(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 27
Cố Cảnh Dương giận dữ, ghen tuông đến mức mất hết lý trí, ra lệnh c.h.é.m đứt gân tay của Chu Lăng, làm cho hắn không còn cách nào cầm bút viết chữ, cũng mất đi tư cách làm biên soạn của Hàn Lâm viện.
Hoàng thượng vốn dĩ cũng có ít ấn tượng tốt với Chu Lăng, nhưng biểu huynh ta nhân cơ hội thêm dầu vào lửa, không ngừng tố cáo. Cuối cùng, Hoàng thượng lập tức cách chức hắn.
Cố Cảnh Dương lại trở thành đối tượng bị chửi bới. Ngay cả đất phong cũng bị thu hồi. Từ đây, hắn không còn cách nào tiếp cận những thông tin quan trọng. Cũng không thể kịp thời ngăn cản Tam hoàng tử có mưu đồ soán vị và lập công cứu giá.
Lần này, công lao ấy thuộc về biểu huynh ta.
Ngày biểu huynh được lập làm thái tử cũng chính là ngày Khương Tuyết Lan lâm bồn, hạ sinh một bé trai.
Vì tâm tư rối ren, lại thêm tinh thần suy sụp, nàng ta sinh non khi thai nhi mới được bảy tháng.
Lời đồn bên ngoài càng lúc càng lớn. Ai ai cũng nói rằng đứa trẻ này là con của Chu Lăng.
Ta nhân cơ hội này đưa ra yêu cầu hòa ly.
Chu Lăng nhìn ta, trong mắt toàn là bi thương: “Ngay cả nàng cũng rời bỏ ta sao? Nàng biết rõ giữa ta và Khương Tuyết Lan là trong sạch.”
Ta bật cười vì sự vô liêm sỉ của hắn: “Trong sạch? Ngươi nói thử xem, chỗ nào trong sạch?”
“Khi nàng ta còn là nha hoàn trong phủ, ngươi và nàng ta tối tối tâm sự trong hoa viên, đó mà gọi là trong sạch sao?”
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
“Nàng ta thường xuyên đưa túi thơm, khăn tay cho ngươi, cũng có thể coi là trong sạch?”
“Ngươi đừng nói với ta về cái gọi là ‘tri kỷ’. Ngươi là một biên soạn Hàn Lâm Viện, còn nàng ta là một nha hoàn đến nửa chữ cũng không biết, đây cũng là tri kỷ?”
“Hai người thường xuyên cô nam quả nữ lén lút gặp nhau trong vườn hoa, ai dám chắc đứa bé không phải xuất hiện từ khi đó?”
Chu Lăng giận đến mức lật bàn, mặt đỏ bừng: “Ngươi muốn buộc tội ta, cần gì phải nói nhiều như vậy. Nếu ngươi đã muốn vu oan cho ta, thì cho dù ta có trăm cái miệng cũng không thể biện bạch.”
---
28
Chu Lăng không cách nào để giải thích, chỉ có thể vung tay áo, giận dữ khiển trách ta.
Hắn mắng ta vì lợi lộc mà bội tình bạc nghĩa, mắng ta tham phú phụ bần.
Trong lòng hắn, ta đề nghị hòa ly không phải vì những chuyện đã xảy ra, mà chỉ đơn giản là vì hắn đã mất đi quan chức, tiền đồ hoàn toàn bị hủy hoại.
Ta nhớ rất rõ kiếp trước, khi ta bị Cố Cảnh Dương hạ lệnh xử tử, Chu Lăng cũng chính là bộ dạng lạnh lùng, chán ghét như thế này. Không chỉ làm ngơ trước cái c.h.ế.t của ta, hắn còn lập tức mở từ đường, thẳng tay gạch tên ta khỏi gia phả.
Không cho phép ta được yên nghỉ trong nhà họ Chu, thậm chí còn không cho ai thắp hương cho ta.
Nếu so với kiếp trước, lần hòa ly này quả thực quá mức nhân từ với hắn rồi.
Vậy nên, khi biểu huynh đứng ra làm chủ chuyện này, ta đã khiến Chu Lăng phải bồi thường hơn mười ngàn lượng bạc trắng. Chu Lăng gần như tán gia bại sản, đến mức ngay cả nhà thờ tổ cũng phải bán đi.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể mặt dày mà lủi thủi trở về sống nhờ thúc thúc mình.
Nhưng nhà thúc thúc hắn lại do đường tẩu (*chị dâu họ) quản lý.
Nữ nhân đó tính tình bủn xỉn, cay nghiệt, mỗi ngày chỉ cho hắn ăn thứ cơm canh thấp kém nhất, thậm chí so với người hầu trong nhà còn không bằng.
Chu Lăng của hiện tại chẳng qua chỉ đang cố gắng sống qua ngày, không còn một chút thể diện nào.
Trước ngày biểu huynh lên ngôi, Khương Tuyết Lan tìm đến ta.
Nàng ta nghiến răng, giọng đầy căm hận:
“Mọi chuyện… đều do ngươi giở trò quỷ, đúng không?”
“Trên đời này sao lại có loại độc phụ như ngươi chứ? Ta với ngươi không thù không oán, tại sao ngươi lại hại ta?”
Ta chỉ im lặng.
Đây chính là nữ chính hiền lành, ngây thơ sao?
Bị người ta đánh đến thảm hại, nhưng phản ứng đầu tiên không phải là đánh trả, mà là đứng đó hỏi: “Tại sao?”
Nhưng ta đâu có hứng thú dạy nàng ta làm người. Một kẻ như nàng ta, thoạt nhìn có vẻ thánh thiện, nhưng thực chất lại vô cùng ích kỷ. Thoạt nhìn thì có vẻ nhân từ, nhưng kỳ thực chỉ là nhu nhược đến mức đáng thương.
Nếu không phải tác giả cưỡng ép ban cho nàng ta bàn tay vàng, e rằng nàng ta đến cổng Chu phủ cũng không bước ra nổi, cả đời chỉ có thể làm một nha hoàn mà thôi.
---
29
Cố Cảnh Dương và Tam hoàng tử dốc toàn lực để tạo phản, mưu đồ soán vị.
Nhưng tình thế bây giờ đã hoàn toàn khác xa nguyên tác.
Bởi vì Khương Tuyết Lan sinh sớm hơn dự kiến, lại vào phủ trong hoàn cảnh đầy tai tiếng, nàng ta mất đi cơ hội kết giao những trợ thủ quan trọng.
Trước kia, có không ít gia đình quyền quý từng ra tay giúp đỡ nàng ta. Nhưng nay, danh tiếng đã sụp đổ, chẳng còn ai thèm để mắt đến.
Không tiền, không quyền, không người giúp sức, việc tạo phản đương nhiên thất bại thảm hại.
Toàn bộ nam nhân trong phủ của Cố Cảnh Dương bị xử trảm, nữ quyến thì bị lưu đày về phương Bắc. Khương Tuyết Lan cũng không ngoại lệ.
Ngày nàng ta bị giải đi, Chu Lăng đã lén lấy trộm bạc của Chu gia, lặng lẽ đi theo.
Thật đúng là một mối tình sâu nặng, cảm động nhân gian.
Chỉ tiếc, Chu Lăng vốn đã thân thể yếu ớt, phương Bắc lại lạnh thấu xương. Nghe nói, hắn còn chưa kịp đặt chân đến Bắc thành đã c.h.ế.t dọc đường.
Còn Khương Tuyết Lan, dù sức sống vô cùng ngoan cường, nhưng chung quy cũng chỉ là một nữ nhân đơn độc tha hương.
Bị đày đến phương Bắc làm khổ sai, nàng ta phải sống những tháng ngày vô cùng khắc nghiệt. Từ một nữ tử xinh đẹp như tiên nữ, cuối cùng lại trở thành một nông phụ với khuôn mặt héo hon, sầu khổ.
Ngày tin tức Chu Lăng c.h.ế.t được truyền về, biểu huynh lo ta thương cảm, cố ý cho người gọi ta vào cung.
“Gần đây ta chọn được một nhóm hộ vệ,” huynh ấy nhàn nhạt nói. “Mấy người này đều không tệ, ta sẽ ban thưởng cho muội.”
Rồi huynh ấy nhìn ta, chậm rãi khuyên:
“Chiêu Chiêu, nam nhân trong thiên hạ còn rất nhiều, người này không được thì đổi một người khác.”
“Nữ nhi nhất định phải đối tốt với bản thân mình. Không nên vì mấy thứ hư danh mà khiến mình chịu thiệt thòi biết không?”
Ta chưa kịp nghe hết, ánh mắt đã bị mấy hộ vệ kia hấp dẫn. Người nào người nấy cao lớn, chân dài miên man.
Có người da trắng, có người da lúa mạch khỏe khoắn. Tất cả đều anh tuấn, dáng người rắn rỏi, khí chất bất phàm.
Thấy ta còn chưa hết ngẩn ngơ, biểu huynh bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, người đâu, chọn lại một nhóm tốt hơn nữa rồi đưa đến phủ quận chúa.”
Ta sửng sốt. Còn có nhóm tốt hơn?
Khóe môi không nhịn được cong lên.
Bước ra khỏi hoàng cung, ta vươn vai đón ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả chân trời.
Sống một cuộc đời mới, sao có thể bỏ lỡ mùa xuân tươi đẹp chứ?
-HẾT-
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");