát hại ông nội của tôi rồi sao?” Diệp Tiểu Đàn hỏi.
Nhìn thấy Diệp Tiểu Đàn trước mặt bỗng chốc trở nên đáng sợ, Giang Thành không thể không cảm thấy ớn lạnh sau lưng.
“Dù căn cứ vào những phát hiện ở hiện trường mà nói, trong phòng lúc đó chỉ có hai người, còn hung thủ giết người chắc chắn là cô, nhưng cô sắp xếp bố trí rất tỉ mỉ, chi tiết mọi thứ để cảnh sát cho rằng cô không phải là hung thủ giết người.”
Lời Giang Thành nói khiến cho Diệp Tiểu Đàn có chút khó hiểu, cô ta nói: “Tôi không hiểu những gì anh đang nói, sau khi tỉnh lại tôi tưởng rằng mình đã giết ông nội cho nên đến đầu thú, chẳng lẽ tôi làm sai gì rồi sao?”
Giang Thành nghe xong liền cười: “Mấu chốt chính là ở hai chữ tưởng rằng trong lời nói của cô. Lúc cô đến đầu thú, khuôn mặt biểu lộ rõ là cô không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là sau khi nhìn thấy ông nội chết thì tưởng rằng mình đã giết ông nội.”
Giang Thành đi quanh người Diệp Tiểu Đàn, sau đó thì dùng tay kéo cổ áo cô ta xuống, lộ ra những vết xước.
“Những vết xước sau cổ của cô có từ bao giờ và vì do đâu mà có?”
Ý của Giang Thành rất rõ ràng, anh có thể cảm nhận được sự sợ hãi sâu trong thâm tâm của Diệp Tiểu Đàn: “Vết xước gì cơ, sao tôi biết được.”
“Chuyện đã đến nước này, cô vẫn còn giả vờ được ư, nếu không phải tôi phát hiện ra vết xước sau cổ của cô, tôi chắc vẫn còn muốn gỡ bỏ tội danh cho cô.”
Càng nói, Giang Thành càng tức giận, vì vụ án này mà từ lúc bắt đầu Giang Thành đã luôn nghĩ rằng Diệp Tiểu Đàn vô tội, khả năng cao là có kẻ xấu đứng sau hãm hại. Rất có khả năng là kế hoạch của Thằng Hề hoặc có liên quan đến vợ chồng Diệp Chính.
“Có thể là do không cẩn thận mà quẹt vào đâu đó, vết xước nhỏ như này tôi nào có hay. Với lại là ở phía sau cổ, sao tôi biết được?”Diệp Tiểu Đàn tiếp tục giả bộ không biết gì, nói.
“Nhưng lúc chúng tôi ở đó còn phát hiện được trong móng tay của người ông nội đã mất của cô còn có một vài mẫu DNA khác, vậy những DNA này là của ai?” Giang Thành cười rồi nhìn Diệp Tiểu Đàn, nói.
“Sao tôi biết được, người già mà, không thích sạch sẽ, trong móng tay có bẩn một chút cũng là chuyện rất bình thường.”
Diệp Tiểu Đàn vừa nghe đến có mẫu DNA khác trong móng tay của ông nội, trong chốc lát giọng điệu liền thay đổi.
Giang Thành cũng không muốn phí lời, sau đó trực tiếp đưa kết quả so sánh DNA, đặt trước mặt Diệp Tiểu Đàn: “Qua xét nghiệm thì mẫu DNA này là của cô.”
“Nếu như tôi đoán không nhầm, vết xước sau cổ của cô chính là do ông nội cô trước lúc mất đã để lại.”
Nghe Giang Thành nói như vậy, Diệp Tiểu Đàn có chút sợ hãi, nhưng sau đó Diệp Tiểu Đàn ngay lập tức điều chỉnh bản thân về thái độ bình thường.
“Nói thật, vết xước này, tôi cũng không rõ sao lại có. Tôi càng không rõ tại sao ông nội lại cào tôi.”
“Đừng diễn nữa, Diệp Tiểu Đàn. Mặc dù trước tiên cô đến tự thú, nhưng cô không bị oan, theo suy luận của tôi mà nói thì cô chính là người đã giết Diệp Quốc Hồng.”
Nghe Giang Thành nói, Diệp Tiểu Đàn bỗng nhiên cười lớn: “Suy luận của anh? Suy luận của anh có thể chứng minh tất cả sao? Anh có chứng cứ không?”
“Chỉ căn cứ vào vết xước ở phía sau cổ của tôi mà anh nói tôi là người giết ông nội sao?”
Chính ngay lúc đó, Diệp Hồng bước vào phòng thẩm vấn, chỉ tay vào Diệp Tiểu Đàn rồi lớn tiếng mắng: “Tôi nói cô, Diệp Tiểu Đàn, câu trước câu sau của cô mâu thuẫn như vậy mà cô không suy nghĩ sao?”
“Cô tự nói ông nội mình là do mình giết, giờ thì lại phủ nhận những suy luận và chứng cứ mà cảnh sát tìm được.”
Nghe những lời mà Diệp Hồng nói, Diệp Tiểu Đàn nói ít lại: “Tôi nói bao nhiêu lần rồi, ngày hôm đó sau khi uống say thì tôi đã ngất đi, sau khi tỉnh thì thấy xác ông nội đã ở bên cạnh mình.”
“Tôi tưởng rằng sau bản thân uống say nên đã giết ông, chẳng lẽ không đúng sao?”
Những lời nói vừa nãy của Diệp Tiểu Đàn khiến Giang Thành và Diệp Hồng sững sờ ngay tại chỗ, không biết nên nói gì.
Giang Thành đi ra khỏi phòng thẩm vấn, nhức đầu ngồi ở phía ngoài phòng thẩm vấn, nhìn Diệp Tiểu Đàn, lúc đó trong đầu rất rối bời.
Bây giờ Diệp Tiểu Đàn thừa nhận là có thể do bản thân hôm ấy uống say nên lỡ ra tay giết chết Diệp Quốc Hồng, nhưng lúc Giang Thành nói ra những chứng cứ đó, Diệp Tiểu Đàn lại phủ nhận, là tại sao?