Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
[chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ cho điểm bậc A, còn thừa tổng cộng 600 tích phân!]
Nguyễn Đường có chút hoảng hốt nhìn không gian hệ thống, ngoài dự đoán, ký ức của cậu thế nhưng có chút mơ hồ, cậu hiện tại đã không nhớ rõ vị diện trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng nội tâm cậu vẫn còn tàn lưu một chút cảm xúc ấm áp kỳ dị.
Phảng phất chạm vào sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ.
[ký chủ, cậu làm sao vậy?"]
Nguyễn Đường vẫn luôn không nói chuyện, hệ thống có chút khẩn trương hỏi, nó hoang mang rối loạn giải thích, [tích phân là tại vị diện trước chính cậu dùng, tôi không có tham ô!]
[đúng rồi, vì phòng ngừa ký chủ cậu bị ký ức vị diện trước ảnh hưởng đến nhiệm vụ của vị diện sau, cho nên chúng tôi làm mờ trí nhớ của cậu, đợi đến khi cậu hoàn thành tất cả nhiệm vụ, toàn bộ ký ức đều sẽ trở lại.]
Hệ thống lại giải thích một phen, ngữ khí cũng thật khổ sở, kỳ thật chính nó cũng bất mãn với quyết định này.
Nhưng nó cùng Nguyễn Đường đều nhân viên của công ty tinh tế, quy định vận hành của công ty chính là như vậy, bọn họ cũng không có biện pháp cự tuyệt.
Nguyễn Đường sờ sờ ngực mình, cố gắng xem nhẹ chút cảm giác kỳ dị trong nội tâm mình, cậu cũng không có quên mình hiện tại đang làm nhiệm vụ, cho nên đối với hệ thống mềm mại cười một cái, "Không quan trọng, chúng ta mau mau tiến vào vị diện tiếp theo đi."
[mời ký chủ chuẩn bị tốt, ba, hai, một......]
Nguyễn Đường chỉ cảm thấy đầu mình một trận choáng váng, thân thể cậu quơ quơ, còn không có đứng vững, cổ áo đã bị người đột nhiên nắm lấy, một cỗ lực mạnh mẽ hướng cậu đụng tới, đem cậu áp ở trên tường.
Phía sau lưng một trận đau đớn, Nguyễn Đường hít hà một hơi, đáy mắt dâng lên một tầng hơi nước, cậu ủy khuất ba ba ngẩng đầu lên xem, liền thoáng nhìn thấy hình dáng đứng ngược sáng của thiếu niên trước mặt, cùng với khuôn mặt tối tăm thâm thúy.
Người nọ nhăn mày, đôi mắt u buồn mà lạnh lẽo như một khối hàn ngọc không thể hòa tan, hắn nắm cổ áo Nguyễn Đường, thanh âm có chút lạnh nhạt bất cận nhân tình, "Nguyễn Đường, cậu đi theo tôi làm gì?"
Hắn cùng Nguyễn Đường dựa thật sự gần, hô hấp ấm áp rơi xuống trên mặt Nguyễn Đường, Nguyễn Đường lập tức khẩn trương lên.
Nguyễn Đường hoảng hoảng loạn loạn, nhìn như một chú thỏ đang chấn kinh.
Cậu, cậu cũng có biết nguyên chủ vì sao muốn đi theo người này đâu nha.
[ký chủ, mục tiêu nhiệm vụ đã xuất hiện, chính là vị trước mặt cậu, hắn gọi là Thích Nguyên.]
[nguyên chủ là một tiểu thiếu gia bị sủng thành hư, tính cách thiên chân, vừa mới chuyển tới trường học này thành bạn cùng bàn của Thích Nguyên, hắn nghe bạn học nói Thích Nguyên tính cách cổ quái, còn thích đánh nhau, nên nhịn không được muốn chuyển đến nơi khác ngồi.]
[nhưng hắn lại không kéo được cái mặt ra chủ động nói chuyện với chủ nhiệm lớp, lúc này mới đi theo Thích Nguyên, trên thực tế là tới thị uy cảnh cáo Thích Nguyên, để Thích Nguyên chủ động đổi chỗ.]
Nguyễn Đường ngây người trong nháy mắt, cảm thấy ý tưởng của nguyên chủ có chút không thể tưởng tượng.
Thích Nguyên so với Nguyễn Đường còn cao hơn phân nửa cái đầu, nguyên chủ thật sự không phải đi theo để bị đánh sao?
Nhìn Nguyễn Đường chậm chạp không nói lời nào, ngược lại ngoan ngoãn ngửa đầu nhìn mình, đôi mắt đào hoa mượt mà che một tầng hơi nước, khóe mắt phiếm hồng, nhìn đáng thương cực kỳ.
Như là bị chính mình bắt nạt tàn nhẫn.
Thích Nguyên không khỏi có chút bực bội.
Muốn đánh người, nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Đường cả người mềm mụp, lại không hạ thủ được.
Ngón tay hắn giật giật, cuối cùng đột nhiên thu tay mình lại, xoay người liền đi, ngữ khí lạnh lẽo cứng rắn, "Đừng đi theo tôi."
Thích Nguyên còn chưa đi được vài bước, góc áo đã bị một bàn tay trắng nõn nắm lấy, Nguyễn Đường lắp bắp nói, "Chờ, từ từ."
"Cậu còn có chuyện gì?"
Lông mày Thích Nguyên nhảy nhảy, trên mặt bịt kín một tầng tối tăm, hắn đáng lẽ nên không chút lưu tình xoay người rời đi, nhưng nghe được thanh âm Nguyễn Đường, hắn vẫn là dừng bước chân.
Nguyễn Đường cũng không biết nên nói cái gì, nhưng hệ thống vừa mới tuyên bố nhiệm vụ thứ nhất của thế giới này, [mời lưu lại Thích Nguyên, sau đó giải thích nguyên nhân mình đi theo hắn, hoàn thành nhiệm vụ thưởng tích phân +3].
Mắt thấy thần sắc Thích Nguyên càng ngày càng không tốt, tay Nguyễn Đường khẩn trương sờ sờ trong túi, lấy ra một viên kẹo nhét lung tung vào lòng bàn tay Thích Nguyên, lỗ tai cậu phiếm hồng, "Này, cái này cho cậu."
"Cậu thoạt nhìn có chút không vui," Nguyễn Đường nhấp đôi môi hồng nhuận, ngẩng đầu lén lút nhìn Thích Nguyên một cái, thanh âm lại mềm lại ngoan, "Tôi, mời, mời cậu ăn kẹo."
Cậu nói xong liền hoang mang rối loạn chạy trốn, như một con thỏ con chạy trối chết.
Thích Nguyên cau mày, nhìn viên kẹo tròn vo trong lòng bàn tay mình, lại nhìn chằm chằm bóng dáng Nguyễn Đường đã ở rất xa, rũ mắt, thần sắc có vài phần không rõ.
Lén lút đi theo hắn, chỉ là vì cảm thấy hắn không vui, cho nên cho hắn một viên kẹo?
Ngu ngốc.
Hắn lại nghĩ tới thính tai Nguyễn Đường đỏ như máu, cùng với bộ dáng cậu mềm mại cắn môi ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt sâu thẳm mấy phần.
Thích Nguyên nhìn viên kẹo còn mang theo một chút độ ấm trong tay mình, nguyên bản muốn ném xuống, cuối cùng lại vẫn mặt vô biểu tình ném vào trong túi.
Nguyễn Đường chạy trốn gương mặt nóng lên, cậu đi theo chỉ thị của hệ thống nhanh như chớp phóng tới xe nhà mình, chờ sau khi ngồi xuống mới lấy ra bình nước trong cặp sách, dán ở trên mặt mình ý đồ hạ nhiệt độ.
Tim cậu đập thật nhanh, tựa hồ khi nhìn thấyThích Nguyên liền có điểm không thích hợp.
[ký chủ, cậu làm gì đỏ mặt, còn không phải chỉ là mời người ta ăn kẹo sao?]
Hệ thống sâu kín nói, Nguyễn Đường nhéo ly nước, trong khoảng thời gian ngắn không nói ra được nguyên cớ gì.
Sau một lúc lâu, cậu mới nhỏ giọng nói, "Tôi cũng là kẹo nha."
Mời Thích Nguyên ăn kẹo, tựa hồ ở một góc độ nào đó, là ăn chính cậu. (Đường = kẹo)
Hệ thống nghe xong những lời này, mạc danh có một loại cảm giác tang thương, giống như củ cải thủy linh linh nhà mình rốt cuộc trưởng thành.
Hỏng hỏng.
[ký chủ, tôi truyền cốt truyện cho cậu, cậu tiếp thu một chút.]
Hệ thống lúc này đã có kinh nghiệm từ vị diện trước, không có toàn bộ truyền qua mà từng chút một để cho Nguyễn Đường một chút không gian thở dốc.
Thích Nguyên trong tuyến thế giới này là một đại vai ác cản trở nam nữ chính ở bên nhau.
Cha mẹ Thích Nguyên đã ly hôn từ khi hắn rất nhỏ, hắn được cha nuôi nấng lớn lên, nhưng cha của hắn cả ngày say rượu, sau khi uống say về sẽ đánh hắn, Thích Nguyên từ nhỏ đã sinh sống trong gia đình bạo lực, thế cho nên khi trưởng thành tính cách hắn có chút tối tăm lạnh nhạt, cũng không được mọi người xung quanh ưa thích.
Nữ chính của thế giới này là hàng xóm Thích Nguyên, gọi là Hứa Diệu, cha mẹ Hứa Diệu biết sự việc xảy ra trong nhà Thích Nguyên, nên ngày thường luôn sẽ chiếu cố Thích Nguyên một chút, cũng để Hứa Diệu mang chút đồ vật cho Thích Nguyên, cũng vì như vậy, hắn cùng Hứa Diệu trở nên quen thuộc hơn.
Thích Nguyên đối với Hứa Diệu có một loại cảm xúc mông lung mà vi diệu, rốt cuộc trong khoảng thời thơ ấu khi hắn không thấy được ánh mặt trời, là một nhà Hứa Diệu giúp đỡ hắn.
Nhưng mà chờ đến khi hai người đều lên cao trung, Hứa Diệu lại thích một nam sinh gọi là Chu Vũ Thâm ở lớp bên cạnh, Chu Vũ Thâm người này trông anh tuấn, thành tích lại tốt, ở trong trường học rất được hoan nghênh, rất nhiều nữ sinh đều thích hắn.
Thích Nguyên đối với Chu Vũ Thâm có địch ý to lớn, rốt cuộc ở trong mắt hắn, là Chu Vũ Thâm đoạt mất Hứa Diệu.
Hắn trong lúc Chu Vũ Thâm cùng Hứa Diệu ái muội đã không ngừng cản trở hai người tới gần, hơn nữa dùng không ít thủ đoạn, nhưng cuối cùng hai người kia vẫn yêu đương ở bên nhau.
Nhưng mà sau khi Hứa Diệu cùng Chu Vũ Thâm đã kết giao sâu đậm, Hứa Diệu lại không chỉ một lần phát hiện Chu Vũ Thâm cùng những nữ sinh khác ái muội, cô lại luyến tiếc Chu Vũ Thâm, không muốn chia tay, đành phải đem nước đắng của mình dội lên trên người Thích Nguyên.
Sau khi cô một lần lại một lần khóc lóc kể lể với Thích Nguyên, Thích Nguyên không thể nhịn được nữa, cảm thấy Chu Vũ Thâm phụ bạc Hứa Diệu, vì thế đi tìm Chu Vũ Thâm muốn cùng hắn nói chuyện.
Trùng hợp lúc này hắn lại thấy Chu Vũ Thâm cùng một nữ sinh khác có hành vi ái muội, lửa giận trong lòng Thích Nguyên dâng lên, cùng Chu Vũ Thâm đánh nhau.
Thích Nguyên xuống tay tàn nhẫn, đánh gãy ba cây xương sườn của Chu Vũ Thâm, bị nhà trường đuổi học, còn bị trong nhà Chu Vũ Thâm tố cáo lên toà án, trên lưng gánh một khoản bồi thường lớn.
Hứa Diệu lại bởi vì chuyện này cảm thấy có chút áy náy với Chu Vũ Thâm, bị Chu Vũ Thâm dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, cuối cùng cô cùng Chu Vũ Thâm lần thứ hai hòa hợp, một lần nữa ở cùng nhau.
Thích Nguyên chẳng qua chỉ là chất xúc tác giúp tăng tiến tình cảm giữa Hứa Diệu cùng Chu Vũ Thâm mà thôi.
Từ đầu tới cuối, Thích Nguyên đều chưa từng được người khác chân chính yêu thương.
Hắn vẫn luôn cô độc, lẻ loi một mình.
Vừa mới tiếp thu xong cốt truyện, ngực Nguyễn Đường vừa đau đớn vừa có điểm mờ mịt, sau một lúc lâu, cậu mới vuốt vuốt ngực mình, có loại cảm giác cổ quái không nói nên lời, "Hắn, thích Hứa Diệu sao?"