Vả Mặt Thái Tử - Mạt Trà Thời Quang

Chương 15: Hoàn




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 32.                                                   

Ngày Sở Ngu lên ngôi, đã chia quốc ấn làm hai phần. Theo thỏa thuận, chúng ta cùng nhau cai trị đất nước, cùng bàn luận việc đại sự quốc gia. Nhưng hình như ta đã lầm, y không hề hứng thú với việc làm Hoàng Đế.

Trước đây, y khiêm tốn ngỏ lời tinh thần và thể lực của mình không tốt, đề bạt phụ thân ta làm Nhiếp Chính Vương, giao phần lớn việc triều chính cho ông. Về sau, y dứt khoát ném phần quốc ấn của mình cho ta.

Ta thì ngược lại, thích thương nghị mọi chuyện cùng y. Nói chuyện với người thông minh thật dễ chịu.

***

Nửa năm sau, ta có thai. Y lại càng ít quan tâm việc triều chính, bình thường thì ta ở đâu y ở đó. Hỏi thì y bảo: “Có nhạc phụ đại nhân ở đó, ta rất yên tâm.”

MIKO

Chậc, uổng công trước đây ta còn nói y “có chí tiến thủ”.

Hài tử sinh ra rất thuận lợi, là một hoàng tử. Sở Ngu rất vui, ôm con cả ngày không nỡ buông, muốn trực tiếp phong nó làm Thái Tử. Tự nhiên ta lại nhớ đến Sở Hành, rồi lắc đầu.

Đến năm thứ hai, ta muốn mở rộng hậu cung. Con của y không thể để mình ta sinh, đúng không?

Không ngờ, Sở Ngu lại từ chối với lý do “Thể lực yếu”. Không phải chứ, với thể lực vẫn hừng hực ngay cả khi bệnh của y, thì yếu chỗ nào?

Không đồng ý cũng không sao, dù gì... Kết quả là, vừa ngoảnh đầu ta đã phát hiện, phần quốc ấn y ném cho ta đã bị y lấy đi.

Sang năm thứ ba, hài tử biết đi, biết nói. Trong cung dần xuất hiện nhiều tiếng cười vui vẻ.

Ta bắt đầu đuổi Sở Ngu lên triều. Phụ thân ta đã lớn tuổi, sao có thể chịu nổi việc gì cũng phải tự tay xử lý?

Ta muốn nắm giữ nửa phần quốc ấn, thực ra không phải ta cảm thấy hứng thú với việc triều chính. Chỉ là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng mà thôi.

Năm thứ tư, ta lại mang thai.

Dường như thời gian chưa bao giờ trôi nhanh đến vậy. Thỉnh thoảng, Sở Ngu sẽ hỏi ta: “Ta còn sống được mấy năm?”

Đấy, nhìn đi, người này rất thông minh. Y không hỏi không có nghĩa là không thấy sự bất thường của ta. Y vừa hỏi ta liền đáp: “Đến ngày mai.”

“Nhanh lên, chờ chàng không còn nữa, ta sẽ cầm bạc của chàng nuôi một cung toàn nam sủng.”

“Chàng biết mà, ta là một người ngông cuồng, thích phá vỡ mọi khuôn phép.”

Vào năm thứ năm, đứa con thứ hai của chúng ta chào đời, là một tiểu công chúa. Cả khuôn mặt của Sở Ngu đều ngập tràn vui sướng, còn nói sẽ không lập Hoàng Thái Tử, mà lập Hoàng Thái Nữ?  Nghe xong ta không muốn để ý y.

Năm đó, Sở Ngu hai mươi lăm tuổi.

Thật ra y đã sống lâu hơn kiếp trước một năm. Ta không hề cảm thấy bất mãn. Dù sao, kế hoạch ban đầu của ta là giữ tử bỏ phụ. Người như Sở Ngu, không cần ta phải động thủ, đúng là quá phù hợp.

Cũng trong năm ấy, Sở Ngu dẫn ta đi ngắm mặt trời mọc. Khi ánh sáng đỏ rực chọc thủng tầng mây, toàn bộ kinh thành thật yên bình. Khi xuống núi, ta lặng lẽ kéo tay áo y.

Thời gian tĩnh lặng, dù dài hay ngắn, cũng cần trân trọng từng phút từng giây.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.