Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con - Tây Dữu Chúc

Chương 35: 35: Thế Giới I Minh Tinh Nhỏ Độc Ác Ở Giới Giải Trí Trầm Mê Nuôi Con




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Từ nay hãy gọi chú Cố là daddy Cố.

Hai người bàn bạc một lúc rồi tiếp tục công việc.

Ý của Giản Ninh là hy vọng có công việc, nhưng đừng quá bận rộn, anh muốn có đủ thời gian để cùng Giản Dữu lớn lên.

Cậu nhóc mẫn cảm lại mềm mại đáng yêu, nếu như anh ra ngoài làm việc trong thời gian dài, có thể bé sẽ nghĩ nhiều, chờ Giản Dữu lớn hơn một chút, hiểu chuyện, hoàn toàn tin tưởng anh, anh lại ra ngoài làm việc cũng không muộn.

Hơn nữa chỉ còn một tháng nữa cậu nhóc phải đi học, một tháng này Giản Ninh cũng không muốn nhận việc, sau khi đi học thời gian bọn họ ở chung sẽ ít đi, Giản Ninh muốn quý trọng một tháng cuối cùng này.

Phương Vũ hoàn toàn hiểu và đồng ý, dù sao con hàng này, tương lai sẽ là bà chủ của bọn họ.

Hai người thảo luận ngắn gọn về phương hướng chung của bước tiếp theo, những chuyện khác còn phải chờ ngày mai mọi người đến phòng làm việc đông đủ, lại cùng nhau bàn bạc.

Sau khi đạt được thỏa thuận, Giản Ninh cầm hợp đồng về nhà trước.

Tim anh hơi loạn, đạp xe đạp công cộng, dọc theo bờ sông nhìn người tản bộ.

Đối diện là công viên Huân Thành, náo nhiệt ồn ào, có người nhảy quảng trường, có người thổi saxophone, có người đang luyện võ thuật, còn có người đang tay trong tay tản bộ dọc theo bờ sông.

Cuộc sống nhàn nhã tự tại, khiến cho người ta hâm mộ.

Thật ra, thế giới này thật sự rất tốt, anh ở chỗ này có Giản Dữu, còn có...!Cố Diệc Đình.

Tuy Giản Ninh không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng anh hiểu, mình đã động lòng với Cố Diệc Đình.

Người đàn ông ưu tú như vậy, rất khó không động lòng với hắn.

Có lẽ ở lần đầu gặp mặt, một cái nhìn đã kéo dài vạn năm.

Có lẽ là trong quá trình ở chung mấy tháng này, nước nhỏ chảy chậm.

Nhưng mà ——

Anh vẫn không rõ, người Cố Diệc Đình thích, là ai? Là nguyên chủ dưới khuôn mặt này của anh? Hay là Giản Ninh anh?

Giản Ninh không quá xác định.

Nhưng anh cảm thấy, mình vẫn nên hỏi rõ.

Giản Ninh thở dài, lên xe đạp công cộng, theo hướng dẫn về nhà.

Anh đặt xe đạp công cộng ở vị trí chỉ định, lại đi bộ chừng 10 phút về nhà, Cố Diệc Đình đã trở lại, đèn sân nhỏ sáng lên.

Sau khi nhận diện khuôn mặt, cánh cửa tự động mở ra, chiếu vào trong mắt Giản Ninh là một màn trình diễn ánh đèn rực rỡ.

Bong bóng màu sắc rực rỡ và dây ruy băng treo đầy mỗi góc sân nhỏ, trên bong bóng bọc đèn vàng ấm áp, vịt nhỏ và mèo con cũng đeo khăn quàng cổ trông như đường viền trang trí bánh kem, lung lay lắc lư chơi trên bãi cỏ.

Giản Dữu mặc một cái quần đùi nhỏ, dáng vẻ ngầu ngầu, trên tay cầm một quả bóng bay, chơi đến quên cả trời đất.

Trong sân bày BBQ và bánh kem, còn có piano.

Đây...!là tổ chức sinh nhật cho anh?

Giản Ninh ở một thế giới khác, đã từng là cô nhi, cho tới bây giờ chỉ thấy người khác tổ chức sinh nhật.

Sinh nhật trên hộ khẩu của anh, là ngày viện trưởng nhặt được anh, hiếm khi giống như sinh nhật của nguyên chủ.

Giản Ninh nhẹ nhàng bước vào, đóng cửa lại.

Giản Dữu nhìn thấy ba, bé cầm bong bóng nhỏ chạy đến, "Ba ơi!"

"Hôm nay Dữu Dữu đẹp trai quá!" Giản Ninh bế cậu nhóc lên.

Giản Dữu nghe ba khen, vui đến nỗi cái đuôi nhỏ cũng vểnh lên.

"Ba, daddy nói hôm nay là sinh nhật ba, ba sinh nhật vui vẻ!"

"Con có quà muốn tặng ba, nhưng bây giờ phải giữ bí mật."

Cậu nhóc đáng đáng yêu yêu nghiêm túc nói, ngọt ngào lấp đầy trái tim Giản Ninh.

"Được, ba biết rồi, cảm ơn Dữu Dữu."

Giản Ninh đặt Giản Dữu xuống, thuận tay vuốt mèo con một cái, đứng lên, Cố Diệc Đình ngồi trước đàn piano ánh mắt sáng quắc nhìn anh.

Có lẽ do ánh đèn quá ấm áp, Giản Ninh lại có cảm giác chóp mũi nóng lên.

Anh đi về phía trước hai bước, Cố Diệc Đình đứng lên, đi về phía Giản Ninh.

Hắn lại gần Giản Ninh, đưa tay ra, trong tay là một bó hoa tươi, "Ninh Ninh, sinh nhật vui vẻ."

Giản Ninh: "..."

Giản Ninh đưa tay nhận lấy hoa, ôm vào ngực, cúi đầu nhẹ nhàng ngửi mùi hoa, ngẩng đầu lên, trong mắt phản chiếu ánh đèn lấp lánh: "Cố tổng, anh tầm thường quá!"

Cố Diệc Đình nhìn thấu khẩu thị tâm phi của anh, nói: "Xin lỗi, Ninh Ninh, anh là một người tầm thường, chỉ biết dùng phương thức tầm thường như vậy, biểu đạt chúc phúc và ái mộ với em."

Giản Ninh: "..."

Cố Diệc Đình tiếp tục tấn công: "Ninh Ninh, anh vẫn còn sắp xếp tầm thường hơn, vì em đàn một bản nhạc, em có bằng lòng nghe không?"

Giản Ninh nhìn khuôn mặt đẹp trai nghiêm trang của hắn, chẳng lẽ có thể từ chối à? Chẳng lẽ từ chối thì Cố Diệc Đình sẽ không đàn nữa ư?

Giản Ninh tự tìm một chỗ ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Cố Diệc Đình.

Cố Diệc Đình mỉm cười, hắn ngồi xuống ghế đàn, âm nhạc chậm rãi từ đầu ngón tay trượt ra.

Giản Ninh nhìn hắn chăm chú.

Bản nhạc kết thúc, Cố Diệc Đình hỏi, "Êm tai không?"

Giản Ninh còn chưa kịp trả lời, cậu nhóc đã chạy tới vỗ tay: "Êm tai êm tai, daddy quá tuyệt."

Cậu nhóc cổ vũ, Cố Diệc Đình xoa đầu bé: "Dữu Dữu muốn học không? Muốn học daddy có thể dạy con."

"Muốn!"

"Được."

Lớp học piano giáo dục vỡ lòng cho nhóc con, thêm vào nhật trình.

Cố Diệc Đình ngẩng đầu, lần nữa nhìn về phía Giản Ninh.

Giản Ninh thật sự bội phục cái lão lẳng lơ này, "Cố tổng, êm tai, trâu bò."

Cố Diệc Đình đứng dậy, bước đến bên cạnh Giản Ninh, nhìn anh, "Ninh Ninh, bản nhạc anh vừa đàn tên là Mariage d'Amour (Đám cưới trong mơ), là một bản nhạc rất thích hợp để cầu hôn và diễn tấu kết hôn."

Trong lòng Giản Ninh có cảm giác không lành, lại không có căn cứ tim bắt đầu đập nhanh.

Anh ngẩng đầu, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt, hầu kết gợi cảm, đường hàm dưới ưu việt, cùng với, một đôi mắt tràn ngập tính công kích.

Cố Diệc Đình hơi khom lưng, hai tay đặt lên ghế, ôm Giản Ninh vào lòng.

"Ninh Ninh, em có thể làm bạn trai anh không?"

Giản Ninh nuốt nước miếng, hơi ngửa về phía sau: "Cố tổng, anh, anh tỉnh táo chút đi."

"Ninh Ninh anh rất tỉnh táo, chắc hẳn em cũng biết," Trong ánh mắt Cố Diệc Đình chứa đầy chờ mong và chiếm hữu, "Anh không chỉ muốn em làm bạn trai anh, anh còn muốn em làm đối tượng kết hôn của anh, muốn cùng em bên nhau cả đời, đi đến điểm cuối của cuộc đời."

"Cho dù là ngày mai phải chế-t, anh cũng hy vọng người đêm nay đứng ở trước mắt anh chỉ có em, loại cảm giác này em hiểu không?"

"Ninh Ninh, có thể chứ?"

Cố Diệc Đình tiếp tục truy hỏi.

Giản Ninh ngồi co ro trên ghế, nhìn ánh mắt điên cuồng của Cố Diệc Đình, liếm liếm môi, hỏi ra vấn đề trong lòng, "Cố Diệc Đình, anh thật sự thích em à?"

"Người anh thích thật sự là em của hiện tại sao? Hay đã từng là người kia? Người kia......!không giống em."

Cố Diệc Đình nhìn anh, "Ninh Ninh, cho dù là quá khứ hay hiện tại, anh luôn khẳng định, người anh thích, là em ở trước mắt anh vào giờ phút này."

"Anh chắc chứ?"

"Anh chắc chắn," Ánh mắt Cố Diệc Đình kiên định.

Tuy không biết vì sao, 3 năm đó hình như anh đã thay đổi thành một người khác, nhưng Cố Diệc Đình biết, giờ phút này Giản Ninh ở trước mắt, là Giản Ninh đã từng quan hệ với hắn vào năm trước, Giản Ninh xấu hổ chạy trối chế-t, mà không phải là một Giản Ninh cố chấp yêu Chung Hạo như người điên.

Hắn đã từng đơn thuần cho rằng chàng trai chỉ thay lòng đổi dạ, hoặc bị mình dọa sợ, bây giờ xem ra trên người anh vẫn còn rất nhiều bí mật.

Nhưng những thứ này đều không quan trọng, chỉ cần, hắn có được anh, hắn chỉ cần anh.

Cố Diệc Đình kề sát Giản Ninh, giọng nói dịu dàng nhưng chứa đầy áp lực, "Cho nên, Ninh Ninh có thể chấp nhận anh không?"

Giản Ninh đã không còn chỗ trốn, anh đưa tay đẩy Cố Diệc Đình một cái, nhỏ giọng nói, "Em, em dậy trước đã."

"Không được, em phải đồng ý trước."

"Anh, anh ép mua ép bán?" Giản Ninh mở to mắt, "Vậy em không đồng ý, anh sẽ không đứng dậy ư?"

Cố Diệc Đình mỉm cười: "Đúng."

Giản Ninh: "..."

Giản Ninh đẩy hắn: "Trời ạ, phiền chế-t đi được, em đồng ý với anh là được chứ gì, em đồng ý với anh."

Anh đỏ mặt, nhưng lời nên nói, một câu cũng không kém, "Nhưng mà, em có một điều kiện."

"Được, em nói đi."

Cố Diệc Đình ngồi thẳng lưng, mở rộng không gian thở cho Giản Ninh, vẫn ôm anh như cũ.

- Bọn mình chỉ thử xem, trước hết thử xem một đoạn thời gian, nếu như không được, thì, thì...

"Được, vậy thì thử trước, chờ anh thông qua thời gian thử việc, lại trở thành bạn trai chính thức của Ninh Ninh, được không?"

Giản Ninh ngây ngốc gật đầu.

Cố Diệc Đình xoa tóc anh, "Ninh Ninh, bây giờ bạn trai thử việc có thể hôn em một cái không?"

Hai má Giản Ninh nháy mắt đỏ bừng.

Đã xảy ra chuyện gì với Cố Diệc Đình vậy, vì sao chuyện này phải hỏi anh, chẳng lẽ muốn chính miệng anh nói có thể sao?

"Nếu Ninh Ninh không phản đối, vậy anh sẽ hôn."

Cố Diệc Đình cúi người, ánh mắt như đang nhìn trân phẩm, nhìn từ đôi mắt đến đôi môi, nhìn hai mảnh môi mỏng kia, cùng Giản Ninh hồi hộp, khẽ cười, nhẹ nhàng hôn lên sườn mặt Giản Ninh một cái.

Bờ vai căng thẳng của Giản Ninh thả lỏng.

Cứ như vậy, anh còn tưởng rằng......!còn tưởng rằng muốn hôn môi.

Cố Diệc Đình đứng dậy, buông Giản Ninh ra, "Cảm ơn Ninh Ninh, đã cho anh cơ hội này."

"Không cần cảm ơn, không cần khách sáo."

Giản Ninh phất phất tay, mới nhìn thấy nhóc con ôm vịt nhỏ, dưới bàn chân có mèo con, ba con vật nhỏ nghiêng đầu nhìn hai người bọn họ, bàn tay mập mạp của nhóc con bịt tai trộm chuông che mắt mình nhìn lén.

Giản Ninh: "..."

Giản Ninh trừng mắt nhìn Cố Diệc Đình.

Cố Diệc Đình ngầm hiểu quay đầu lại, nhìn thấy cậu nhóc chăm chú nhìn lén, dở khóc dở cười.

Cố Diệc Đình hỏi: "Daddy không phải đã nói với con rồi sao? Daddy đánh đàn xong rồi, con phải mang vịt và bé Bạch đi trốn, hả?"

"Trốn rồi." Vẻ mặt Giản Dữu nghiêm túc, bé mập một lần nữa che mắt, làm mẫu cho Cố Diệc Đình, "Con vừa che mắt, cái gì cũng không thấy, không thấy daddy hôn ba."

Cố Diệc Đình: "..."

"Hơn nữa, anh trai nói, daddy của mình cũng thường xuyên hôn mẹ, đây là biểu hiện của tình yêu, một chút cũng không xấu hổ." Cậu nhóc nghiêm túc giáo dục hai người ba, "Daddy và ba không cần xấu hổ đâu!"

Cố Diệc Đình: "..."

Giản Ninh: "..."

Cố Diệc Đình bước đến, bế Giản Dữu lên, "Dữu Dữu nói đúng, đây là biểu hiện của tình yêu, không cần xấu hổ."

"Dữu Dữu thông minh lắm."

Cố Diệc Đình thả bé xuống.

Giản Dữu vui vẻ chạy đến trước mặt Giản Ninh, ôm lấy chân anh.

"Nhóc con." Giản Ninh chọc chọc trán bé, "Sau này chuyện của người lớn, trẻ con không được nhìn lén, có nghe không."

Bây giờ cậu nhóc đã không sợ Giản Ninh, bàn tay nhỏ ôm trán cười khanh khách.

Cố Diệc Đình nhìn hai ba con ầm ĩ, hỏi, "Ăn bánh kem trước hay ăn BBQ trước?"

Nhóc con không thể chờ thêm, "Ba, bọn mình ăn bánh kem trước nhé?"

Giản Ninh liếc bé một cái: "Được."

Cố Diệc Đình đẩy bánh kem qua, mở hộp đóng gói, kiên nhẫn cắm nến, đốt từng cây một.

Ánh nến lay động, khuôn mặt Cố Diệc Đình càng thêm dịu dàng, hắn ngẩng đầu, giọng nói trầm thấp, "Được rồi, Ninh Ninh, ra ước đi."

Giản Ninh cúi đầu nhìn ánh nến.

Anh nhắm mắt lại, một lát sau lại mở ra, phồng má thổi tắt nến.

Nhóc con trông mong nhìn chằm chằm bánh kem, muốn ăn gấu con trên bánh.

Cố Diệc Đình đưa dao cho Giản Ninh, anh cắt gấu con, đưa cho Giản Dữu, lại cắt một đóa hoa màu đỏ, đưa cho Cố Diệc Đình.

"Cho!"

"Cảm ơn Ninh Ninh." Trong lòng Cố Diệc Đình không hề có áp lực nhận lấy, dùng nĩa ăn từng miếng từng miếng.

Giản Dữu được gấu con rất vui vẻ, ngồi xổm trên bãi cỏ, có ý muốn chia bánh kem cho hai người bạn nhỏ của mình, bị Cố Diệc Đình nhìn thấy, xách lên, "Dữu Dữu, không thể cho động vật nhỏ ăn bánh kem, động vật nhỏ chỉ có thể ăn thức ăn của mình, nếu không sẽ bị bệnh."

Cậu nhóc cúi đầu xuống: "Con biết rồi!"

Bé nhìn hai tiểu đồng bọn gào khóc đòi ăn, nghiêm túc giải thích: "Xin lỗi, Bạch Bạch, Hoàng Hoàng.

Không thể cho các cậu ăn bánh kem."

"Cạc!"

"Meo ô meo ô!'

"Không thể ăn, ăn vào sẽ đau bụng."

Giản Dữu vô tình đứng lên, bỏ qua ánh mắt đáng thương của hai con vật nhỏ, một mình ăn bánh kem.

Ăn xong bánh kem, Cố Diệc Đình đốt than trên vỉ nướng, hỏi, "Ninh Ninh muốn ăn cái gì trước?"

"Gì cũng được." Giản Ninh lại gần.

Cố Diệc Đình lập tức ngăn anh lại, "Ngoan, hôm nay là sinh nhật em, không được làm, muốn ăn gì anh nướng cho em, được không?"

Giản Ninh gật đầu.

Lão nam nhân này quá chuyên nghiệp, giọng nói còn dịu dàng như vậy, thật kinh khủng.

Cánh tay Giản Ninh chống cằm, nhìn Cố Diệc Đình, nhìn rồi đột nhiên mỉm cười.

Người đàn ông tốt như vậy, tại sao anh ấy lại thích mình chứ?

Giản Ninh lắc lắc chân, đắc ý hỏi: "Cố Diệc Đình, anh thật sự thích em à? Anh thích em ở đâu?"

"Thích." Cố Diệc Đình kiên nhẫn lặp lại, "Rất rất thích, chỉ thích em."

Hắn nhìn Giản Ninh, "Thích em xinh đẹp, thông minh, đáng yêu, lương thiện, cố gắng."

Giản Ninh khó hiểu nhìn hắn, vẻ mặt càng thêm đắc ý: "Thật sao? Em ưu tú như vậy à?"

"Thật đấy." Cố Diệc Đình nhắm mắt nói sảng.

Giản Ninh vui vẻ mỉm cười, lúm đồng tiền càng thêm rõ, "Cố Diệc Đình, anh cũng rất ưu tú, anh là người đàn ông ưu tú nhất mà em từng gặp."

"Vinh hạnh của anh." Cố Diệc Đình đưa nấm kim châm đã nướng xong cho Giản Ninh, "Cho."

"Cảm ơn Cố tổng, Cố tổng moazzz moazzz!" Giản Ninh vươn tay, cầm lấy nấm kim châm, tay kia bắn tim gửi Cố Diệc Đình.

Cố Diệc Đình nhìn thoáng qua trái tim nhỏ của anh, "Cảm ơn, có tâm."

Cậu nhóc gặm xong cánh gà lại gặm cổ vịt, gặm đến mức quai hàm phồng lên.

Ăn xong BBQ, Giản Ninh dắt cậu nhóc lên lầu tắm rửa, Cố Diệc Đình ở dưới lầu dọn dẹp.

Hai ba con tắm rửa xong, trở nên thơm ngát, nằm trong chăn.

Cậu nhóc thò cái đầu nhỏ từ trong chăn ra, "Ba, thịt ngon lắm, bụng bụng căng phồng."

"Cho con tham ăn", Giản Ninh ấn vào chóp mũi bé, "Có phải bụng bụng không thoải mái không? Ba xoa cho con một lát!"

Cậu nhóc vui vẻ gật đầu, đem bụng mình lộ ra.

Giản Ninh nhẹ nhàng xoa bóp cho bé.

Nhóc con kề vào lỗ tai anh, vẻ mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn có chút đau thương, nhỏ giọng hỏi, "Ba, sau này có phải ba sẽ không ngủ với Dữu Dữu nữa, phải ngủ với daddy không?"

Giản Ninh: "...???"

Giản Ninh mở to mắt, nhìn vẻ mặt ngây thơ của cậu nhóc, hai má từ từ đỏ lên.

Ngủ cùng nhau gì đó, còn sớm mà.

Hai người bọn họ còn đang trong thời gian thử việc, nói không chừng sẽ tan vỡ.

Giản Ninh xoa khuôn mặt mềm mại của cậu nhóc, hỏi: "Ai nói vậy?"

"Anh trai ạ!"

Giản Dữu thoải mái đem bụng nhỏ của mình áp lên tay ba, thoạt nhìn có chút đau thương.

"Anh trai nói, ba mẹ anh sẽ ngủ cùng nhau, để anh ngủ một mình."

Giản Dữu nói xong, đứng dậy, khuôn mặt nhỏ dán lên mặt Giản Ninh, cọ cọ mặt ba như mèo con trưởng thành, bàn tay nhỏ đặt lên mặt ba, nghiêm túc nhìn ba, "Ba ơi, Dữu Dữu không muốn ngủ một mình, Dữu Dữu có thể ngủ với ba không?"

Giản Ninh: "..."

Giản Ninh ấn bé ngã xuống chăn.

"Được rồi, đi ngủ thôi, cái đầu nhỏ đang chứa cái gì vậy? Ba không ngủ với daddy, ba ngủ với Dữu Dữu."

"Thật ạ?" Ánh mắt bé con trở nên sáng ngời vui vẻ.

"Đương nhiên là thật, có khi nào ba gạt Dữu Dữu không?"

"Dạ!" – Bé con vui vẻ hôn ba.

Sau đó bé lại nghĩ đến Cố Diệc Đình: "Vậy daddy ngủ một mình, có sợ không?"

Giản Ninh: "Sẽ không."

"Daddy lớn rồi, sẽ không sợ nữa, chờ Dữu Dữu lớn rồi, sẽ không sợ giống như daddy."

Cậu nhóc cái hiểu cái không gật đầu, ôm lấy Giản Ninh ngủ.

Đợi đến khi cậu nhóc ngủ say, Giản Ninh xỏ dép lê xuống lầu.

Cố Diệc Đình ở phòng bếp rửa bát.

Giản Ninh dựa vào khung cửa, lẳng lặng nhìn Cố Diệc Đình, lộ ra lúm đồng tiền.

Cố Diệc Đình quay đầu lại nhìn anh, "Sao vậy?"

"Uống sữa không? Anh hâm nóng cho em? Hay trà sữa? Nước trái cây? Nước ngọt?"

Giản Ninh lắc đầu: "Em đánh răng rồi."

"Vậy em, chỉ muốn nhìn? "Cố Diệc Đình hỏi.

Giản Ninh gật đầu.

"Vậy bạn trai, em xem thử có hài lòng không?" Cố Diệc Đình hỏi.

Giản Ninh: "...!Tạm được."

Giản Ninh cảm thấy não mình bị teo lại, không nằm nghịch điện thoại, lại chạy xuống lầu.

"Được, vậy anh sẽ tiếp tục cố gắng, tranh thủ khiến Ninh Ninh càng thêm hài lòng."

Giản Ninh chọn rời khỏi phòng bếp, anh ra ngoài hóng gió, đàn piano vẫn chưa cất.

Giản Ninh ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn đàn piano, đưa tay nhẹ nhàng ấn một nốt.

Một nốt nhạc được vẽ ra từ phím đàn.

Giản Ninh hứng thú, lại liên tục ấn vài cái, giống như một diễn viên giỏi, bắt chước nghệ sĩ piano trên tv.

Cố Diệc Đình dọn dẹp phòng bếp đi ra, "Ninh Ninh, em còn đàn loạn nữa, hàng xóm sẽ báo cảnh sát đấy."

Giản Ninh: "...!!"

Cố Diệc Đình lại gần, "Ninh Ninh muốn học đàn piano không, anh có thể dạy em."

Giản Ninh thiếu chút nữa gật đầu, theo bản năng anh cảm thấy không thể đồng ý, vội vàng từ chối Cố Diệc Đình, chạy nhanh như chớp.

Cố Diệc Đình cảm thấy buồn cười.

Hắn lấy lại đàn piano.

Cùng với tiếng đàn, một đêm mộng đẹp.

Sau sinh nhật Giản Ninh, ngày tháng bắt đầu dần dần bận rộn.

Mấy nhân viên trung tâm của phòng làm việc, ngồi cùng một nơi mở cuộc họp, cuối cùng quyết định ký thêm một người mới.

Dù sao bọn họ dựa lưng vào tập đoàn Tinh Vũ rực rỡ hẳn lên, có rất nhiều tài nguyên, không cần lãng phí vô ích, còn không bằng bồi dưỡng thêm một cây rụng tiền mới.

Người quản lý số 1 của phòng làm việc rất mạnh, lôi lệ phong hành, vài ngày đã ký hợp đồng với một người mới.

Hạt giống cây nhỏ rụng tiền đã gieo xuống.

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, chỉ còn lại một ngày trước khi Giản Dữu đi học.

Hai người mua cho nhóc con cặp sách và văn phòng phẩm hoàn toàn mới.

Cố Diệc Đình nhiều lần nói với Giản Dữu, ngàn vạn lần không thể để người ta bắt nạt, bị người ta bắt nạt nhất định phải nói cho daddy biết.

Cậu nhóc mềm mại gật đầu.

Bé nói: "Daddy yên tâm, anh trai sẽ bảo vệ con."

Cố Diệc Đình nói, "Được, đi tìm anh trai cũng vậy, nếu có người bắt nạt con, không đánh lại, con phải đi tìm anh trai, nhớ chưa?"

"Nhớ kỹ rồi!"

Nhóc con ngồi phịch trên sô pha, thưởng thức món đồ chơi vịt nhỏ trong tay, vẻ mặt bình tĩnh?

Giản Ninh tò mò, anh muốn xem ngày mai nhóc con đi nhà trẻ có khóc chảy nước mũi không.

Sáng hôm sau thức dậy, cậu nhóc ăn cơm xong, thay quần áo xong, vội đeo cặp sách nhỏ, thúc giục daddy nhanh lên.

Anh trai gọi điện cho bé, anh trai đã bắt đầu đi rồi.

Hai đứa trẻ gặp nhau ở giữa đường.

Thẩm Hoài Cẩn lạnh lùng lập tức chạy tới, giữ chặt tay nhỏ của Giản Dữu.

"Tuyệt ghê, Dữu Dữu, bọn mình có thể cùng nhau đến trường rồi."

Giản Dữu dùng sức gật đầu, mặc cho anh trai nắm lấy tay nhỏ của mình, hai đứa nhóc tay trong tay cùng đi học.

Giản Ninh và Cố Diệc Đình không mang cảm giác tồn tại đi theo sau Giản Dữu, đến nhà trẻ, nộp phí chăn đệm trải giường, bọn nhỏ phải ngủ ở nhà trẻ.

Đã đến lúc các bậc phụ huynh phải rời đi.

Các bạn nhỏ trong lớp khóc thành một cục, duy chỉ có cậu nhóc ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nhìn hai người ba, vẫy vẫy tay nói tạm biệt với bọn họ.

Giản Ninh không tin nổi: "Dữu Dữu, ba sắp đi rồi, con thật sự bỏ được à?"

Cậu nhóc mềm mại gật đầu.

"Dữu Dữu, ba đi rồi cũng chỉ có buổi tối về nhà mới có thể nhìn thấy."

Cậu nhóc tiếp tục gật đầu, "Tạm biệt ba!"

Giản Ninh: "..."

Cố Diệc Đình: "..."

Tình huống này so với suy nghĩ của họ tuyệt đối không giống nhau, một tháng trước cậu nhóc còn mềm mại mang theo khuôn mặt khóc nức nở nói không muốn đến nhà trẻ, hiện tại những người bạn nhỏ khác còn đang khóc, bé lại đuổi ba đi.

Chẳng lẽ tên nhóc đang cố gắng trấn tĩnh?

Hai người từ nhà trẻ đi ra, cách rào chắn lén nhìn Giản Dữu, thấy nhóc con hơi cúi đầu, thoạt nhìn có hơi đau lòng.

Trái tim Giản Ninh nhanh chóng thắt lại.

Sau đó bọn họ liền thấy Giản Dữu vươn bàn tay nhỏ, lau khóe mắt, chíp chíp chíp chạy đi tìm anh trai.

Cố Diệc Đình: "..."

Giản Ninh: "..."

Hai người xám xịt rời đi.

Bốn giờ chiều, Giản Ninh đúng giờ xuất hiện ở cửa nhà trẻ, trà trộn vào một đám phụ huynh đón con.

Rất nhanh, Giản Ninh nhìn thấy hai cậu nhóc tay trong tay, cùng nhau từ nhà trẻ đi ra.

Giản Ninh giang tay ra, cậu con chạy tới, nhào vào ngực Giản Ninh: "Ba!"

Giản Ninh nhìn kỹ cậu nhóc, xoa đầu bé: "Dữu Dữu làm sao vậy, sao khóe mắt lại đỏ, lén khóc chảy nước mũi à?"

Giản Dữu thẹn thùng cúi đầu.

Thẩm Hoài Cẩn đeo cặp sách nhỏ, ở bên cạnh giải thích, "Chú, Dữu Dữu không đánh nhau, cũng không bị người khác bắt nạt, chú yên tâm, cháu nhất định sẽ bảo vệ Dữu Dữu thật tốt, em ấy nhớ chú, buổi trưa thức dậy mới khóc.".

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.