Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng

Chương 7: Đại lão Huyết Tộc cắn nhẹ chút 7




Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu

Editor: Nguyệt Ảnh

Tranh sủng?

Nguyễn Đường trong khoảng thời gian ngắn còn chưa thể lý giải được ý tứ những lời này, nhưng là hệ thống rất nhanh liền giải thích cho cậu.

[cậu ngẫm lại xem, nếu một mình cậu ở bên cạnh Bùi Nặc, Bùi Nặc sẽ chỉ ôm cậu một người, chỉ kể chuyện xưa cho cậu, nếu nhiều hơn một người ở bên Bùi Nặc, Bùi Nặc sẽ ôm người khác, kể chuyện cho người khác nghe!]

[hắn sẽ quan tâm người khác, cậu cũng không còn là Bánh Ngọt Nhỏ duy nhất của hắn!]

Nói xong lời cuối cùng, hệ thống giấu đầu lòi đuôi bổ sung một câu, [đương nhiên, cũng bất lợi với nhiệm vụ của chúng ta]

Hệ thống vừa nói như vậy, Nguyễn Đường liền nghĩ tới hình ảnh Bùi Nặc ôm người khác, đáy lòng có điểm rầu rĩ, rất không cao hứng.

Cậu có điểm ủy khuất nhéo ngón tay, không biết làm sao.

Chỉ là không đợi cậu nói chuyện, Bùi Nặc đã từ trên lầu xuống dưới.

Hắn mặc một kiện áo gió màu đen, màu da trắng nõn đến có chút bệnh trạng, đôi mắt màu đỏ sậm như một viên hồng ngọc bắt mắt, khuôn mặt tuấn mỹ kia dưới ánh nắng lại có chút không chân thật.

Khí chất Bùi Nặc thần bí mà trầm mặc, mang theo tư thái quý tộc ưu nhã, hắn là sinh vật bóng đêm cường đại nhất, đủ để cướp lấy tâm bất luận kẻ nào.

Nguyễn Đường nhìn thấy thực rõ ràng, thiếu niên tên Nguyễn Ý đối diện với cậu kia, đáy mắt hiện lên một tia kinh diễm cùng mê luyến.

Bùi Nặc đi tới ngồi xuống bên người Nguyễn Đường, ánh mắt xẹt qua ba Nguyễn cùng Nguyễn Ý đối diện, đáy mắt hiện lên tia trào phúng, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, "Đây cũng là con của ngươi?"

Thiếu niên đối diện khí chất thanh thuần nhu nhược, một đôi mắt trông rất thanh triệt, nghe Bùi Nặc nói, Nguyễn Ý vội vàng lộ ra một nụ cười hơi lấy lòng.

Bùi Nặc không dấu vết nhíu nhíu mày, trong lòng có chút vui sướng.

"Đúng vậy, đây là con trai nhà chúng tôi, nếu thân vương đại nhân ngài cũng thích, xin hãy nhận lấy!"

Ba Nguyễn vội vàng lên tiếng, hắn liếc mắt nhìn Nguyễn Đường đứng một bên ngốc lăng chưa nói được nửa câu nói tốt, đáy lòng mắng một câu, du mộc ngật đáp! (đầu gỗ)

Bùi Nặc cong cong môi, đáy mắt đỏ sậm hiện ra vài phần thâm ý, hắn cho dù có chút không được kiên nhẫn, vẫn nhẫn nại tính tình trả lời một câu, "Trước tiên để hắn ở lại nơi này một đêm."

"Nếu là ở được, cũng có thể lưu lại."

Ba Nguyễn đáy lòng đại hỉ, vỗ một cái trên lưng Nguyễn Ý, "Mau cảm ơn thân vương!"

Nguyễn Ý lộ ra nụ cười ngượng ngùng, hắn nhẹ giọng nói, "Em nhất định, phụng dưỡng thân vương đại nhân thật tốt." (mình thấy tên này có ý lôi kéo làm quen nên cho dùng từ "em" luôn, còn Đường ngốc ngốc lại chưa yêu nên vẫn dùng "tôi")

Bùi Nặc giấu đi lãnh lẽo ở đáy lòng, phân phó quản gia, "Dẫn cậu ta đi xem phòng."

Ba Nguyễn đưa mắt ra hiệu với Nguyễn Ý, sau đó mới rời đi.

Quản gia mang theo Nguyễn Ý lên lầu, Bùi Nặc lúc này mới quay đầu đi xem bé mồi nhỏ của mình, lại phát hiện Nguyễn Đường đang co mình trên sô pha, ủy khuất ba ba, đôi mắt hồng hồng giống con thỏ.

Lòng bàn tay Bùi Nặc lạnh băng chà lau khóe mắt Nguyễn Đường, thanh âm lãnh ngạnh mềm đi một ít, "Làm sao vậy?"

Nguyễn Đường không biết loại cảm xúc phức tạp mà lại rối rắm trong lòng mình là như thế nào, cậu cúi đầu túm góc áo, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng rầu rĩ nói, "Tôi không cao hứng."

Cậu cả người đều đem cho Bùi Nặc sưởi ấm, Bùi Nặc thế nhưng rất nhanh sẽ có Bánh Ngọt Nhỏ khác!

"Ngài là người xấu."

Nguyễn Đường rũ mắt xuống, không chịu nhìn Bùi Nặc.

Bùi Nặc nguyên bản tính lưu lại Nguyễn Ý là để thử Nguyễn gia một chút, cũng không định để hắn ở lâu, rốt cuộc hắn nghe được tin tức, nói là Nguyễn gia cùng Huyết Liệp từng có liên hệ.

Nhưng sau khi thấy phản ứng của Nguyễn Đường, hắn mới hậu tri hậu giác nhận thấy, hành vi của mình tựa hồ tổn thương tới Nguyễn Đường.

Hắn có chút vô thố hoảng loạn hiếm thấy.

Vốn dĩ hắn không nên cố kỵ cảm thụ của một Huyết Phó như thế, nhưng lúc này đáy lòng lại như có móng vuốt cào cào ngực hắn, làm hắn có chút không được tự tin như vậy.

Bùi Nặc cuối cùng vẫn là cúi đầu, hôn hôn ngọn tóc Nguyễn Đường, "Là ta không đúng."

"Ta không có suy xét đến tâm tình của em."

Nụ hôn này giống như một làn gió thổi qua, cực kỳ mềm nhẹ, Nguyễn Đường cũng không cảm nhận được.

Nguyễn Đường giật giật thân thể, ngẩng đầu bắt lấy ngón tay Bùi Nặc, tuy rằng vẫn có điểm ủy khuất, nhưng Bùi Nặc nói chuyện cùng cậu xong, cậu lại thấy có chút vui vẻ.

"Vậy ngài dỗ tôi, tôi sẽ không tức giận."

Cậu thực nghiêm túc nói với Bùi Nặc, trên thực tế cậu cũng cảm thấy mình không có biện pháp tức giận được lâu, khi cậu nhìn thấy Bùi Nặc, vẫn như cũ không nhịn được mà tiến đến cọ cọ Bùi Nặc.

Bùi Nặc có chút bật cười, hắn cúi đầu, tròng mắt đỏ sậm nhìn Nguyễn Đường chăm chú, trong ánh mắt lạnh nhạt cùng với xa cách kia, nhiều hơn một tia ôn hòa, "Ngoan."

Hắn vươn tay, ngón tay vuốt ve sườn mặt Nguyễn Đường, có vài phần chuyên chú, Nguyễn Đường ngoan ngoãn cho hắn vuốt, cậu nhìn Bùi Nặc, nhỏ giọng nói, "Tôi có thể cả đời làm Bánh Ngọt Nhỏ của ngài, ở bên ngài."

Bùi Nặc đầu quả tim run lên, hắn lại như không có việc gì mà bình tĩnh nói, "Phải không?"

Hắn đem những lời này trở thành vui đùa, rốt cuộc có quá nhiều người như cũ ôm địch ý với Huyết Tộc, hắn uống máu Nguyễn Đường để sống, không quá tin tưởng Nguyễn Đường sẽ không oán hận hắn, hơn nữa biệt thự này quá an tĩnh, an tĩnh đến mức chỉ có hắn cùng Nguyễn Đường, tịch mịch thời gian dài, nhất định sẽ tra tấn Nguyễn Đường đến phát điên.

Cuối cùng Nguyễn Đường vẫn sẽ rời đi.

Cho dù Bùi Nặc không tin, Nguyễn Đường vẫn thực nghiêm túc nói, "Tôi là Nguyễn Đường của một mình ngài."

"Ngài cũng là Bùi Nặc của một mình tôi, không cần có người khác, có thể chứ?"

Cho dù hệ thống nhắc nhở cậu những lời này có thể sẽ chọc giận Bùi Nặc, nhưng cậu vẫn ngây ngốc đem những lời này nói ra toàn bộ.

Cậu không thích Bùi Nặc có người khác, điều này sẽ làm ngực cậu rầu rĩ, có chút khó chịu.

Bùi Nặc nhìn chằm chằm Nguyễn Đường, đôi mắt màu đỏ sậm có vài phần thâm trầm, mặt hắn vô biểu tình, thậm chí làm Nguyễn Đường đoán không ra hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Những lời này ở một mức độ nào đó tựa hồ xúc phạm đến uy nghiêm thân vương.

Rốt cuộc con mồi nhỏ này thế mà biểu lộ dục vọng độc chiếm với thợ săn, điều này thật sự có chút vớ vẩn.

Nhưng là, có thể lưu Bánh Ngọt Nhỏ tại bên người, làm cậu trở thành vật sở hữu của mình, giấu ở nơi người khác không nhìn thấy, Bùi Nặc ngẫm lại, có chút sung sướng.

Hắn thong thả mở miệng, thanh âm có chút trầm thấp, "Ta đáp ứng em."

Hắn chỉ thích máu của Nguyễn Đường, cho dù có những người khác, hắn cũng sẽ không xem nhiều một cái, cho dù đến khi Nguyễn Đường già đi, hắn đại khái cũng sẽ bởi vì lực lượng khô kiệt mà chết đi.

Giao dịch này, rất có lời.

Bùi Nặc cúi đầu, cái trán chống lên trán Nguyễn Đường, "Ta lấy danh nghĩa thân vương Huyết Tộc ra thề, bên cạnh ta, vĩnh viễn chỉ có Nguyễn Đường một người."

Gương mặt Nguyễn Đường lại có chút phiếm hồng, đầu cậu choáng váng, không cho ra được nửa điểm phản ứng.

Cậu rất cao hứng.

Nhưng mà, ở chỗ ngoặt của thang lầu, Nguyễn Ý nhìn chằm chằm bóng dáng hai người, nắm chặt ngón tay, ánh mắt có chút oán độc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.