Giang Thành nghe lời kể lại của mẹ Diệp Tiểu Đàn thì ước chừng có thể phán đoán được Diệp Tiểu Hải rốt cuộc là một con người như thế nào.
Nếu thật sự như lời mẹ Diệp Tiểu Đàn nói thì Diệp Tiểu Hải là người không có công ăn việc làm, hơn nữa mỗi khi về nhà đều là đòi tiền.
Huống hồ ông ta đang nợ nần chồng chất bên ngoài, và theo lời của mẹ Diệp Tiểu Đàn thì ông ta mỗi lần sau khi về nhà đều gây sự ồn ào với Diệp Quốc Hồng.
Giang Thành lắng nghe toàn bộ quá trình rồi nhìn sang bố Diệp Tiểu Đàn: “Em trai ông thật sự là một người quá đáng như những gì vợ ông nói sao?”
Giang Thành nghĩ rằng liệu có khả năng Diệp Tiểu Hải nghèo túng không có năng lực kinh tế bị mẹ của Diệp Tiểu Đàn coi thường và đối xử khác biệt không.
Chỉ thấy bố của Diệp Tiểu Đàn gật đầu: “Không sai, em trai tôi thật sự là người ngoan cố như thế, ngày nào cũng nhậu nhẹt cờ bạc bên ngoài không có công ăn việc làm đàng hoàng.”
“Đã lớn tuổi như vậy nhưng chưa từng gửi chút tiền nào về cho bố tôi, ngược lại còn năm lần bảy lượt tới nhà đòi tiền bố tôi.”
Nghe đến đây Giang Thành đại khái cũng có dự tính trong lòng, vậy thì nghi phạm lớn nhất tới thời điểm này rất có khả năng chính là con trai út của Diệp Quốc Hồng, Diệp Tiểu Hải.
Giang Thành suy đoán rất có thể Diệp Tiểu Hải đã có tranh chấp về vấn đề tiền bạc với Diệp Quốc Hồng nên mới có dã tâm giết người mà trốn trong nhà Diệp Tiểu Đàn.
Nếu không người lạ làm sao có thể đột nhập vào nhà người khác dễ như trở bàn tay thế được?
Nghĩ vậy Giang Thành nhanh chóng kết nối điện thoại với Lục Hạo, đưa ra đề xuất dẫn nghi phạm Diệp Tiểu Hải đưa đến đội cảnh sát hình sự.
Nhưng chớp cái biết đi đâu tìm người đây? Ngay cả bố mẹ Diệp Tiểu Đàn bình thường cũng rất khó gặp được ông ta, lần nào cũng là ông ta chủ động xuất hiện.
Vốn dĩ không ai biết được bình thường ông ta sống ở đâu, cũng không có ai biết rõ hành tung cụ thể của ông ta, ông ta cứ như một người không nhà không cửa trôi dạt bên ngoài.
Điều này khiến Giang Thành và Lục Hạo gặp chút khó khăn, biết đi đâu tìm Diệp Tiểu Hải trong cái thành phố Trung Châu rộng lớn này đây?
Chính ngay lúc này Lục Hạo hấp tấp chạy vào phòng làm việc của Giang Thành thở hổn hển nói: “Tôi có một ý nghĩ này, không biết có nên nói hay không?”
Lục Hạo vẫn có chút gọi là khiêm tốn, suy cho cùng năng lực của anh ta còn chưa bằng một nửa Giang Thành, cũng không biết liệu những phỏng đoán đó của anh ta rốt cuộc có được khẳng định hay không.
Thấy Lục Hạo có phần do dự Giang Thành chậm rãi nói: “Cậu có suy nghĩ gì thì cứ mạnh dạn nói ra, chúng ta phá án cái quan trọng nhất chính là khả năng.”
Lục Hạo nghe vậy mới bắt đầu những phân tích mấy ngày nay của mình.
Lục Hạo phát hiện ra theo những gì Diệp Tiểu Đàn nói cô ta là người đầu tiên về nhà, còn Diệp Quốc Hồng bình thường chả mấy khi ra ngoài lại đột nhiên ra ngoài mua đồ ăn về.
Vậy nên liệu có khả năng Diệp Quốc Hồng ra ngoài để gặp một người quan trọng nào đó, mà người đó có khả năng chính là Diệp Tiểu Hải.
Nếu muốn kiểm chứng suy đoán này thì phải biết được Diệp Quốc Hồng rốt cuộc đã đi đâu? Lục Hạo lấy ra tên nhà hàng viết trên túi đóng gói và bao bì được phát hiện tại nhà Diệp Tiểu Đàn.
Lục Hạo đưa Giang Thành xem bức ảnh anh ta đã chụp lại, chỉ thấy trên bao bì bất ngờ có viết bốn chữ, Quán cơm Hòa Bình.
“Quán cơm Hòa Bình tại sao lại ở đây?”
Giang Thành cau mày khi nhìn thấy tên của quán cơm trên bao bì. Chẳng nhẽ lại trùng tên quán cơm sao?
Quán cơm Hòa Bình được coi như nơi dẫn dắt cho vụ án búp bê giấu xác ở thành phố S ngày trước.
“Đi thôi, chúng ta đi thăm dò một chút.”
Giang Thành nói xong liền lái xe theo địa chỉ đến nơi gọi là quán cơm Hòa Bình đó.
Giang Thành giờ mới phát hiện có lẽ chỉ là trùng tên quán cơm thôi.
Đến nơi, Giang Thành cũng không vòng vo nhiều mà trực tiếp tìm tới ông chủ quán cơm.
“Tôi muốn xem qua camera giám sát một chút, hai ngày trước có một ông lão tới đây mua đồ ăn.”
Giang Thành nói một cách thẳng thắn rõ ràng.
Ông chủ quán cơm há hốc mồm, sao cảnh sát sao lại tìm tới chỗ mình vậy? Hơn nữa người ra ra vào vào quán cơm ngày nào cũng nườm nượp như vậy, cho dù có nhìn camera giám sát thì có thể nhìn ra được gì chứ?
Nhưng cũng không thể chống đối cảnh sát được, ông chủ nhà hàng tức giận trong lòng nhưng thật sự cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể ngoan ngoãn tháo camera xuống.
Thông qua so sánh thời gian vào ngày tháng Giang Thành thật sự đã nhìn thấy bóng dáng của Diệp Quốc Hồng trong camera.
“Người ngồi đối diện với Diệp Quốc Hồng là ai?”
Lục Hạo đột nhiên lên tiếng hỏi.
Chỉ thấy trong camera giám sát sau khi ông ta mua đồ ăn thì không lập tức rời đi, mà ngồi vào một cái bàn trước mặt, đối diện có một người đàn ông cà lơ phất phơ, trông không giống người tốt chút nào.
Lục Hạo lưu lại đoạn video này gửi thẳng cho Diệp Hồng vẫn đang làm việc trong đội cảnh sát hình sự.
Diệp Hồng nhanh chóng đưa đoạn video cho bố mẹ Diệp Tiểu Đàn xác nhận, sau khi hai người họ quan sát kỹ càng thì phát hiện người đàn ông ngồi đối diện Diệp Quốc Hồng chính là Diệp Tiểu Hải.
Xem ra suy đoán của Lục Hạo không hề sai, ngày thường Diệp Quốc Hồng không hay xuất đầu lộ diện đột nhiên ra ngoài mua đồ ăn. Vậy thì có thể chứng minh nhất định là đi gặp người quan trọng, nhưng Giang Thành không ngờ người ông ta đến gặp lại là Diệp Tiểu Hải.
Đoạn camera giám sát này đã phủ định hoàn toàn suy nghĩ của Giang Thành trước đó, nếu như nói trong khoảng thời gian này Diệp Quốc Hồng gặp mặt Diệp Tiểu Hải thì người nào đã trốn trước trong nhà của ông ta, giết hại ông ta một cách tàn nhẫn như vậy?
Hơn nữa, khi hung thủ ra tay sát hại Diệp Quốc Hồng thì Diệp Tiểu Đàn lại ngất lịm ở bên cạnh, nếu thật sự bị mất trí thì tại sao cô ta lại bình an vô sự?
Hay là sau khi Diệp Tiểu Hải gặp Diệp Quốc Hồng xong rồi nhanh chóng tới nhà của ông ta. Nhưng Giang Thành vẫn luôn cảm giác có gì đó không bình thường, chẳng lẽ Diệp Tiểu Hải không phải nghi phạm?
Nhìn từ đoạn video giám sát của quán cơm, Diệp Tiểu Hải thật sự có bằng chứng không có mặt tại hiện trường, nhưng Giang Thành quan sát kỹ thời gian ghi trong video.
Theo những gì Diệp Tiểu Đàn nói và quan sát từ camera giám sát thang máy nhà cô ta thì vào khoảng mười hai giờ rưỡi Diệp Quốc Hồng từ thang máy đi vào nhà.
Nhưng camera giám sát của quán cơm lại cho thấy thời gian hai người gặp nhau vào khoảng hơn mười một giờ, thời gian Diệp Quốc Hồng rời khỏi Diệp Tiểu Hải là mười hai giờ hai mươi phút.
Diệp Quốc Hồng nếu đã rời quán cơm sớm như vậy, hơn nữa còn đóng gói xong thức ăn thì tại sao không về nhà ngay mà phải đến mười hai rưỡi cũng tức là sau một tiếng đồng hồ mới về nhà?
Trong khoảng một giờ này rốt cuộc đã xảy ra những gì?
Video giám sát vẫn tiếp tục trình chiếu, trong đầu Giang Thành cũng xuất hiện ngày càng nhiều câu hỏi.
“Đội trưởng Giang Thành anh nhìn trong video giám sát xem, Diệp Quốc Hồng vừa đi thì Diệp Tiểu Hải đã đi sát ngay phía sau cùng rời khỏi kìa.”’
Lục Hạo chỉ vào video giám sát nói.
Giờ đây tất cả mọi suy đoán cũng chỉ là suy đoán mà thôi, nếu muốn biết rõ được chân tướng xem ra chỉ có đến tìm Diệp Tiểu Hải mới có được câu trả lời.
Nói xong Giang Thành lái xe về đội cảnh sát hình sự gặp lại bố mẹ Diệp Tiểu Đàn, anh vội vàng nói: “Bình thường hai người liên lạc với Diệp Tiểu Hải như thế nào?”
Hai vợ chồng ngơ ngác nhìn nhau: “Mọi khi nếu hết tiền cậu ta đều sẽ đến nhà tìm chúng tôi đòi tiền, bình thường chúng tôi không có chủ động liên lạc với cậu ta, cậu ta cứ như một ôn thần vậy.”
Giang Thành rất nhanh đã tìm thấy chỗ sơ hở trong lời nói của đôi vợ chồng này, xem ra bình thường tuy hai người không hề chủ động liên lạc với Diệp Tiểu Hải nhưng chắc chắn cũng có cách để liên lạc với ông ta.
“Tôi biết hiện tại hai người nhất định đang chán ghét ông ta, hơn nữa còn rất không mong muốn gặp mặt. Nhưng giờ đây ông ta chính là mấu chốt để phá vụ án này, ông ta đang có hiềm nghi vô cùng lớn, hy vọng hai người có thể liên lạc với ông ta.”
Giang Thành chậm rãi lên tiếng.
Chỉ thấy vẻ mặt bố mẹ Diệp Tiểu Đàn vô cùng khó xử. Cũng chính vì biểu cảm khó xử này lại khiến Giang Thành cảm thấy có gì đó không đúng.
Cho dù hai anh em rốt cuộc có mâu thuẫn ra sao, cho dù Diệp Tiểu Hải bình thường rốt cuộc là một người như thế nào nhưng bố của mình giờ thì đã mất mà Diệp Tiểu Hải lại là nghi phạm, chẳng nhẽ hai người họ không sốt sắng giải quyết vụ án này hay sao?
Chính vì biểu cảm như thế này của hai người làm cho Giang Thành không khỏi nghi ngờ.
Anh nghĩ chắc chắn cần phải liên lạc được với ông ta và dẫn về đội cảnh sát hình sự thẩm vấn, nhưng bố mẹ Diệp Tiểu Đàn tại sao lại chống đối chứ?
Dưới ánh mắt sâu thẳm của Giang Thành hai vợ chồng dần dần cảm thấy áp lực.
Họ thấy sự việc giờ đã đến bước đường này thì chỉ có thể làm theo lời của cảnh sát thôi.
Vậy nên bố của Diệp Tiểu Đàn lấy điện thoại ra kết nối với điện thoại của Diệp Tiểu Hải một cách khó khăn. Mới đầu có vang lên vài hồi âm thanh vốn tưởng sẽ không có ai nhấc máy.
Nhưng cuối cùng điện thoại cũng được kết nối với giọng nói lười biếng của Diệp Tiểu Hải phía đầu dây bên kia.
“Gọi cho tôi có chuyện gì, hiếm thấy thật đấy.”
Bên trong vang lên giọng nói mỉa mai của Diệp Tiểu Hải.
“Cậu đang ở đâu? Trong nhà xảy ra chuyện rồi.”
Âm thanh của bố Diệp Tiểu Đàn có phần lãnh đạm và bình tĩnh.
“Nhà xảy ra chuyện, ông tìm tôi làm gì, không phải ông là ông chủ của cái nhà này sao? Chuyện gì ông cũng giải quyết được việc gì còn gọi cho tôi? Cúp máy đây.”
Diệp Tiểu Hải nói xong lập tức cắt ngang cuộc gọi.
“Anh xem tôi đã nói rồi, cậu ta chính là tên vô dụng, trông cậy vào chúng tôi để liên lạc với cậu ta thì không được đâu.”
Bố Diệp Tiểu Đàn phẫn nộ cất đi chiếc điện thoại.
Nhưng Giang Thành lại phát hiện một chút manh mối theo lý thuyết thông thường dù có thế nào cũng nên cung cấp cho phía cảnh sát một vài chứng cứ của nghi phạm chứ, hơn nữa người đó lại là đứa em trai mình căm ghét, còn có khả năng là hung thủ đã giết hại bố ruột mình nữa.
“Ông đưa số điện thoại cho tôi, để tôi gọi cho ông ta.”
Giang Thành sốt ruột ra lệnh, bố mẹ Diệp Tiểu Đàn lại ngơ ngác nhìn nhau.
“Gọi cho cậu ta thì có tác dụng gì, tranh thủ lúc này mà mau mau tìm ra hung thủ, giờ chúng tôi đang nóng lòng thu xếp chu đáo cho bố tôi, cũng là để cho ông một lời giải thích thỏa đáng.”
Giang Thành gần như sững sờ khi nghe bố mẹ của Diệp Tiểu Đàn nói như vậy.
Nếu người bình thường gặp phải cảnh ngộ này nhất định sẽ nóng lòng tìm ra hung thủ về quy án. Nhưng hai người họ lại chỉ muốn rước xác bố về thu xếp ổn thỏa, ngay cả con gái là nghi phạm mà cũng chẳng mảy may quan tâm sao?
Nghĩ đến đây Giang Thành nhíu chặt mày lại, nhìn chằm chằm vào hai con người đó: “Tôi nói cho hai người biết hiện tại con gái của hai người vẫn còn mang trong mình tội danh giết người đấy!”