Uyên Ương

Chương 35: Chương 35




Nghe giọng nói lạ, mọi người liền đổ dồn ánh mắt về phía cô đang bước vào.

Trần Ngọc nhìn cô híp mắt lạnh giọng nói :”Chuyện này không liên quan đến cô, tốt nhất cô đừng nên xen vào”

Trên gương mặt cô vẫn duy trì một nụ cười điềm tĩnh :”Nếu tôi cứ thích xen vào thì sao? Cô định làm gì tôi?”

“Ha, lại có một người không biết tốt xấu.

Vậy thì cô đừng trách tôi độc ác”

Mọi người đứng xem bắt đầu rù rì :”Cô gái kia hình như là Alva, diễn viên mà công ty vừa công khai sao?”

“Đúng đúng, không ngờ bên ngoài còn đẹp hơn trong ảnh.

Trần Ngọc bị cô ấy đè bẹp rồi”

Trần Ngọc nghe những lời này như tức điên lên, cô ta trừng mắt nhìn đám người kia rồi nghiến răng ken két :”Alva, cô hay lắm.

Để xem cô lên mặt được bao lâu”

“Tôi có lên mặt sao? Chẳng phải người lên mặt ức hiếp người khác từ nãy đến giờ là cô à, cô tên Trần Ngọc phải không? Vậy xin hỏi cô Trần Ngọc, mối quan hệ giữa cô và tổng giám đốc Thẩm Hạo là như thế nào?”

Triệu Cửu Uyên thích thú lên tiếng :”Cô cứ lấy việc này ra dọa chúng tôi, nhưng cô vẫn chưa nói rõ việc đó.

Cô nói xem, cũng nên làm chúng tôi tâm phục khẩu phục chứ hả?”

“Alva nói đúng đó, Trần Ngọc cô nói ra thử xem?”

“Suốt ngày lấy việc này ra dọa người khác.

Bắt người ta phải hầu hạ cô, cô cũng nên cho chúng tôi đáp án đi”

Trần Ngọc nhìn vào gương mặt bình tĩnh đến vui vẻ của cô, mặt cô ta tức từ trắng đến đỏ.

Cô ta hầm hừ lớn tiếng :”Tất nhiên là mối quan hệ thân mật rồi”

Nghe câu nói kia, cô cười khẩy nói :”Quan hệ thân mật? Tình nhân sao? Cô không sợ có một ngày vợ anh ta tìm đến đánh ghen sao?”

“Cô nói cái gì vậy hả? Tôi thèm làm những việc bẩn thỉu như vậy sao?”: Cô ta trừng mắt thở hồng hộc

Nhìn gương mặt tức giận trước mắt, Triệu Cửu Uyên thu lại nụ cười trên môi nhìn bằng ánh mắt sắc lẹm, cất giọng lạnh lùng :”Vậy thì quan hệ gì mà không thể nói cho chúng tôi biết.

Bạn bè chắc chắn là không phải, vợ lại càng không ngoài làm tì/nh nhân ra thì cô có mối quan hệ thân mật gì chứ?”

“Cả Phong Thành này đều biết, vợ của Thẩm Hạo là con gái của Triệu gia.

Trần Ngọc đừng nói dối không chớp mắt nữa”

“Nếu các người tò mò đến vậy thì tôi cũng không ngại nói ra”: Trong lòng Trần Ngọc thầm nghĩ nếu cô nói dối mối quan hệ giữa cô và Thẩm Hạo, những con tép riêu như mấy người này làm sao biết được.

Nghĩ đến đây, cô ta cong khóe môi :”Thật ra, tôi mới là người trong lòng của Thẩm Hạo, chúng tôi từng cùng nhau trải qua mọi chuyện.

Các người thấy đủ thân mật chưa?”

“Ồ, vậy sao?”: Triệu Cửu Uyên thích thú lên tiếng :”Bạch nguyệt quang của Thẩm Hạo là người như thế này? Không phải mắt anh ta có vấn đề đấy chứ?”

“Cô nói vậy là ý gì? Chúng tôi bên nhau khiến cô ghen tị sao, xin lỗi nhé không có chỗ cho cô”: Trần Ngọc đắc ý lên tiếng

Mọi người trong phòng nghe cô ta nói như vậy thì không dám lên tiếng nữa.

Họ sợ nếu làm không vừa ý bị cô ta ghim, sau đó cô ta lại kể xấu cho tổng giám đốc Thẩm Hạo nghe

“Lời này cô nói không sợ vợ anh ta nghe thấy?”: Triệu Cửu Uyên nhướng mày hỏi thì nghe người kia lên tiếng :”Nghe thì sao? Cô ấy làm gì được tôi”

“Ồ, rất tốt.

Nhưng có lẽ cô không may rồi”: Cô lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối lấy trong túi ra chiếc bút ghi âm rồi tắt hoạt động của nó :”Tôi lỡ ghi âm lại mất rồi.

Nhưng có vẻ cô không ngại để cô ấy nghe được mà nhỉ?”

“Cô… cô nói vậy là ý gì? Đưa chiếc bút đó cho tôi, ai cho cô ghi âm hả?”

Trần Ngọc nhìn chiếc bút trên tay cô liền trở nên kích động mà nhào đến đòi giật lấy

“Này này, từ từ đã, chưa gì đã kích động như vậy.

Trần Ngọc, cô đang có tật giật mình sao?”: Triệu Cửu Uyên mỉm cười vui vẻ lên tiếng hỏi, người phụ nữ kia cũng vì lời nói của cô mà lặng thinh

Sắc mặt Trần Ngọc dần trở nên trắng xanh, miệng liên tục chối nhận :”Giật mình gì chứ? Thẩm Hạo là của tôi, cô gái kia rõ ràng là đến sau, là kẻ thứ ba chen chân vào”

Trước lời khẳng định mình là kẻ thứ ba, Triệu Cửu Uyên không chút tức giận chỉ mỉm cười sâu xa :”Ồ, cô nói Thẩm thiếu phu nhân là kẻ thứ ba? Cô thấy lời này đáng tin hay không?”

Trần Ngọc ngẩn đầu lên thì đụng phải ánh mắt sắc lạnh của cô, tai cô ta tiếp tục nghe thấy giọng nói lạnh lùng cứ như hâm dọa :”Lời này nếu cô ấy nghe được, không chỉ là cô, Thẩm Hạo cũng không phải đối thủ.

Cô sống ở đây mà không biết quyền lực của Triệu gia đến đâu à?”

Nghe lời nói này, sống lưng của Trần Ngọc toát ra hơi lạnh

Trần Ngọc đúng là có nghe qua danh của Triệu gia, nhưng cô không tin người trước mắt mình có thể quen biết được vị tiểu thư họ Triệu kia..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.