Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng

Chương 58: Giáo bá, mời cậu ăn kẹo 26




Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu

Editor: Nguyệt Ảnh

Cánh tay Thích Nguyên nắm thật chặt, hắn dùng sức ôm chặt Nguyễn Đường một lúc lâu mới chậm rãi thả lỏng tay ra, tuy rằng vẫn có chút lưu luyến, nhưng hắn cũng biết nơi này là lớp học, vẫn cần cố kỵ một chút.

Hắn thuận tay vuốt tóc Nguyễn Đường, thanh âm có vài phần nhu hòa, "Chờ đến lúc tan học cho em ôm đủ."

Mấy ngày nay việc học trên trường rất căng thẳng, cũng chưa kịp thả lỏng thật tốt một phen, cơ hội cho hắn thân mật cùng Nguyễn Đường cũng ít đi rất nhiều.

Nguyễn Đường hít hít cái mũi, đôi mắt tròn xoe chăm chú nhìn Thích Nguyên, lên tiếng, "Nói phải giữ lời."

Thích Nguyên có chút bật cười, hắn nhéo chóp mũi của Nguyễn Đường, ôm tay của Nguyễn Đường vào trong lòng ngực mình, "Ngốc nghếch."

Nguyễn Đường cũng không có sưởi lâu lắm, chờ tay ấm áp rồi, cậu liền rút ra, cầm lấy cây bút bắt đầu làm đề thi.

Cho dù tới nơi này chưa được nửa năm nhưng Nguyễn Đường đã có thể thích ứng rất tốt với môi trường sống nơi này.

Chỉ là có chút ngủ không đủ giấc.

Thật vất vả chờ tới lúc tan học, Thích Nguyên nắm tay Nguyễn Đường đến cửa hàng, mua cho Nguyễn Đường một túi sưởi tay lông xù xù hình củ cải.

Nguyễn Đường ôm vào trong ngực, móng vuốt có chút mập mạp ôm lấy túi sưởi tay củ cải, cậu rũ mắt cọ vào túi sưởi, tựa hồ yêu thích không muốn buông tay, nhìn đáng yêu không chịu được.

Thích Nguyên cố ý vươn tay đi sờ lông xù trên túi sưởi, trên mặt hắn có vài phần tò mò, "Sờ sướng như vậy sao, tôi cũng muốn sờ thử xem."

Hắn còn chưa có đụng tới túi sưởi tay đã bị Nguyễn Đường tránh đi.

Nguyễn Đường tức giận, ôm thật chặt, đôi mắt tròn mang theo một chút không thể tin được, nhìn rất là ủy khuất, "Không cho."

"Cậu sao lại có thể sờ lông mao của người khác!"

Nguyễn Đường có chút ghen tị nho nhỏ.

Nếu có thể biến thành nguyên hình, cậu nhất định sẽ cho Thích Nguyên sờ lớp lông bóng loáng mềm mại của mình, để cho hắn biết, hắn đã có thỏ con của mình rồi, không thể đi sờ lông của người khác được nữa.

Hơn nữa lông của cậu mềm như vậy, Thích Nguyên nhất định sẽ rất thích.

Thích Nguyên không rõ Nguyễn Đường rốt cuộc tức giận cái gì, nhưng hắn vẫn nhéo gương mặt của Nguyễn Đường dỗ dành cậu, "Được, tôi không sờ nữa."

Hắn nhìn hàng lông mi vừa dài vừa dày của Nguyễn Đường đang rũ xuống, đầu quả tim đột nhiên run rẩy, Thích Nguyên cúi đầu, giọng nói có chút khàn khàn, hắn tiến đến bên tai Nguyễn Đường nói, "Thích Nguyên muốn xin một nụ hôn."

"Hy vọng Đường Đường có thể đồng ý."

Nguyễn Đường tuy thực tức giận, nhưng khi vừa chuyển đầu nhìn đến ánh mắt Thích Nguyên liền lập tức mềm lòng, cậu nhanh chóng tiến đến bên môi Thích Nguyên, mềm mại "Pi" một ngụm.

"Chỉ một chút thôi nha."

Ánh mắt Thích Nguyên cũng không còn thanh lãnh như trước nữa, đáy mắt hàm chứa ý cười, hắn cúi đầu chỉnh lại khăn quàng cổ cho Nguyễn Đường, khăn quàng cổ màu trắng sữa che khuất hơn phân nửa khuôn mặt Nguyễn Đường, chỉ lộ ra một đôi mắt tròn vo.

Như vậy, người khác sẽ không nhìn tới bảo bối của hắn.

Khóe môi Thích Nguyên khẽ cong lên, sau khi thỏa mãn tâm cơ nhỏ của mình, hắn mới đưa Nguyễn Đường trở về nhà.

Sau khi Nguyễn Đường về nhà, ôm túi sưởi tay của mình lăn qua lộn lại ở trên giường không ngủ được, gương mặt thoạt nhìn hồng hồng.

Cậu vừa nhắm mắt lại, liền sẽ nhớ đến tay mình sờ lên bụng Thích Nguyên, độ ấm nóng bỏng truyền đến trên đầu ngón tay, cậu thậm chí còn có thể sờ đến hình dáng cơ bụng của Thích Nguyên.

Vừa nghĩ đến điều này, cậu liền không ngủ được.

Nguyễn Đường có chút thẹn thùng nghĩ, sờ còn khá tốt.

Cậu còn muốn cùng Thích Nguyên thân cận hơn chút nữa.

Ngày hôm sau chính là nghỉ cuối tháng, mấy ngày nay thời tiết không tốt lắm, thường xuyên hạ tuyết, đường cũng không dễ đi, vốn dĩ Thích Nguyên tính toán đưa Nguyễn Đường ra ngoài chơi, nhưng hiện tại cũng đành từ bỏ.

Hai người thương lượng một chút, Nguyễn Đường dẫn theo Thích Nguyên về nhà của mình.

"Nhà tớ không có người, chỉ có một mình tớ ở bên này, ngày thường sẽ có dì đến đây nấu cơm, nhưng mấy hôm trước cháu gái nhỏ nhà dì bị bệnh, tớ liền cho dì nghỉ mấy ngày."

Nguyễn Đường mở cửa ra, cầm cho Thích Nguyên một đôi dép lê, cậu dẫn theo Thích Nguyên giới thiệu tình huống trong nhà mình, nhưng thật ra cũng chẳng có đáng nói, dăm ba câu là giới thiệu xong rồi.

Thích Nguyên kiểm tra tủ lạnh một chút, phát hiện bên trong rau dưa cùng thịt đều đầy đủ hết, hắn cười với Nguyễn Đường, "Hôm nay tôi có thể nấu cơm cho em ăn."

"Tôi thường thấy những nữ sinh khác làm hộp cơm tình yêu cho nam sinh, lần này vừa vặn có cơ hội ra tay."

Hắn khép lại cửa tủ lạnh, đứng sát vào Nguyễn Đường, ở trên đôi môi mềm mại của Nguyễn Đường mút một cái, hắn nói mang theo một chút ấu trĩ cùng bá đạo, "Bạn trai người khác có, bạn trai tôi cũng phải có."

Nguyễn Đường bị hôn đến mê mê hoặc hoặc, cậu chỉ cảm thấy hơi thở của Thích Nguyên bao vây lấy cậu, cả người cậu đều có chút trầm mê, chờ đến khi thanh tỉnh nghe được câu nói kia của Thích Nguyên, lỗ tai nhỏ lại đỏ đến phát sáng.

Đôi mắt đào hoa tròn xoe của cậu bị hôn đến ướt sũng nước mắt, môi hơi hơi phát sưng, câu đến tim Thích Nguyên có chút ngứa.

Thích Nguyên nhìn chăm chú Nguyễn Đường, dục niệm trong lòng sinh sôi, sau một lúc lâu, hắn mới tính che giấu nghiêng mặt đi, hít sâu một hơi, "Ngày hôm qua em nói còn chỗ nào không hiểu, tôi bây giờ dạy cho em, được không?"

Nguyễn Đường hậu tri hậu giác phản ứng lại, sau đó lấy vở bài tập của mình ra, cho Thích Nguyên giảng bài giúp cậu.

Cậu giương mắt lén lút nhìn Thích Nguyên, đáy lòng có chút khẩn trương, lại có chút mất mát.

Thích Nguyên, không thích thân mật cùng cậu sao?

Cả một buổi sáng làm đề, Thích Nguyên làm cơm trưa cho Nguyễn Đường, chờ đến buổi chiều khi Thích Nguyên chuẩn bị đi về, lại phát hiện bên ngoài tuyết rơi lớn hơn.

Mặt đất một màu trắng xóa, bởi vì nhiệt độ quá thấp, những nơi tuyết bị dẫm lún xuống đều hóa thành băng, người đi đường rất dễ bị ngã.

"Tối hôm nay có thể ở lại chỗ tớ ngủ."

Nguyễn Đường kéo lấy góc áo Thích Nguyên mềm mại nói, một bàn tay khác của cậu đếm đầu ngón tay, "Nơi này của tớ có khăn mặt mới còn có bàn chải đánh răng mới."

"Áo ngủ, có thể mặc của tớ."

Cậu khẩn trương nhìn chăm chú Thích Nguyên, thấy Thích Nguyên không có trả lời thì cả người rúc vào trong ngực Thích Nguyên, mềm oặt ôm chặt Thích Nguyên, được một tấc lại muốn tiến một thước làm nũng, "Không muốn cậu đi."

Bên ngoài đường trơn, cậu sợ Thích Nguyên xảy ra chuyện gì.

Ánh mắt Thích Nguyên u ám, hắn cúi đầu hôn Nguyễn Đường, động tác có chút vội vàng, Nguyễn Đường bị hôn đến khóe mắt đỏ lên, nhưng vẫn dịu ngoan mở môi ra, tùy ý động tác của Thích Nguyên.

Quả thực là ngoan vô cùng.

Thích Nguyên lên tiếng đáp ứng, thần sắc lại có chút bất đắc dĩ, mấy ngày nay hắn càng lúc càng không khống chế được mình, luôn muốn làm một chút việc càng quá mức với Nguyễn Đường.

Bánh Ngọt Nhỏ sao có thể tin tưởng mình như vậy được?

Trước khi ngủ Thích Nguyên đi tắm rửa, hắn tắm xong Nguyễn Đường lại đi vào, Thích Nguyên nghiêm túc chơi điện thoại, nhưng ánh mắt lại thường thường hướng về phía phòng tắm bên kia quơ quơ.

Không bao lâu sau Nguyễn Đường đi ra.

Cậu mặc áo ngủ màu vàng nhạt, đuôi tóc có chút ướt, gương mặt bị hơi nước hấp lên phiếm một chút hồng, làn da trắng nõn, đôi môi càng thêm hồng nhuận.

Động tác trên tay Thích Nguyên dừng một chút, một lúc lâu sau mới chậm rãi đứng thẳng người, như nhìn thấy con mồi của mình, ánh mắt hắn sâu thẳm mà lại nguy hiểm, chờ Nguyễn Đường tiến tới gần, hắn lập tức kéo Nguyễn Đường lại, đè cậu xuống giường đột nhiên hôn lên.

Nụ hôn này mãnh liệt mà lại triền miên, Nguyễn Đường bị hôn đến cả người nóng lên, ngón tay nắm chặt quần áo Thích Nguyên, cậu cuộn tròn thân thể, hơi nóng từ trong xương thoát ra làm cả người cậu phát ngứa.

Hôn một hồi lâu, Thích Nguyên phát hiện mình đã có phản ứng, người hắn cương cứng một chút, không muốn dọa đến Nguyễn Đường, đành phải đứng dậy rời đi, không nghĩ tới, ngay sau đó Nguyễn Đường lại vươn tay ôm lấy bả vai Thích Nguyên.

Cậu cọ cọ thân thể Thích Nguyên, ngón tay bắt lấy tay Thích Nguyên hướng tới nơi cậu đang khó chịu sờ qua, hô hấp dồn dập, âm cuối mềm mại rầm rì, vừa mềm vừa ngọt, "Khó chịu."

"Thích Nguyên, muốn sờ sờ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.