Vai Ác Ốm Yếu Không Muốn Cố Gắng Nữa

Chương 13: Chú nhỏ thực sự làm bằng thủy tinh




Khương Hoài nào dám nói không cảm động, y nhìn nhiệt kế Tạ Hành Dữ đưa cho, không nói gì, chỉ cầm ống nghe bệnh lên làm kiểm tra đơn giản cho Tạ Hà.

"Có ho không?"

Tạ Hành Dữ: "Không thấy."

"Chỉ là cảm mạo bình thường, không có dấu hiệu của bệnh gì khác. Tôi trước kê cho cậu ấy thuốc hạ sốt."

"Không cần xét nghiệm máu sao?"

"...... Sao cậu không trực tiếp đi bệnh viện cấp cứu luôn đi?" Khương Hoài vẫn còn đang u oán vì đêm hôm khuya khoắt bị người ta quấy rầy giấc ngủ, "Cậu chờ tôi chút. Tôi lên xe lấy chút đồ."

Tạ Hành Dữ không nói nữa. Năm phút sau, Khương Hoài đã trở lại, trong tay cầm một hộp thuốc, cùng với hồ sơ bệnh án của Tạ Hà.

Hồ sơ là do Tạ Cẩn cung cấp, trước đó y đã xem qua, lúc này lại lướt lại từ đầu đến đuôi một lần. Không phát hiện từng có dị ứng hay mẫn cảm với bất kỳ thành phần nào, y liền từ trong hộp lấy ra một ống thuốc, phân phó nói: "Cởi quần."

Tạ Hành Dữ sửng sốt một chút: "Cái gì?"

"Cởi quần cho cậu ta, chích." Khương Hoài búng búng ống tiêm, từ trong kim tiêm đẩy ra một giọt nước thuốc, "Nhanh lên, đừng lộn xộn, nhanh sẽ hạ sốt."

Tạ Hành Dữ nhìn thoáng qua Tạ Hà ở trên sô pha vẫn không nhúc nhích, không ngờ lại có chút nao núng.

"Chú ấy là bệnh nhân của ông, hay là...... ông làm đi?"

"Hả?" Khương Hoài thập phần kinh ngạc, "Cậu là người nhà của cậu ta, đương nhiên là cậu làm. Cậu đi bệnh viện tiêm, còn muốn bác sĩ cởi quần giúp sao?"

Tạ Hành Dữ trong lòng đáp hắn chưa bao giờ đi bệnh viện tiêm để hạ sốt. Do dự một chút, vẫn là tiến tới đỡ lấy Tạ Hà.

"Chú nhỏ, chú nhỏ tỉnh lại đi."

Tạ Hà đang nửa tỉnh nửa mơ, cũng không để ý tới hắn. Ngay sau đó, anh liền cảm giác được đôi tay đang giữ quần mình, dây thần kinh sớm đã thiêu cháy nhất thời bị kích thích ra một chút sức sống, cả người anh giật mình, nhanh chóng đè tay đối phương lại.

"Ai?"

"Là con." Tạ Hành Dữ nhẹ giọng nói, "Giúp chú nhỏ tiêm hạ sốt."

Tạ Hà nghe được giọng nói của hắn, trong đầu tự động hiện lên ý niệm "người này có thể tin cậy", vài phần sức lực trên người còn lại cũng tan mất, không hề giãy giụa.

Ngay sau đó anh cảm thấy trên mông chợt lạnh, sau đó là cảm giác đau đớn do kim tiêm đâm vào da thịt cùng thuốc được tiêm vào. Anh không nhịn được hừ hừ một tiếng, mơ mơ màng màng nói:

"Đau."

"Một lát liền hết đau," Tạ Hành Dữ an ủi anh, giống ở trấn an một con thú nhỏ bị thương, ngón tay hắn nhẹ nhàng đè bông gòn.

"Chờ hạ sốt, chú nhỏ liền có thể an tâm ngủ."

Khương Hoài tiêm xong cho anh, ngáp một cái rồi ngồi xuống sô pha, trong lòng tính toán xem buổi tối hôm nay mình còn có thể về nhà hay không.

Đúng lúc này, y bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói từ phía sau truyền đến.

"Các người đang làm gì?"

Động tĩnh bọn họ làm ra rốt cuộc cũng đánh thức Tạ Cẩn. Tạ Cẩn từ trên lầu đi xuống, ánh mắt cổ quái mà nhìn về phía mấy người trong phòng khách —— Tạ Hà ghé vào sô pha, quần cởi bị cởi một đoạn, mà Tạ Hành Dữ đang dán ở phía sau người anh, ở bên tai thủ thỉ gì đó.

Tư thế này thật sự đủ làm người ta cảm thấy ám muội.

Tạ Hành Dữ vừa nghe thấy tiếng của ba, lập tức lùi một bước, đem bông gòn vứt vào thùng rác, giúp Tạ Hà sửa sang lại quần áo:

"Chú nhỏ bị sốt, vừa mới tiêm thuốc hạ sốt xong."

"Bị sốt?" Tạ Cẩn nhíu mày, "Vậy sao không gọi ba? Con gọi bác sĩ Khương tới à?"

Tạ Hành Dữ gật đầu: "Ba, hôm nay ba không phải đã lái xe cả ngày sao? Vốn đã rất mệt rồi. Con cảm thấy mình con có thể xử lý được nên cũng không gọi ba."

"Ba có mệt hay không cũng không thể nào quan trọng hơn sức khỏe của chú nhỏ con." Tạ Cẩn tiến đến, sờ lên trán em trai, thấy vẫn còn rất nóng, không khỏi lo lắng mà hỏi Khương Hoài. "Bao lâu nữa mới có thể hạ sốt?"

"Khoảng nửa tiếng." Khương Hoài nhìn bên này, lại nhìn bên kia. "Tôi nói thật, có gì mà phải chuyện bé xé ra to thế chứ? Chỉ là cảm mạo phát sốt mà thôi, thật sự không cần huy động lực lượng hùng hậu như vậy. Các người mau về ngủ đi, tôi ở lại đây canh chừng là được."

Tạ Cẩn cũng không nghe lời y, ông đau lòng mà nhìn em trai bệnh đến mơ mơ hồ hồ, cũng không biết gợi lên hồi ức nào của năm xưa. Ông thở dài:

"Em ấy từ nhỏ sức khỏe đã kém, dăm ba bữa lại mắc bệnh phải nằm viện. Cha mẹ nhận nuôi em ấy, lại không dành quá nhiều thời gian chăm sóc, cả hai đều phải bận rộn công tác. Mà tôi lúc ấy cũng đang đi học, chỉ có thể sau khi tan học về đi bệnh viện thăm em ấy. Những lúc khác, đều nhờ bảo mẫu trong nhà chăm sóc."

Ông ngồi cạnh Tạ Hà, rũ đầu, nhìn không rõ được biểu tình trên mặt.

"Bây giờ ngẫm lại, để một đứa trẻ bị bệnh ở bệnh viện, bên cạnh không có cha mẹ, không có anh trai, chỉ có bảo mẫu, đứa nhỏ này sẽ nghĩ như thế nào? Cảm thấy bản thân mình chỉ là đứa con nuôi, cảm thấy không được cha mẹ coi trọng...... Khoảng thời gian em ấy một mình nằm trên giường bệnh của bệnh viện, đến tột cùng đã mang tâm tình gì?"

"Cho nên sau này, cho dù em ấy hận chúng tôi, cách xa chúng tôi đến mức không giống người thân tí nào, chúng tôi cũng chưa từng dám chỉ trích em ấy. Ba từng nói, ông ấy rất hối hận, ông nhận nuôi Tiểu Hà, cho em ấy hoàn cảnh ăn ở sung túc, lại không có thể cho em ấy điều mà em ấy ao ước nhất. Sau khi mẹ qua đời, em ấy càng trở nên quái gở, lạnh nhạt, cả ngày cũng không cùng chúng tôi nói một lời. Mà tính cách này của em ấy, hoàn toàn là do một tay chúng tôi tạo thành."

Khương Hoài nghe vậy, bỗng nhiên có hơi hối hận vì hôm nay đã hỏi Tạ Hà vì sao đột nhiên thay đổi tính tình. Y chột dạ nhắm mắt, ở trong lòng mắng chính mình sao lại nhiều chuyện như vậy, sao lại tràn đầy lòng hiếu kỳ như vậy!

"Cho nên tôi mong, chuyện trước kia không thể vãn hồi, nhưng ít ra sau này, khi em ấy bệnh tôi nhất định sẽ ở bên cạnh chăm sóc. Bất luận tôi đang ở nơi nào, đều phải nhanh chóng trở về. Nếu em đã nhượng bộ, bằng lòng một lần nữa hòa thuận với chúng tôi, tôi đây tuyệt đối không thể làm em ấy thất vọng."

Tạ Hành Dữ có chút gian nan mà mở miệng.

"Ba......"

Tạ Cẩn xua tay: "Con bế chú về phòng ngủ đi, nằm trên sô pha rất khó chịu. Vừa hay có bác sĩ Khương ở đây, ba muốn cùng cậu ấy nói chuyện vài câu."

"Dạ được."

Tạ Hành Dữ đem chú nhỏ ôm về phòng ngủ, đóng kín cửa. Tạ Hà đã ngủ, bị hắn bế lên rồi lại buông xuống cũng toàn không có cảm giác. Anh thở gấp gáp, đôi mi xinh đẹp hơi nhăn, khiến người ta nhìn thấy đều muốn rũ lòng thương.

Tạ Hành Dữ giúp anh gỡ mắt kính xuống, đem ghế dựa ngồi ở mép giường.

Thuốc dần dần bắt đầu có hiệu lực. Tạ Hà trong lúc ngủ mơ cảm thấy nóng, bắt đầu duỗi tay duỗi chân ra khỏi chăn, Tạ Hành Dữ vội đè anh lại, không cho anh lộn xộn.

Tạ Hà càng ngủ càng thấy nóng, rốt cuộc do nóng quá mà tỉnh. Trên trán anh đầy mồ hôi, cả người cũng ẩm ướt nhớp nháp, tưởng chừng bản thân mới được từ trong nước vớt lên, liền giãy giụa ngồi dậy.

"Nước......"

Tạ Hành Dữ đưa nước cho anh. Tạ Hà cực kỳ khát, vừa nhận được nước liền nốc liền tù tì. Anh uống quá nhanh, một ít nước bị nhiễu ra, bọt nước theo cằm lướt qua cổ, làm ướt cổ áo áo ngủ.

Anh đem ly nước trả lại cho đối phương, đột nhiên đứng đi đến toilet. Tạ Hành Dữ cả kinh: "Chú nhỏ!"

Tạ Hà không màng sự ngăn trở của hắn, nhất quyết đi vào dùng nước lạnh rửa mặt. Anh thật sự là quá nóng, gương mặt bỏng rát, đến lỗ tai cũng đỏ ửng.

Chờ anh rửa mặt xong, mới cảm thấy thanh tỉnh một chút. Tim đập quá nhanh làm cả người anh có chút chột dạ, thấp giọng thở hổn hển, hỏi:

"Giờ là mấy giờ?"

"Đẫ bốn giờ."

Tầm nửa tiếng nữa là trời sẽ sáng.

Tạ Hà không đành lòng để cho người khác cùng nhau chịu tội, liền nói: "Con đi ngủ đi, chú không sao."

Tạ Hành Dữ quyết đoán từ chối: "Con chăm sóc chú nhỏ, giờ muốn con đi ngủ cũng ngủ không nổi."

Tạ Hà không nói gì nữa, xoay người trở về giường. Ai ngờ thân thể như nhũn ra, bước chân loạng choạng, vừa lơ đãng đụng phải khung cửa, thiếu chút nữa té ngã.

Tạ Hành Dữ không biết sao lại cảm thấy bộ dáng anh hiện tại rất giống "cá mặn nhảy nhót", một tay ôm anh lên, lần nữa thả lại người trên giường.

"Chú nhỏ cũng đừng chạy tới chạy lui nữa. Yên tĩnh nghỉ ngơi một lát, chờ xí liền hạ sốt."

Hắn nói xong định ngồi lại trên ghế, lại ngoài ý muốn bị đối phương bắt lấy cánh tay.

"Đừng đi."

Tạ Hà bị bệnh không giống lúc bình thường, anh cũng không biết bản thân tại sao lại như vậy. "Níu giữ" dường như là phản ứng của bản năng. Đến lúc anh lấy lại tinh thần, mới phát hiện mình đã nắm chặt tay người ta, cuống quýt buông ra, mắt cũng nhắm lại.

Tạ Hành Dữ trong mắt đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó hắn nhớ tới chuyện khi còn nhỏ của Tạ Hà mà ba vừa mới kể, lại không khỏi có chút đau lòng. Hắn nắm nắm ngược lại tay đối phương, ngồi ở mép giường.

"Con không đi, con ở đây với chú."

Tạ Hà càng không được tự nhiên, anh ấp úng muốn nói gi đó, song đến cuối cùng vẫn không thốt ra được nguyên do.

Nhiệt độ sốt cao trên cơ thể dần dần lui xuống, thân thể đã thả lỏng đôi chút, cơn mệt mỏi lại bắt đầu dâng lên. Tạ Hành Dữ thấy anh cũng không ra nhiều mồ hôi nữa, muốn thay cho anh bộ quần áo, để anh ngủ được thoải mái chút.

"Chú nhỏ, chu lau người xong rồi ngủ tiếp nhé?"

Tạ Hà hô hấp dần dần vững vàng, cũng không đáp lại.

"Chú nhỏ?"

"......"

Người ngủ luôn rồi. Tạ Hành Dữ không đành lòng đánh thức, đành phải bổn cũ soạn lại —— giống như buổi tối ngày hôm ấy, giúp người nào đó uống say thay quần áo.

Tục ngữ nói quen tay hay việc, hắn đã làm qua một lần, lần thứ hai liền vô cùng thuần thục, thành thạo đem đối phương lột sạch sẽ, chỉ chừa lại cái quần lót.

Hắn dùng khăn lông ấm giúp đối phương lau mình, ở bên cạnh lẩm bẩm lầm bầm: "Uống rượu thì đau dạ dày, dầm mưa thì phát sốt. Chú nhỏ, chú thực sự là làm bằng thủy tinh."

Khăn lông theo xương quai xanh hình dáng rõ ràng của Tạ Hà đi xuống, lau qua trước ngực, vòng lại sau lưng, đến đùi cùng với mắt cá. Từ đầu tới chân đều được lau đến sạch sẽ tinh tươm.

Tạ Hà trong lúc ngủ mơ cảm nhận thoải mái trên người, đôi mi nhăn lại cũng chậm rãi giãn ra. Anh dựa vào lồng ngực đối phương trong, vô ý thức mà dùng đầu cọ cọ cổ hắn, thực sự rất giống như đang tới kỳ.

Động tác Tạ Hành Dữ bỗng khựng lại, hắn cúi đầu nhìn anh, nhưng người kia đã không còn động đậy.

Thực sự cứ như mèo ấy.

Tạ Hành Dữ thay quần áo sạch sẽ cho Tạ Hà. Hắn ngồi ở mép giường không muốn đi, ngón tay nhẹ nhàng cọ qua cằm đối phương, lại chạm phải một lọn đuôi tóc, liền đặt ở đầu ngón tay mân mê.

Không biết vì cái gì, luôn cảm thấy bộ dáng chú nhỏ lúc bị bệnh khiến người khác đắn đo, so bình thường lại càng thêm dụ người.

Tạ Hành Dữ đưa lưng về phía cửa, không thấy được cửa phòng ngủ bị một người lặng lẽ đẩy ra một cái khe nhỏ. Người đó thông qua khe nhỏ trộm nhìn vào bên trong —— Tạ Cẩn đứng ở cửa, mày đã đanh lại.

Ông vốn dĩ chỉ là muốn hỏi thăm một chút, xem Tạ Hà đã hạ sốt chưa. Kết quả đẩy cửa liền nhìn thấy Tạ Hành Dữ ngồi ở mép giường nắm tay Tạ Hà, còn đem mặt mình áp lên mu bàn tay người ta, từ động tác đến ánh mắt đều lộ ra một cỗ hơi thở ái muội vi diệu.

Tạ Cẩn trong lòng xẹt qua một vạn cái dấu chấm hỏi —— đứa con trai này của ông, chắc không phải có vấn đề gì đó chứ?

___________________________

Nó nào có vấn đề gì =))) Chỉ là muốn gặm chú nhỏ thôi à =)))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.