Vai Ác Ốm Yếu Không Muốn Cố Gắng Nữa

Chương 16: Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược




Tạ Hà lâm vào trong hoài nghi thật sâu.

Cả buổi chiều, anh vẫn luôn tự hỏi "Phải làm sao để ngăn cản Tạ Hành Dữ hắc hóa?", sầu não đến mức rụng mấy nắm tóc, đi qua đi lại như điên giống như con robot hút bụi trong nhà.

Anh thân là thầy giáo, dạy học và bồi dưỡng con người là chức trách của anh, sao giờ chỉ có một đứa sinh viên cũng không trị nổi là thế nào?

Lúc anh còn mặt ủ mày chau, Tạ Cẩn đã trở lại.

Hôm nay Tạ Cẩn về nhà sớm hơn bình thường rất nhiều, ông vừa vào cửa, liền thấy em trai đang ngồi ở trên sô pha tự vấn nhân sinh, tựa hồ không để ý thấy ông.

Vì thế ông nhẹ nhàng tiến đến, duỗi tay quơ quơ trước mặt đối phương. "Tiểu Hà, người thấy khỏe rồi chứ?"

Tạ Hà bừng tỉnh hoàn hồn. "Khỏe rồi, em kêu bác sĩ Khương về rồi."

"Ừm, anh biết," Tạ Cẩn móc ra một xấp giấy được đính kẹp với nhau. "Báo cáo kết quả kiểm tra sức khoẻ của em, em cầm đi."

Tạ Hà nhận được được kết quả kiểm tra sức khoẻ, cả người cứng đờ, tưởng chừng mấy tờ giấy này nặng ngàn cân. Anh không dám lật ra, chỉ thật cẩn thận mà liếc nhìn Tạ Cẩn một cái, thấy ông thần sắc bình thường, không có biểu cảm gì đặc biệt vui mừng hay khổ sở.

Chắc chắn Tạ Cẩn đã xem qua báo cáo, ông không có phản ứng, chứng minh rằng kết quả kiểm tra sức khoẻ không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Tạ Hà thở phào một hơi, vừa định lật mấy giờ giấy ra, bên cạnh đột nhiên duỗi tới một bàn tay, rút bản báo cáo kiểm tra sức khoẻ trên tay anh. "Chú nhỏ cả nửa ngày cũng không lật ra xem, để con xem thay chú nhỏ —— Ừm, hình như cũng không có gì nghiêm trọng?"

"Bộ phải có vấn đề lớn mới được sao?" Tạ Cẩn cũng ngồi xuống, nói với Tạ Hà: "Bác sĩ Khương nói với anh, thể chất em quá yếu, cứ ở nhà suốt, thiếu vận động, kêu người nhà chúng ta phải đốc thúc em một tí. Một ngày ăn đủ ba bữa và ăn đúng giờ, không được ngủ nướng bỏ ăn cơm sáng, với lại dinh dưỡng phải cân đối, ăn nhiều trái cây bổ sung vitamin, nâng cao khả năng miễn dịch, không có việc gì làm thì đi ra ngoài phơi nắng nhiều một chút. Em nhìn em đi, vừa gầy vừa trắng, không biết mấy ngày không thấy mặt trời rồi?"

Tạ Cẩn vừa nói vừa nhéo nhéo cổ tay anh, Tạ Hà cúi đầu liếc mắt nhìn màu da của chính mình với anh cả, trời sinh da trắng trách anh được sao? Đã vậy gene thuộc loại ăn hoài không mập, anh chịu thôi chứ biết sao giờ?

Tạ Hành Dữ cầm báo cáo kiểm tra sức khoẻ lật đến tờ cuối cùng, đó là trang "Bảng tư vấn phối hợp dinh dưỡng", trong đó chỉ có tiêu đề là chữ in máy, còn lại tất cả đều là viết tay. "Bác sĩ Khương còn có thể làm chuyên gia quản lý dinh dưỡng? Đúng là nhìn không ra nha, nhưng mà chữ viết thực sự...... một chữ đọc cũng không nổi, lần sau có thể gõ trên máy rồi in ra không?"

"Anh đã nhờ cậu ta làm một phần như vậy." Tạ Cẩn lại đưa đến một tờ giấy. "Bệnh viện bọn họ luôn cố gắng ưu tiên viết tay, chủ yếu là vì muốn bảo mật, cũng phải nói là do ngày nay tin tức lưu thông quá quá dễ dàng, nhưng mà cái này cũng bảo mật thì có hơi quá, không riêng người ngoài xem không hiểu, chính chúng ta cũng xem không hiểu."

Tạ Hà nhìn về phía ông với ánh mắt vô cùng kính nể —— không hổ là tổng tài đại nhân, muốn chê chữ viết người khác xấu cũng có thể chê một cách thanh lịch và quý tộc như vậy.

Tạ Hành Dữ đem giấy cất kỹ. "Ngày mai con sẽ kêu đầu bếp dựa theo bảng này chuẩn bị đồ ăn."

Tạ Cẩn gật đầu. "À phải rồi, anh vừa mới tranh thủ ghé cục cảnh sát, cảnh sát nói bọn họ sau khi tra video giám sát, xác thật nhìn thấy cái tên nghi phạm kia giả mạo Tiểu Hà nhận chuyển phát nhanh. Trên hộp đóng gói và ống chích đều không có dấu vân tay của Tiểu Hà, có thể kết luận việc hạ dược ở tiệc rượu không liên quan đến Tiểu Hà. Em hoàn toàn trong sạch, là hắn vu oan hãm hại."

Kết quả này Tạ Hà cũng không thấy ngoài ý muốn, dù sao ký ức của nguyên chủ sẽ không lừa anh, hơn nữa nguyên tác có máu chó đến mức nào, cũng không thể tạo ra một vụ án oan ức như vậy, thế này không thể qua thẩm duyệt được.

"Chú nhỏ còn lâu mới thèm làm ba cái loại chuyện này!" Tạ Hành Dữ nói. "Vậy rốt cuộc có bắt được người ở sau màn sai sử không ạ?"

Tạ Hà di dời tầm mắt, thầm nói chú nhỏ con đúng thật là còn lâu mới thèm làm ba cái chuyện này, nguyên chủ muốn làm gì liền sẽ trực tiếp làm, tỷ như mấy cái giết người phóng hỏa, càng hợp với gã hơn.

Tạ Cẩn lắc đầu nói: "Không có. Sau khi cảnh sát cho nghi phạm xem ghi hình , hắn không còn khăng khăng ống chích là Tiểu Hà đưa nữa mà tự mình nhận gánh hết tội danh, nói hết thảy đều là ý của hắn, không có ai sai sử cả, là hắn thấy sắc nảy lòng tham, muốn mê gian những cô gái ở tiệc rượu, vừa có tiền lại vừa xinh đẹp. Hắn nghe nói Tiểu Hà thanh danh không tốt, cho nên muốn đến vu oan giá họa tìm người chịu thay—— bởi vì mọi người đều ôm có thành kiến với em ấy, một khi biết chuyện này là em ấy làm, cũng không quá bất ngờ, ngược lại càng tin tưởng "À, hóa ra là tên đó"."

Tạ Hà nhíu mày.

Thanh danh nguyên chủ rốt cuộc kém đến mức nào vậy?

Tạ Cẩn tiếp tục nói: "Nghi phạm biết em lên mạng mua ống chích, liền lén giả danh em nhận chuyển phát nhanh. Vốn dĩ hắn định sau khi hoàn thành gây án, đem hộp chuyển phát có viết tên Tiểu Hà trên đó ném ở khách sạn, để cảnh sát dễ dàng tìm được. Một khi Tiểu Hà bị nhận định là kẻ gây án, hậu quả liền không thể vãn hồi."

"Làm sao hắn biết được em lên mạng mua gì?" Tạ Hà bỗng nhiên trong lòng chợt lạnh. "Em bị rò rỉ thông tin?"

Tạ Cẩn: "Này còn chưa rõ lắm, tóm lại, anh không tin những lời hắn nói, quá nhiều lỗ hổng, nhưng nếu không tìm thấy chứng cứ mới chứng minh có chủ mưu núp ở sau màn, vụ án này chỉ sợ cũng chỉ có thể tới được đây."

"Sao lại có thể ạ?" Tạ Hành Dữ nhăn chặt mày, "Vậy chẳng phải là để người nọ ung dung ngoài vòng pháp luật sao? Hơn nữa, nếu người kia thật sự muốn tính kế chú nhỏ, chúng ta lại để tai hoạ ngầm tồn tại như vậy sao?"

"Con đừng vội." Tạ Cẩn vỗ vỗ vai hắn. "Hiện tại như vậy, chúng ta biết được trong những người đến tiệc rượu, mỗi người đều có khả năng là người bị hại, cũng có khả năng là nghi phạm, cảnh sát sẽ điều tra từng người một. Hơn nữa những người đến tham gia tiệc rượu đều là nhân vật có uy tín, có danh dự, bọn họ chắc chắn sẽ không để cái nồi này ụp lên đầu mình, khẳng định sẽ tìm mọi cách chứng minh bản thân trong sạch. Trong quá trình này, không khỏi có người sẽ lộ ra dấu vết."

"Cho nên tìm được cái người ẩn giấu âm thầm kia chỉ là vấn đề thời gian, có nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm như vậy, cảnh sát cũng không thể dễ dàng kết án. Chúng ta cứ bình thường là chính mình, mọi người không cần phải hấp tấp, để đó chờ con cá lớn tự mình cắn câu."

Tạ Cẩn nói xong đứng dậy, lấy một lon bia từ tủ lạnh ra. "Lạ thật, sao lại thiếu hết một lon? Hành Dữ, con uống à?"

Tạ Hành Dữ nhìn thoáng qua Tạ Hà, không nhẫn tâm nói thẳng là người nào đó phát sốt còn coi bia là nước giải khát mà uống, chỉ nói: "Dạ, là con."

"Không phải con không thích uống bia sao?" Tạ Cẩn cũng không để ý nhiều. "Tuy rằng tra án còn bất tận như lòng người, nhưng mà anh có một tin tốt, hai người có muốn nghe không?"

"Tin tốt gì ạ?"

"Hôm nay có thật nhiều người gọi điện thoại cho anh, đại đa số là những cô gái đã tham gia tiệc rượu. Các cô đều nhờ ta chuyển lời cảm ơn đến Tiểu Hà, nói nếu không nhờ em kịp thời ngăn cản kẻ bị tình nghi, khẳng định sẽ có một người trong các cô không thể bình an rời khỏi khách sạn."

Điểm phát triển này làm Tạ Hà không ngờ tới, anh có chút mờ mịt mà "A" một tiếng. "Cảm ơn em?"

"Hiện tại, sự tích em dũng cảm truy đuổi tội phạm mê gian đã được truyền khắp nơi trong giới thượng lưu. Rất nhiều người cảm thấy hối hận trước kia có thành kiến với em, sau này sẽ không vậy nữa. Còn có......"

Tạ Cẩn nói ho khan một tiếng, ánh mắt quái dị lướt nhìn con trai mình. "Còn có người hỏi có phải em còn độc thân không? Có định tìm bạn gái không?"

Ông vừa dứt lời, Tạ Hành Dữ liền nheo lại mắt lại. "Bọn họ lật bánh tráng cũng nhanh quá đi? Cái gì mà thành với chả kiến, còn không phải hôm ở tiệc rượu thấy chú nhỏ lớn lên đẹp tra, tam quan liền chạy theo ngũ quan* luôn!"

(Đoạn này Tạ chó con chơi chữ hay nè, tam quan là cách nhìn nhận vấn đề của một người, còn ngũ quan là chỉ một phận trên mặt, chó con oán người ta chẳng qua chỉ ham sắc đẹp chú nhỏ của nó)

Tạ Cẩn ho khan liên tục mấy tiếng.

Tạ Hà thực sự bị hai chữ "bạn gái" làm cho chấn động, thầm nghĩ hành động của người trong quyển sách này đều nhanh vậy sao? Hôm nay mới chứng minh anh trong sạch, liền có người tới hỏi anh chuyện yêu đương?

Thầy giáo Tạ - người đời này không có một tí ảo tưởng nào với "yêu đương"- liên tục xua tay: "Không không, em không định tìm, em không cần."

"Vốn dĩ anh cũng không định đáp ứng, chỉ là tùy tiện hỏi chơi thôi." Tạ Cẩn nói.

Thuận tiện thử con ông một chút. Ông nghĩ nghĩ, lại nói: "Nhưng mà tính ra anh thực sự cũng muốn em thừa cơ hội này đi ra ngoài kết bạn nhiều chút, mặc kệ là nam hay nữ đều được. Đương nhiên, nếu em là để ý...... cô nương nhà ai, nhớ nói cho anh biết."

Tạ Hành Dữ bỗng nhiên chen vào."Chú nhỏ khi nào ra ngoài nhớ kêu con đi theo, để chú một mình con không yên tâm."

Tạ Cẩn một phen lau mặt, mắng thầm con đi cùng chú như vậy, chú con còn có thể kết bạn kiểu gì, bộ con định bắt tất cả mọi người cách xa chú nhỏ sao?

Ông rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, ra lệnh nói: "Con vào phòng bếp phụ giúp đi, ba đang nói chuyện phiếm với chú nhỏ, ai cho con xen vào."

Tạ Hành Dữ không tình nguyện mà rời đi, Tạ Cẩn vội gọi em trai vào thư phòng, khóa trái cửa rồi hạ giọng hỏi: "Tiểu Hà, em có cảm thấy dạo này Hành Dữ...... có chút kỳ lạ không?"

Tạ Hà cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Anh cả cũng phát hiện ạ?"

Tạ Cẩn tuy rằng đại đa số thời gian không ở nhà, lại còn nhạy bén hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, nhanh như vậy đã ngửi được mùi hắc hóa của Tạ Hành Dữ?

"Hóa ra em đã cảm giác được." Tạ Cẩn nhất thời cũng không biết là nên thấy may mắn hay là khổ sở. Tạ Hành Dữ thế mà rõ ràng đến mức Tạ Hà phát hiện, xem ra là do không ngừng nhân lúc người ta ngủ nắm tay đây mà.

Ông thân là ba, thật sự cũng có chút khó xử. "Chuyện này...... Thật là thực xin lỗi, anh cũng không ngờ thằng nhóc này thế mà lại...... Aiz, nó không làm chuyện khác người nào với em chứ?"

Tạ Hà nghĩ nghĩ, hiện tại Tạ Hành Dữ chỉ vừa lộ ra một chút dấu hiệu hắc hóa, chưa có làm ra hành động thực tế nào. "Không có ạ."

"Không có thì tốt." Tạ Cẩn thở phào nhẹ nhõm, châm chước tìm từ ngữ thích hợp, cẩn thận thăm dò. "Em có muốn anh dạy dỗ lại nó một chút không? Anh sợ cứ mặc kệ rồi lại mặc kệ như vậy, nó sẽ làm ra chuyện quá đáng khiến em ghét."

"Ghét? Sẽ không đâu ạ. Hành Dữ vẫn là đứa trẻ ngoan." Tạ Hà nghiêm túc nói. "Em cảm thấy dạy dỗ trực tiếp không hay lắm, lỡ như khích kích mong muốn phản nghịch của nó, khiến chuyện trầm trọng hơn thì biết làm sao bây giờ?"

Tạ Cẩn có hơi kinh ngạc —— em trai ông vậy mà không ghét chuyện này?

Tam quan ông chịu thêm một trận đả kích còn kịch liệt hơn trước đó, Tạ Cẩn miễn cưỡng duy trì lý trí. "À...... Em nói cũng đúng."

"Cho nên, cụ thể như thế nào cứ để em suy xét lại." Tạ Hà nghiêm túc tự hỏi, cũng không lưu ý đến biểu tình kỳ quái của đối phương."Chờ em nghĩ kỹ rồi lại đến bàn bạc cùng anh."

"Cũng được."

Hai anh em kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Tạ Cẩn nhìn bóng anh rời đi, trong lòng hãy còn khiếp sợ không ngừng ——

Tiểu Hà vậy mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy, còn nói không ghét Hành Dữ, chẳng lẽ em ấy cũng......?

_____________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Hà:  Rốt cuộc anh đang nói về chuyện gì?

Tạ Cẩn: Vậy em nói về chuyện gì?

Tạ Hà: Em muốn nói là con anh đang hắc hóa ròi.

Tạ Cẩn: Anh muốn nói là nó có ý nghĩ quá phận với em.

Tạ Hà: ...

Tạ Cẩn: ...

Xác nhận hai người này đúng không phải anh em ruột.

***

Hihi, tui spoil tí là từ chương sau sẽ là câu chuyện liên quan đến lễ thất tịch \^v^/ Mọi người có hóng hông nè?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.