Uyên Ương

Chương 37: Chương 37




“Alva, lịch trình sắp tới của em chỉ là đóng phim.

Em là diễn viên mới ra mắt, bộ phim này phải cố gắng hết sức, nó là cơ hội để em vươn lên”: Người quản lý của cô – Từ Miêu Miêu lên tiếng nhắc nhở

Triệu Cửu Uyên ngẩn đầu nhìn lên người đối diện đáp :”Được, em sẽ cố hết sức”

Xe bảo mẫu chở cô đã đến trước cổng phim trường, cô nhìn qua nhìn lại liền cảm thấy nơi này rất quen thuộc.

Quen là đúng rồi, vốn dĩ nơi này do cha cô đầu tư, lúc nhỏ cô thường được cha dẫn đi theo chơi mà

“Phim trường này nghe nói được đầu tư rất khủng, chỉ những đoàn phim lớn mới được vào quay.

Em đúng thật là tân binh ưu tú, vừa ra mắt vài ngày đã được bộ phim lớn như vậy để ý”

Từ Miêu Miêu không rời mắt khỏi cô, đầy ngưỡng mộ là lên tiếng.

Thật ra, chị quản lý này vốn không được xem trọng trong công ty, thường dẫn dắt những diễn viên tuyến 18.

Không hiểu tại sao lại như vậy, nhưng trong mắt của Triệu Cửu Uyên, Từ Miêu Miêu trước mắt không phải là một phế vật, thậm chí còn là một nhân tài hiếm có

Nghĩ đến đây cô không nhịn được mà lên tiếng hỏi :”Chị Miêu, chị có tài như vậy.

Tại sao không được công ty coi trọng”

Từ Miêu Miêu mím môi rồi lại thở dài :”Em cũng biết, ở trong giới giải trí này những người nổi tiếng đều có chống lưng phía sau.

Làm quản lý như tụi chị cũng không ngoại lệ, haiz kể ra thì rất dài.

Kết quả là chị không còn cái ô phía sau nữa”

“Ồ”: Cô ngạc nhiên nhướng mày :”Vậy sau này chị không cần lo nữa”

“Em nói vậy là sao?”: Từ Miêu Miêu nhíu mày thắc mắc, sau đó cô ấy ngờ ngợ ra điều gì rồi gật gù :”Cũng đúng, em mới ra mắt lại được tự chọn người quản lý quả là không hề bình thường rồi.

Chắc chắn người phía sau em là một cái ô lớn”

Triệu Cửu Uyên nghe vậy liền cười khẽ :”Không lớn đâu, chỉ là em quen biết với Thẩm tổng thôi”

Vừa dứt lời xe đã dừng lại, cô liền bước xuống xe.

Hôm nay là khai máy, mọi người đến vô cùng đầy đủ, đạo diễn Chu thấy cô đến liền ra hiệu :”Alva, cô lại đây”

“Đạo diễn Chu, lần đầu hợp tác mong ông giúp đỡ”: Triệu Cửu Uyên mỉm cười lịch sự bắt tay với người đàn ông trước mắt.

Đạo diễn Chu nhìn cô rồi quay sang giới thiệu từng người.

Người đàn ông gần nhất tên là Cố Khải, một đỉnh lưu cũng là một ảnh đế, bề ngoài phải nói là rất đẹp trai nhưng cũng rất lạnh lùng.

Người này sẽ diễn vai nam 9, thoạt nhìn có vẻ rất hợp với nhân vật trong tiểu thuyết của cô.

Kế bên một chút là một thanh niên chắc cũng mới 20 thôi, đây là một tiểu thịt tươi mới nổi – Lục Dương.

Bên cạnh nữa là cô nữ phụ - Vương Hi Chi

Mọi người làm quen nhau một chút rồi bắt đầu vào làm lễ khai máy.

Xong xuôi cũng đã hôn 12 giờ trưa, Triệu Cửu Uyên mệt mỏi ngồi trên ghế nghỉ ngơi, trên người cô mặc chiếc váy công chúa để chuẩn bị quay phim

“Alva, em ăn chút đi.

Có thể sẽ quay tới chiều đó, đừng để bụng đói”: Chị quản lý đưa cơm đến trước mặt cô khẽ nói :”Ăn mau một chút, em quay cảnh đầu tiên đó”

Nhìn hộp cơm cô cảm thấy vô cùng chán nản, đúng là đủ dinh dưỡng nhưng lại không hợp khẩu vị với cô.

Đặc biệt là còn có đậu que, cô bị dị ứng mà

Thấy cô cứ nhìn chăm chăm hộp cơm mà không động đũa, Cố Khải liền đi đến hỏi :”Không thích thức ăn này?”

“Hả?”: Triệu Cửu Uyên ngẩn đầu ngạc nhiên, sau đó lắc đầu :”Không sao, ăn tạm cũng được”

“Nếu em không thích có thể ăn của tôi”: Cố Khải đưa hộp cơm của mình đến trước mặt cô nói :”Cơm này tôi đã kêu trợ lý đi mua, thức ăn rất ngon”

“Cố lão sư, thật sự không cần đâu.

Sao tôi có thể làm phiền như vậy được”: Cô lên tiếng giải thích :”Với lại, tôi chỉ là hơi mệt không muốn ăn thôi”

Nghe cô nói vậy, Cố Khải liền nhíu mày cất giọng nghiêm tục như đang trách phạt học sinh hư :”Em có biết ăn uống quan trọng thế nào không? Chúng ta là diễn viên vì vậy càng nên ăn uống đầy đủ, nếu không có sức đâu mà diễn chứ.

Alva, em nên ăn nhiều một chút, nhìn em ốm yêu quá”

Triệu Cửu Uyên bị lời nói của anh làm trợn tròn mắt.

Oh my god, cái gì vậy trời, anh ta quản nhiều như vậy làm gì chứ? Chẳng lẽ… à ừm chắc không phải đâu, dù là phải đi nữa thì mình đã là người có chồng, ông xã của mình đẹp trai hơn anh ta nhiều

“Được được, cảm ơn Cố lão sư đã quan tâm”: Triệu Cửu Uyên mỉm cười đáp lại rồi trả cho anh phần cơm anh vừa đưa, cô tự ăn phần ăn của mình.

Cố Khải híp mắt nhìn cô không nói gì

( Nên gọi là Cố lão sư hay là Thầy Cố thì được hơn ta ?)

“Thẩm tổng, theo như dự tính thì tháng sau chúng ta có thể chuyển trụ sở sang đối diện với Triệu thị, boss có thể ngắm vợ mỗi ngày rồi”: Cậu thư ký đứng báo cáo, gương mặt hiện rõ sự vui vẻ.

Sếp mà gần vợ rồi chẳng phải mấy người bọn họ sẽ được thông thả hơn sao? Trước kia hết kêu bọn họ giao hoa, giao quà, ngày nào cũng như ngày đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.