Edit: Mất động lực làm luận văn (Yuri318)
Beta: HungNguyen
Đây tuyệt đối không giống với Mục Liễn thường ngày, sao hắn có thể nói ra lời này chứ? Lâm Huệ né tránh ánh mắt của hắn, nghĩ thầm chắc chắn người này bị bệnh rồi, nhưng nàng cũng không thể dùng nụ hôn để đổi lấy tên.
Lâm Huệ từ lúc còn trong bụng mẹ cho tới bây giờ vẫn còn độc thân, chưa từng nói tới chuyện yêu đương, hiển nhiên nụ hôn đầu cũng chưa từng trao cho ai, sao có thể tuỳ tiện đáp ứng được? Trái lại nói: "Không nói tên cũng được, vậy ngươi nói cho ta biết, hôm nay ngươi đã làm gì?"
Nghe kiểu gì cũng cảm thấy như đang nói nhảm.
Trước hỏi tên, sau lại hỏi hành tung, xem ra nàng đang tưởng hắn cũng trở thành giống như nàng vậy, cảm thấy hắn bây giờ không phải là Mục Liễn.
A...
Quả thực, trong mắt Lâm Huệ thì khẳng định hắn đã thay đổi, nhưng trở thành như vậy cũng do kiếp trước đã quen biết nàng. Nàng thâm nhập vào cuộc sống của hắn, lại gây nên sóng gió trong thế giới của hắn, khiến tất cả mọi thứ đều bị đảo loạn, thì sao hắn còn có thể đơn thuần như ban đầu được?
"A Hồ, " Mục Liễn khẽ vuốt mái tóc dài rối tung của nàng, "Nàng không chịu hôn ta, chẳng lẽ còn trông mong ta sẽ nói cái gì sao?"
Lâm Huệ lại nhịn không được nổi da gà.
"Sao ta phải hôn ngươi?" Nàng thử hỏi, "Ta và ngươi có quan hệ gì?"
Ngón tay Mục Liễn dừng một chút: "Ta là chồng trước của nàng."
Cái gì?
Lâm Huệ nghĩ thầm nàng đã kết hôn lúc nào chứ, sao còn có cả chồng trước? Không lẽ nhân cách này là người bị bệnh thần kinh?
"Chồng trước, ừ, vậy chồng trước chàng có thể nói cho ta biết, chúng ta thành thân khi nào, rồi tại sao lại hòa ly và hòa ly khi nào được không? Trí nhớ của ta không tốt, không nhớ ra nổi." Lâm Huệ vẫn nhẫn nại trò chuyện với hắn, dự định moi ra nhiều tin tức hơn.
"Chỉ muốn biết những chuyện này sao, không muốn biết chuyện khác?" Mục Liễn nâng cằm nàng lên, "Chẳng hạn như chúng ta trước kia..." Ngón tay vuốt ve môi nàng, đôi mắt hẹp dài chớp động chất chứa ám hỏa [1].
[1] Ám hỏa: Lửa chưa tắt hẳn, còn cháy ngầm.
Cho tới bây giờ nàng cũng không biết tướng mạo của Mục Liễn còn có thể toát ra phong thái tình sắc như vậy, hoàn toàn là đang quyến rũ nàng.
Lâm Huệ cảm thấy lỗ tai của mình đều đỏ lên hết, vội vàng né tránh tay hắn, ai ngờ hắn chợt cúi đầu, nhẹ nhàng chạm lên môi nàng.
Phảng phất như bị sét đánh, dòng điện chạy nhanh vào trong cơ thể, trong nháy mắt nàng không thể cử động, chỉ cảm thấy lúc đôi môi kia chạm vào nàng, mang theo chút lạnh lẽo của ban đêm.
Hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên: "Nhớ lại chưa?"
"Ngươi cút!" Lâm Huệ bỗng nhiên đẩy hắn ra.
Hắn hoàn toàn không rời đi, ngược lại bóp chặt hai cánh tay nàng, thấp giọng nói: "Ta không có lừa nàng, A Hồ. Chỉ là nàng không nhớ rõ mà thôi, khi đó chính nàng chạy mất, để lại ta một mình, ta nghĩ hết mọi biện pháp cũng không tìm thấy nàng... Ta rất nhớ nàng."
Lúc đầu Lâm Huệ vì bị hôn mà rất tức giận, đến khi nghe thấy hắn nói như vậy lại cảm thấy thật đáng thương.
Đây lànhân cách phụ do rối loạn tâm thần.
"Ta cảm thấy ngươi nhận nhầm người rồi, " Lâm Huệ tận tình khuyên nhủ, "Cho tới bây giờ ta chưa từng hòa ly, cho nên không phải là người mà ngươi muốn tìm. Hẳn ngươi cũng mệt mỏi rồi, trước hết nghỉ ngơi cho thật tốt, ngủ một giấc thật thật dài sẽ cảm thấy..." Cứ ngủ say như vậy luôn đi, đừng có xuất hiện nữa.
"Có lẽ là vậy." Hôm nay hẳn nên dừng ở đây, nếu lại tiếp tục mạo phạm chắc chắn nàng sẽ tức giận, cần phải tiến từng bước một, Mục Liễn rốt cục cũng buông tay ra, "Ngày mai gặp lại."
Lâm Huệ: ...
Đợi đến khi Mục Liễn đã rời đi, nàng lại nằm xuống một lần nữa.
Nhưng lại không ngủ được, lăn qua lăn lại, trong đầu vẫn luôn hiện ra tình cảnh mới vừa nãy, đang êm đang đẹp sao hắn lại thay đổi chứ? Trước đó chỉ đi một chuyến tới Thanh Vân quan, chẳng lẽ gặp được cái gì ở chỗ nào...
Không thể, sao có thể có yêu ma thật chứ?
Hẳn là hắn bị thứ gì đó kϊƈɦ thích cho nên một nhân cách nữa mới xuất hiện, dù sao vốn dĩ hắn cũng có bệnh tâm lý, yếu ớt hơn hẳn so với người bình thường.
Nàng bỗng nhiên ngồi dậy, gọi Khương Hoàng: "Ngày mai đúng giờ Mão thì gọi ta dậy."
"Sớm như vậy sao, trời còn chưa sáng nữa, vương phi muốn làm gì."
Đi gặp Mục Liễn!
"Ngươi nhớ kỹ phải đánh thức ta dậy." Nàng nói.
Cũng không biết trôi qua bao lâu Lâm Huệ mới ngủ được, sang ngày hôm sau, được Khương Hoàng đánh thức, nàng cảm thấy cả người mê man, để Khương Hoàng vịn xuống giường sau đó rửa mặt chải đầu. Đợi đến khi Quế Tâm tiến vào, nàng nói: "Đi xem thử điện hạ đã ra ngoài hay chưa."
Quế Tâm thả khăn tay xuống rồi đi ra ngoài.
Cách không xa, nên nàng ta nhanh chóng trở về: "Vẫn chưa đi, điện hạ đang dùng bữa sáng."
Lâm Huệ vội đi tới chỗ của hắn.
Đây là lần đầu xuất hiện tình huống như thế này, Từ Bình vô cùng cao hứng, vừa cười vừa nói với Mục Liễn: "Điện hạ, vương phi tới."
Nhất định là vì chuyện hôm qua, Mục Liễn nói: "Sau này nếu nàng ấy lại muốn đến, thì không cần phải bẩm báo."
Ý là trực tiếp mời vào luôn, Từ Bình đi truyền lời.
Lúc Lâm Huệ tiến vào thì nhìn thấy Mục Liễn đang ăn một lồng sủi cảo, so với bản thân nàng vì thiếu ngủ mà uể oải, suy sụp, dưới mắt còn có quầng thâm, thì trông tinh thần của hắn không tệ chút nào, gương mặt kia phải nói là mỹ ngọc không tì vết.
"Nàng có chuyện gì sao?" Ngữ khí Mục Liễn nhàn nhạt, "Muốn dùng bữa sáng sao?"
Sắc trời vẫn còn tối, nên trong phòng thắp ngọn đèn, thần sắc của hắn vẫn quạnh quẽ giống như trước, ánh mắt cũng bình tĩnh, Lâm Huệ cẩn thận quan sát, nghĩ thầm quả nhiên nàng đoán không sai, xem đi, đây mới là Mục Liễn bình thường.
Nàng ngồi ở bên tay phải của Mục Liễn: "Điện hạ, hôm qua ngươi ngủ có ngon không?"
"Vì sao lại hỏi cái này?"
"Chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi, ngươi nói cho ta biết đi."
"Cũng được."
"Giờ Hợi hôm qua có phải ngươi đã tới chỗ của ta?"
Mục Liễn nhìn về phía nàng: "A Hồ, nàng sao vậy, sao lại nói năng kỳ quái như vậy, đêm qua ta bận đến giờ Hợi mới hồi phủ, không có khả năng đi tìm nàng."
Vậy là hoàn toàn không nhớ rõ!
Lâm Huệ trầm ngâm: "Lần trước ta khuyên ngươi đi gặp đại phu, ngươi có đi gặp không?"
"Chưa, gần đây ta rất bận."
Bận bịu đến mấy cũng phải đi gặp chứ, sao có thể kéo dài được? Có điều trước đó bệnh chứng của hắn không rõ ràng, không giống như hiện tại, nàng gần như có thể khẳng định là nhân cách phân liệt, có lẽ nên để các thái y thử một chút. Chỉ cần nàng xác định lại một chút, có phải vào buổi tối sẽ phát bệnh không là được.
Lâm Huệ suy nghĩ một chút nói: "Điện hạ, buổi tối hôm nay ngươi chuyển về lại đi."
Đôi mắt sắc của Mục Liễn sáng lên, Lâm Huệ đây là muốn chủ động viên phòng với hắn phải không?
Không, hẳn sẽ không nhanh như vậy...
Ở kiếp trước, bọn họ cũng không thể viên phòng, đương nhiên chủ yếu là do hắn nhận ra quá muộn, lúc đó tâm tư Lâm Huệ đã ở nơi khác, căn bản không muốn ở lại Đại Lương —— ai cũng không giữ được nàng.
"Nàng muốn làm cái gì?" Hắn cố ý hỏi Lâm Huệ.
Lâm Huệ ho nhẹ một tiếng: "Ngươi đừng hiểu lầm, chủ yếu ta chỉ muốn xem xem chuyện ngươi mất trí nhớ lần trước có cònxuất hiện nữa không. Đương nhiên không có thì tốt, cũng không cần phải đi gặp đại phu, nếu có, còn thỉnh điện hạ hãy coi trọng."
Mục Liễn suy tư một lát: "Không cần, ta không có bệnh."
"Điện hạ!" Giọng nói của Lâm Huệ không tự chủ được mà trở nên lớn hơn một chút, "Ngươi đừng có coi như không phải chuyện gì to tát, loại bệnh này nếu như mặc kệ để nó phát triển, sẽ trở nên cực kì khó giải quyết, nói không chừng..." Không chừng còn phân hoá ra mấy nhân cách khác nữa, e là đời này của Mục Liễn sẽ bị hủy mất.
Nhìn thần sắc nghiêm túc của nàng, Mục Liễn đột nhiên cười một tiếng: "A Hồ, nàng đừng lo lắng, ta không có bệnh."
Cũng gọi nàng là A Hồ, hiện tại lại lộ ra dáng vẻ ngốc ngốc, có điều hình như lúc gọi tên nàng còn có chút ngọt ngào trong đó, Lâm Huệ không hiểu sao lại đỏ mặt, nghiêm túc nói: "Đừng có gọi ta là A Hồ."
"Vậy tên thật của nàng gọi là gì?"
Lâm Huệ đau đầu: "Nói chuyện đứng đắn chút, buổi tối ngươi chuyển tới đi, không thì ... Ta ở chỗ của ngươi."
Tuy nói có tùy tùng, nhưng có khả năng những tùy tùng kia cũng không thể ở bên cạnh suốt đêm để theo dõi Mục Liễn, mà nàng cũng không dám nói rõ chuyện này cho Mục Liễn, sợ sẽ kϊƈɦ thích đến hắn, khiến bệnh lại càng nặng thêm, cho nên chỉ có biện pháp này. Đợi đến khi xác định được, nàng sẽ lập tức đi nói ngay cho Hoàng đế biết, Hoàng đế yêu thương Mục Liễn như vậy khẳng định sẽ dốc toàn lực để chữa bệnh cho hắn.
Mục Liễn nghe xong, quyết định thật nhanh: "Vậy nàng ngủ ở chỗ này của ta đi."
Lâm Huệ: ...
Thương tình hắn là bệnh nhân, nhịn.
Đợi đến buổi tối giờ Hợi, Quế Tâm và Khương Hoàng kϊƈɦ động mang gối đầu và chăn của Lâm Huệ dọn đến Toại Sơ Đường.
Đây là một chuyện hiếm lạ, cho nên mấy gã sai vặt bên trong Toại Sơ Đường đều nhịn không được mà rướn cổ lên, nhìn tới nhìn lui, lại bị Từ Bình đuổi đi chỗ khác hết, một người cũng không lưu lại, chỉ có vài nha hoàn ở lại, đang trực bên ngoài.
Lâm Huệ đã thay trung y, đang nằm trêи giường, dự định đêm nay sẽ kiên trì quan sát Mục Liễn, cho đến khi phát hiện nhân cách phụ của hắn xuất hiện.
Hắn nói "Ngày mai gặp lại".
Bộ dạng này hệt như lúc đánh trận vậy, bày sẵn trận địa để đón quân địch, Mục Liễn đứng bên cạnh nhìn nàng, thầm nghĩ A Hồ của hắn thật đáng yêu, trước kia chỉ cảm thấy nàng đã thông minh lại tự tại, thì ra lúc trở nên ngốc cũng khiến người ta muốn kéo vào lòng mà dày vò.
Mục Liễn nằm xuống, sóng vai cùng với nàng, cố ý không đặt gối đầu ra xa.
"Ngươi sớm đi ngủ đi." Lâm Huệ nói.
"Được." Mục Liễn nhắm mắt lại. Lâm Huệ đương nhiên không ngủ, thậm chí vì để tối nay có thể giám thị Mục Liễn, mà buổi chiều nàng đã chuyên tâm đánh một giấc, hiện tại một chút buồn ngủ cũng không có.
Chỉ là cứ nhìn người đang ngủ bên cạnh, nàng cảm thấy hơi nhàm chán.
Lâm Huệ nghiêng người sang, chuyên chú nhìn Mục Liễn. Nam tử nằm ngửa, dễ thấy nhất là cái mũi cao thẳng, giống như dãy núi nhìn mà vui mắt, Lâm Huệ nhìn một lát ánh mắt rơi vào đôi môi. Môi không dày không mỏng, lại được làn da trắng nõn tôn lên mà phá lệ đỏ hơn, chỉ là nhìn chằm chằm trong chốc lát, nàng đột nhiên nhớ tới thời điểm bị hôn tối hôm qua, trong lòng không hiểu sao lại loạn cả lên.
Nụ hôn đầu tiên đó, cứ như vậy mà mất, còn bị một nhân cách phụ cướp đi, mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy ủy khuất.
Nhưng mà nàng có thể trách ai đây?
Lâm Huệ thở dài.
Bất tri bất giác, thời gian chậm rãi trôi qua.
Nàng nâng má, không bỏ sót bất kỳ biểu lộ nào trêи mặt Mục Liễn.
Bị người khác nhìn chằm chằm như vậy có cảm giác thật kỳ quái, có điều nếu nói là Lâm Huệ thì hắn có thể chịu được, Mục Liễn nghĩ thầm dù sao "Người kia" cũng sẽ không xuất hiện, như vậy Lâm Huệ sẽ ngủ cùng hắn mỗi ngày, trong lòng Mục Liễn vui vẻ chậm rãi ngủ thϊế͙p͙ đi.
Ban đêm yên tĩnh, nhanh chóng tới giờ Dần, Mục Liễn đang ở trong mộng, lại nhìn thấy chuyện kiếp trước, trong lúc mơ hồ tỉnh lại, đột nhiên cảm thấy có người nào đang ở gần, vô thức giơ tay hướng về phía trước đánh ra một kϊƈɦ, sau đó liền nghe thấy một tiếng "A", hắn bỗng nhiên thu hồi chưởng lực.
Sau khi bị sơn động kia kϊƈɦ thích khôi phục lại ký ức, thói quen của hắn vẫn còn dừng lại ở một đời trước, cho nên tương đối cảnh giác, lại quên mất tối hôm qua ngủ cùng với Lâm Huệ.
Mục Liễn vội vàng quan sát nàng.
Trước đó, thấy được con mắt của hắn chuyển động rất nhanh, Lâm Huệ cảm thấy nhân cách kia có thể sắp xuất hiện, liền tính nhìn cho rõ, cẩn thận quan sát loại bệnh này phát tác như thế nào, có đôi khi, một chi tiết nhỏ cũng có thể giúp cho việc chữa bệnh, kết quả đột nhiên bị đánh một chút.
Không có phòng bị trước, Lâm Huệ che miệng nói: "Ngươi, ngươi..." Phải, hiện tại nàng không biết là người nào.
"A Hồ?" Mục Liễn giữ chặt nàng, cau mày nói, "Chẳng lẽ nãy giờ nàng vẫn một mực không ngủ sao? Lúc này là giờ nào rồi chứ?" Mặc dù biết mục đích của nàng, nhưng hắn không ngờ tới nàng vậy mà chịu đựng được, thật sự là đến chết cũng không thay đổi, muốn làm cái gì thì đều dốc toàn lực để làm cho xong.
Xem ra không phải người kia, Lâm Huệ cũng không biết nói gì cho phải.
Mục Liễn ngồi bên cạnh nàng: "Có đau không?"
Đau thì không có, chỉ bị hù dọa thôi.
Lâm Huệ buông tay ra: "Không có việc gì."
"Để ta nhìn một chút." Mục Liễn nâng cằm nàng lên, cảm thấy đôi môi kia trở nên đỏ rực, mặc dù hắn đã thu hồi khí lực nhưng vẫn chạm phải, lộ ra nhan sắc còn muốn kiều diễm hơn so với ngày thường.
Nam tử đang nghiêm túc kiểm tra vết thương của nàng, gần như vậy, hô hấp giống như dần trở nên triền miên.
Lâm Huệ bỗng nhiên hơi khó chịu: "Đừng nhìn nữa."
"Sưng lên rồi, " Mục Liễn nói, "Ta bôi ít thuốc cho nàng."
"Không cần đâu."
Mục Liễn không để ý tới, bảo Quế Tâm đi tìm Từ Bình lấy thuốc cao.
Lâm Huệ thở dài: "Mất công đợi lâu như vậy."
Ngốc à?
Mục Liễn nói: "Ta đã nói là mình không có bệnh, nàng không cần phải nhìn nữa."
Là tên "chồng trước" kia cho nàng leo cây, Lâm Huệ cảm thấy hơi tức giận bản thân mình, nàng không nên tin tưởng lời hắn nói, quan sát suốt một đêm cũng không hề phát hiện ra thứ gì.
Chẳng lẽ bản thân nàng phán đoán sai?
Nhưng người kia lại không phải là nàng tưởng tượng ra, đích thật là không giống với Mục Liễn hiện tại.
Trong lúc nàng đang suy nghĩ lung tung, Quế Tâm mang thuốc cao tới.
Mục Liễn lấy một chút nói: "Đến đây."
Lâm Huệ do dự một chút: "Để ta tự bôi."
"Nàng thấy được sao?"
"Cái này cần gì phải thấy được?" Cũng không phải thoa son môi, sợ lem ra chỗ khác mà phải tô nắn nắn nót nót, cái này cũng giống như son dưỡng thôi.
Nhưng Mục Liễn lại không chấp nhận, một tay kéo nàng lại gần: "Là ta làm nàng bị thương, cứ để ta làm."
Hắn dùng một tay nắm lấy bả vai nàng, hơi cúi đầu, đem đầu ngón tay màu nâu nhạt nhẹ nhàng xoa thuốc cao lên môi nàng.
Mùi thuốc thanh lương [3] lẫn chút hương thơm tùy ý vấn vương trêи làn môi, nhưng cái này so ra hình như vẫn không hấp dẫn sự chú ý bằng bộ dáng ôn nhu của hắn giờ phút này, Lâm Huệ cảm thấy nhịp tim của mình bắt đầu tăng nhanh, hơi chuyển tầm mắt sang chỗ khác, cau mày nói: "Xong chưa? Ngươi làm gì mà chậm vậy."
[3] Thanh lương: trong và mát
"Chưa xong." Mục Liễn lấy đầu ngón tay miêu tả hình dáng môi nàng, chậm rãi nói, "A Hồ, nguyên bản miệng của nàng có hình dạng như thế nào?"
Lâm Huệ: ... Có ý gì đây? Khi dễ hồ lô không có miệng sao?
"Rất lớn, có thể một ngụm ăn được ngươi luôn."
Mục Liễn: Ừm, A Hồ của hắn thật đáng yêu!
Tác giả có lời muốn nói:
^_^