Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
"Cái, cái gì?"
Nguyễn Đường lắp bắp, từ cổ cho đến lỗ tai đều đỏ lên, cậu nắn vuốt ngón tay nhỏ của mình, có chút lúng túng.
"Không nghe rõ sao," Cố Đàm Dữ cười một tiếng, ý cười không phải rất rõ ràng, nhưng lại làm cho khuôn mặt lạnh băng kia sinh động hẳn lên, vô cùng hấp dẫn người, "Vậy anh lặp lại lần nữa nhé"
Hắn đùa giỡn với Nguyễn Đường, vừa chuẩn bị mở miệng, một bàn tay trắng nõn mềm mại đã vội vàng chặn lại bờ môi của hắn, không cho hắn nói ra.
Sắc mặt Nguyễn Đường đã đỏ rực như quả dâu tây, cậu hung dữ trừng mắt nhìn Cố Đàm Dữ, "Không, không cho nói!"
Rõ ràng trước đó Cố Đàm Dữ còn ngây thơ lắm cơ mà, mới hôn cậu một chút đã không chịu nổi cơ mà, rốt cuộc hắn đã mở nhầm cánh cửa thần kỳ nào, mà bây giờ trở nên lưu manh như vậy?
Cố Đàm Dữ bắt lấy tay Nguyễn Đường, môi mỏng hôn hôn lên lòng bàn tay Nguyễn Đường, ý cười trên mặt rõ ràng hơn, giọng hắn trầm thấp, "Được rồi, em ngại thì anh không nói nữa."
Hắn khởi động xe, đuôi mắt thon dài cong lên, ánh mắt cũng thêm vài phần tối tăm, "Chỉ là anh cảm thấy mấy hôm trước "thâm nhập" chưa đủ "thâm" (sâu) mà thôi."
Nguyễn Đường che lỗ tai lại, ánh mắt cực kỳ vô tội, cậu làm bộ như nghe không hiểu mà nhìn ra bên ngoài.
Cố Đàm Dữ cũng không dám bức con thỏ quá nóng nảy, nếu không, thỏ sẽ cắn người.
Tuy rằng cũng không đau cho lắm.
Trong xe yên tĩnh một lúc lâu, Nguyễn Đường vươn móng vuốt nhỏ ra chọc chọc cửa sổ, sau một lúc lâu mới rầu rĩ hỏi một câu, "Anh biết sao?"
Dù sao Cố nguyên soái độc thân nhiều năm như vậy, lại sinh hoạt sạch sẽ, trước nay chưa từng "biết mùi".
Cố Đàm Dữ cong môi cười cười, mắt cụp xuống làm mặt lạnh, khí thế như tăng thêm vài phần quyết đoán cùng sắc bén. Hắn tăng âm lượng nói chuyện, nhấn mạnh với Nguyễn Đường, "Anh đương nhiên biết."
Tuy là Cố Đàm Dữ cũng không phân biệt được loại nào với loại nào, dùng loại nào thì tốt, nhưng hắn vốn cần cù hiếu học, không ngại học hỏi kẻ dưới.
Buổi sáng nhân lúc Nguyễn Đường còn chưa rời giường, Cố Đàm Dữ đã đăng nhập vào diễn đàn lớn nhất trên Tinh Võng.
"Xin giúp đỡ, sắp tới chuẩn bị kết hôn, muốn cho bạn đời được trải nghiệm lần đầu tuyệt vời nhất, nhưng trước đó chưa từng làm bao giờ, cho nên đối với rất nhiều đồ vật không hiểu rõ lắm. Xin hỏi gel bôi trơn cùng với áo mưa mua loại nào tốt nhất, loại nào sử dụng thoải mái nhất?"
Giang cư mận trên Tinh Võng vô cùng nhiệt tình nhắc bài Cố Đàm Dữ, thậm chí có người còn liệt kê ra một loạt danh sách những đồ chơi tình thú, giới thiệu cặn kẽ từng món cho Cố Đàm Dữ, thậm chí còn nhắn lại, "Hiệu quả vô cùng tốt, sau khi ta dùng vị kia nhà ta gấp không chờ nổi mà nhào vào ta, dâu tây trên người ta qua ba ngày còn chưa có biến mất."
Cố Đàm Dữ nghĩ nghĩ, yên lặng nhấp vào đường link, thêm vào giỏ hàng.
Ừ, không phải hắn muốn động tay, chỉ là tay hắn tự động mà thôi.
Hắn nhớ kỹ những comment được like nhiều nhất, trả lời đúng trọng tâm nhất, sau đó mặt vô biểu tình đóng giao diện lại, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Cố Đàm Dữ soi gương sửa sang lại quần áo của mình, sau đó nhìn thoáng qua mình trong gương. Hắn mặt vô biểu tình nâng cằm, hoàn hảo, không có một chút khuyết điểm.
Nghe được Cố Đàm Dữ trả lời, Nguyễn Đường chợt cảm thấy phía sau lưng lạnh toát, dường như có động vật to lớn nào đó cắn chặt lấy cổ cậu, làm cậu không thể giãy giụa.
Tóm lại chính là, hoảng, cực kỳ hoảng.
Nguyễn Đường rúc vào một góc trên xe, trông như một con thỏ lông mềm cố ý giấu mình đi. Đôi mắt tròn xoe cảnh giác trừng Cố Đàm Dữ, trái tim nhỏ đập "thình thịch" liên hồi, không chỉ là kinh hoảng, còn có chút si mê.
Cậu đối với Cố Đàm Dữ, dường như hoàn toàn không có chút sức chống cự nào cả.
Càng xem khuôn mặt tuấn mỹ kia của Cố Đàm Dữ, cậu càng nhịn không được mà mặt đỏ tai hồng, tim đập nhanh hơn.
Xe đi không bao lâu đã đến một cửa hàng đồ chơi tình thú.
Cố Đàm Dữ nắm tay Nguyễn Đường xuống xe, đi vào bên trong.
Sau khi đi vào, Nguyễn Đường đã bị một loạt áo mưa đủ màu đủ vị, cùng với đồ bôi trơn được sắp xếp đến chỉnh chỉnh tề tề ở bên trong làm cho chấn kinh rồi. Cậu quay đầu, thấy được những đồ vật khác lại càng ngẩn ngơ hơn.
Trên đó có tai mèo, đuôi mèo, còn có vòng cổ làm bằng da, đồ nội y tình thú, còn có roi da cùng với các loại quần áo sắm vai nhân vật, quân trang, y tá, thủy thủ...
Tóm lại, chỉ có thứ ngươi không tưởng tượng được, không có thứ bọn họ không làm được.
Nguyễn Đường chỉ nhìn thoáng qua, dường như bị phỏng mà vội vàng dời tầm mắt đi.
Cố Đàm Dữ thật ra lại trấn định tự nhiên, không cảm thấy có gì không ổn.
Khoảng cách hiện nay với địa cầu cổ đại đã qua mấy ngàn năm, phương diện này so với lúc trước cởi mở hơn rất nhiều.
Nguyễn Đường cúi đầu nhìn nhìn mũi chân, ánh mắt không dám hướng sang nơi khác. Cậu mím môi, bàn tay kéo lấy góc áo Cố Đàm Dữ, giống như một bé mèo con vô cùng cẩn thận, sợ mình bị người xấu bắt đi.
Cố Đàm Dữ xoa xoa mái tóc mềm mại của Nguyễn Đường, hỏi cậu, "Thích mùi vị nào?"
Trên tay hắn là vị cam quýt, vị dâu tây, vị chocolate, đương nhiên còn có nhiều vị khác nữa, nhưng Cố Đàm Dữ không có cầm tới.
Nguyễn Đường thở hổn hển, cậu nhắm mắt lại, vươn tay cầm lung tung lấy một cái, không dám cẩn thận nhìn xem là loại nào.
Cố Đàm Dữ chạm vào sau gáy Nguyễn Đường, thấy nóng rực, hắn hơi cúi đầu, hôn hôn lên vành tai Nguyễn Đường, "Sao vậy, thẹn thùng?"
Nguyễn Đường che vành tai lại, đột nhiên ngồi xổm xuống. Cậu bụm mặt, trong cổ họng phát ra vài tiếng nức nở ngượng ngùng.
Nếu trên đầu có tai thỏ, phỏng chừng cậu đã sớm nắm tai thỏ của mình che mặt lại, không dám ló mặt ra ngoài.
Cố Đàm Dữ vươn tay ôm Nguyễn Đường lên, nhẹ giọng dỗ dành, "Được rồi, không đùa em nữa."
"Chúng ta chọn xong thì đi về."
Nghe hắn nói như vậy, Nguyễn Đường mới nhẹ nhàng được một chút. Cậu bắt lấy tay áo Cố Đàm Dữ, một tấc cũng không rời.
Cố Đàm Dữ nhanh chóng chọn ra mấy thứ mình cần, sau đó mang theo Nguyễn Đường đi ra khỏi cửa hàng, lên xe đi về.
Lòng bàn tay Nguyễn Đường mướt mồ hôi, có chút dính nhớp, cậu cực kỳ ủy khuất vươn tay, cầm lấy một tấm giấy ăn lau lòng bàn tay, ánh mắt nhìn Cố Đàm Dữ có chút ai oán.
Cố Đàm Dữ đúng là người xấu.
Luôn thích đùa giỡn mình.
"Rồi rồi, đừng có không vui mà," Cố Đàm Dữ vươn tay nhéo nhéo gương mặt Nguyễn Đường. Động tác hắn mềm nhẹ, tròng mắt màu lục đậm tối tăm lại dịu dàng, "Trở về anh bảo dì làm bánh kem dâu tây cùng với mousse xoài em thích ăn, được không?"
Nguyễn Đường bạnh quai hàm, vươn ngón tay ra cò kè mặc cả, "Muốn hai cái."
Cố Đàm Dữ không có lập tức đồng ý, mà dùng ngữ khí thương lượng nói, "Hai cái cũng được, nhưng hôm nay chỉ có thể ăn một cái, nếu ăn nhiều buổi tối sẽ ăn không ngon."
Nguyễn Đường gật gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý, một chút không vui vừa rồi cũng tan thành mây khói.
Khi về đến nhà, Cố phu nhân đã sớm làm cơm xong chờ bọn họ.
Đợi đến khi cơm nước xong xuôi, Cố Đàm Dữ lại mang Nguyễn Đường đi câu cá. Ngồi cả một buổi trưa, Cố Đàm Dữ câu được hai con cá trắm cỏ, còn rất lớn, đủ để ăn một bữa cơm.
Nguyễn Đường thì một con cũng không câu được. Cậu tức không làm gì được, đành trực tiếp cởi quần biến ra đuôi cá của mình, nhảy xuống hồ bắt cá, ấy vậy mà lại bắt được vài con cá trích nhỏ, có điều hơi nhỏ thật, không có mấy thịt.
Nhưng cho dù như vậy, cậu vẫn vô cùng hài lòng đưa chỗ cá đó cho Cố Đàm Dữ.
Buổi tối uống xong bát canh cá trích thơm nồng, Nguyễn Đường ôm một chén dâu tây vào trong phòng, chuẩn bị xem bộ phim truyền hình mà Cố phu nhân giới thiệu.
Cố Đàm Dữ ngồi ở bên người Nguyễn Đường, mới xem được nửa tập đã có chút không kiên nhẫn. Hắn nghiêng đầu nhìn Nguyễn Đường ăn dâu tây, bên môi Nguyễn Đường dính chút nước sốt màu đỏ nhạt, làm cho đôi môi hồng nhạt kia dường như càng trở nên ngọt hơn.
Ánh mắt Cố Đàm Dữ đậm hơn mấy phần, cổ họng khẽ nhúc nhích, miệng khô lưỡi khô.
Hắn nắm cằm Nguyễn Đường, cường thế quay đầu Nguyễn Đường lại nhìn mình, âm thanh trầm thấp lại khàn khàn, "Đừng ăn dâu tây nữa."
"Chúng ta, trồng dâu tây đi."
- --------------------------------------
Vừa hài vừa moe vừa quắn quéo 😋