Diệp Anh quay đầu nhìn lại, Chu Tắc Hủ đã đi đến sau lưng cô, thuận tay xoa đầu cô rồi ngồi xuống bên cạnh.
Nhìn bàn đầy thức ăn chưa được nhúng vào nồi, Chu Tắc Hủ nói: "Sau này không cần để bụng đói chờ anh, hai em có thể ăn trước, vừa ăn vừa đợi."
Ngô Hiểu Lê cười, còn nhấn mạnh "sau này"... Xem ra, vị tổng tài bá đạo này định thường xuyên ăn ké bữa cơm của vợ rồi.
Sau khi được Ngô Hiểu Lê nhắc nhở, Diệp Anh không nhắc đến chuyện buổi công chiếu phim nữa, nhưng lại có chút chột dạ, đến mức gắp thức ăn, nhúng lẩu cho Chu Tắc Hủ cũng thường xuyên hơn, chu đáo hết mức.
Chu Tắc Hủ nhận ra Diệp Anh cứ phục vụ mình, bản thân anh chẳng ăn được mấy, liền gắp hai miếng thịt bò cay, nhúng chín trong nồi rồi bỏ vào bát Diệp Anh. Tiếp đó lại nhúng bao tử, nhúng thịt ba chỉ bò, từng món từng món bỏ vào bát cô.
Vô tình, đôi đũa của hai người chạm vào nhau.
Ngô Hiểu Lê từ trước đã phát hiện ra cách ăn uống "búc bê cho nhau ăn" của hai người, lúc này thấy đũa chạm nhau, cô nhịn cười, giả vờ như không thấy, cúi đầu gặm lòng ngỗng.
Thật sự không phải cô cái gì cũng "chèo thuyền", mà ở trên người đôi vợ chồng son này, cô cảm nhận được vị ngọt ngào tự nhiên.
Vị ngọt rất trong trẻo, rất vụng về, hoàn toàn không giống tiểu thư nhà giàu và tổng tài bá đạo, mà giống như một đôi gà bông mới yêu.
Diệp Anh thấy bát của cả hai đều đầy thức ăn, liền thu đũa lại, nói: "Anh đừng nhúng cho em nữa, anh ăn đi."
"Ừm," Chu Tắc Hủ đáp, "Em cũng vậy."
Lúc Ngô Hiểu Lê cầm quả cà chua lên định nhúng vào nồi, Chu Tắc Hủ buông đũa, đưa tay ra che trước gương mặt nhỏ nhắn đang cúi xuống ăn của Diệp Anh.
"Ơ kìa, giờ tớ rất cẩn thận rồi nhé." Ngô Hiểu Lê cười gượng.
Ăn lẩu xong, đi ra chỗ đỗ xe bên ngoài quán, Chu Tắc Hủ lái một chiếc, Diệp Anh cũng lái một chiếc. Diệp Anh bàn bạc với Chu Tắc Hủ: "Hay là anh tự lái xe về đi, em đưa Tiểu Lê về nhà trước rồi về sau."
Ngô Hiểu Lê vội nói: "Làm gì phải phiền phức vậy, cậu đưa xe cho tớ lái, cậu về với Chu tổng đi."
Chu Tắc Hủ nhìn Ngô Hiểu Lê với ánh mắt tán thành.
Vậy là, ba người làm theo đề nghị của Ngô Hiểu Lê, chia làm hai đường, ai về nhà nấy.
Chu Tắc Hủ lái một chiếc Lamborghini Urus màu xanh đậm, ngoại hình rất ngầu. Nhưng chiếc xe này rõ ràng không đắt bằng Cullinan. Diệp Anh ngồi vào ghế phụ, nghĩ ngợi một lúc rồi đề nghị: "Chiếc xe này đẹp đấy, hay là anh đưa chiếc này cho em, chiếc kia anh lấy đi."
Chiếc xe cô mua còn đắt hơn cả chiếc SUV anh đang lái, ngại quá đi mất.
Chu Tắc Hủ khẽ cười: "Chu phu nhân, hai chiếc xe này đều được mua sau khi chúng ta đăng ký kết hôn."
Diệp Anh: "?"
Chu Tắc Hủ thong thả nói tiếp: "Đều là tài sản sau hôn nhân, không cần phải phân biệt của em hay của anh. Chiếc này là quà tặng của đối tác, mới đến không lâu, em thích thì lấy đi mà lái. Còn chiếc kia, màu sắc và phụ kiện em chọn không hợp với anh, em cứ đổi xe mà dùng."
"..." Cô đâu có muốn lấy hai chiếc xe sang để khoe khoang đâu.
Diệp Anh im lặng một lúc, chuyển sang chủ đề khác: "Ngày mai anh đến Diệp Lam Tâm không?"
"Sao vậy?"
"Toàn bộ phương án hình ảnh của Oanh Ca đã ra lò rồi, có mấy phương án dự phòng, để anh xem qua quyết định." Diệp Anh nói: "Nếu ngày mai anh không sắp xếp được thời gian thì tối nay ở nhà quyết định cũng được."
Đèn đỏ bật sáng, Chu Tắc Hủ đạp phanh, tay trái đặt lên cửa xe, chống đầu, nghiêng người nhìn Diệp Anh.
Người đàn ông vẻ mặt uể oải, nhưng lời nói rõ ràng chậm rãi: "Tổ ấm yêu thương của hai vợ chồng, biến thành nơi làm việc, thế có được không?" Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên vô lăng, giọng điệu cao lên: "Hửm?"
Tổ ấm yêu thương của hai vợ chồng... Tổ ấm yêu thương... Tổ ấm...
Trong đầu Diệp Anh cứ lặp đi lặp lại mấy chữ này, giống như bị lỗi, nhưng hoàn toàn không biết cách sửa chữa. Một lúc sau, cô mới thốt ra được hai chữ: "Tùy anh."
Chu Tắc Hủ nhếch môi: "Ngày mai anh đến Diệp Lam Tâm một chuyến."
...
Ngày hôm sau, khu công nghiệp Diệp Lam Tâm.
Tầng cao nhất của tòa nhà hành chính, Chu Tắc Hủ ở trong văn phòng được bố trí riêng cho anh.