Anh chớp mắt vài lần, có lẽ là do anh nghĩ nhiều rồi.
Việc bây giờ anh nên làm chỉ là chăm sóc bảo vệ tốt cho cô và đặc biệt là không làm tổn thương trái tim của cô.
Thẩm Hạo ôm chặt lấy cô :”Anh không sao”
“Nhìn anh có vẻ không ổn lắm”: Cô lo lắng mím môi lên tiếng :”Có thật là không sao hay không?”
“Anh không sao thật mà.
Nếu em muốn kiểm tra cũng không phải là không thể”
“Hả?”
Triệu Cửu Uyên ngẩn đầu nhìn người đàn ông trước mắt.
Người kia cười lơ đãng, liếm khóe môi nhìn cô với ánh mắt rực lửa.
Cô khẽ rùng mình, gương mặt đỏ bừng đẩy ra anh :”Này, này, em vừa xuất viện đấy”
“Ha ha ha, anh đùa em thôi”: Thẩm Hạo bật cười ha hả
“Cốc cốc cốc”
“Tiểu thư, có Lý tiểu thư đến gặp”: Người giúp việc bên ngoài gõ cửa rồi nói vọng vào bên trong.
Triệu Cửu Uyên vui vẻ bước ra mở cửa, chưa kịp nói gì đã bị một người nào đó ôm chầm lấy
“Cửu Uyên, nằm viện nặng như vậy mà không chịu nói cho mình biết, cậu có xem mình là bạn nữa không hả?”
Lý Lan Anh ôm lấy cô giận dỗi lên tiếng khiến Thẩm Hạo lẫn Tống Hàn đứng bên cạnh không khỏi bất lực.
À ừm, bạn thân là quan trọng nhất ok
"Thẩm Hạo, anh cùng Tống Hàn xuống nhà trước đi.
Em cùng Lan Anh trò chuyện một chút": Triệu Cửu Uyên quay đầu khẽ cười lên tiếng :"Lâu ngày không gặp lại cậu ấy, bọn em còn nhiều chuyện để nói mà"
"Đúng vậy đó, chuyện của phụ nữ, đàn ông có nghe cũng không hiểu đâu": Lý Lan Anh hiểu ý của cô là muốn đuổi hai người kia đi liền hùa theo nói.
Cảm thấy lời nói của Lý Lan Anh cũng có lý, Thẩm Hạo và Tống Hàn cũng không ở lại làm phiền mà xuống phòng khách
Bên trong phòng ngủ, Lý Lan Anh ngồi đối diện cô mím môi một lúc rồi lên tiếng :"Cửu Uyên, cậu có chuyện gì sao?"
Nghe lời nói của bạn thân mình, Triệu Cửu Uyên chớp mắt mỉm cười :"Nói cho cậu một bí mật, cậu không được nói cho ai nhé"
..........
"Như vậy...!có được không?": Lý Lan Anh nhìn cô lo lắng nuốt nước miếng :"Cửu Uyên, cậu làm mình đau lòng quá đi"
"Thôi thôi nào, cậu đang mang thai.
Khóc sẽ không tốt cho em bé đâu.
Phải hứa với mình giữ bí mật chuyện này, chỉ cậu mới có thể giúp được mình thôi"
"Được, mình hứa với cậu.
Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, mình sẽ nói cho cô chú nghe": Lý Lan Anh trừng mắt hâm dọa
Triệu Cửu Uyên cười cười đáp :"Được"
"Sau khi khỏi bệnh cậu sẽ tiếp tục công việc của Triệu thị sao?": Lý Lan Anh nhìn cô hỏi
"Cũng không chắc, mình bắt đầu cảm thấy chán công việc kinh doanh này rồi.
Vào showbiz dạo chơi mua vui chắc cũng được nhỉ?"
Triệu Cửu Uyên nhướng mày cười thích thú
Nghe cô nói, Lý Lan Anh giật giật khóe môi :”Ha ha mua vui? Tôi xem cậu vui cỡ nào”
Sau khi tiễn Lý Lan Anh với Tống Hàn rời đi, Triệu Cửu Uyên nằm xuống giường thở dài cùng lúc đó Thẩm Hạo đẩy cửa bước vào nghe thấy rồi lên tiếng hỏi :”Em làm sao vậy? Chỗ nào không được vui à?”
“Không phải, em cảm thấy chán quá.
Hay là em đổi nghề, làm diễn viên cũng không tệ nhỉ?”: Cô ngồi bật dậy xoa xoa cầm gật gù nói, nghe vậy anh liền bật cười bước đến xoa đầu cô :”Diễn viên sao, cũng không tệ.
Vào công ty của Dĩ Huyên, em ấy giúp em phát triển”
“Nhưng mà như vậy có được không? Dù sao em cũng 23 rồi, cũng chẳng phải được đào tạo chính quy”: Triệu Cửu Uyên lo lắng nhìn anh.
Thẩm Hạo dường như rất chiều ý của cô :”Không sao, em chơi vui là được, cần gì quan tâm những chuyện này”
Nghe lời nói của anh, hai mắt cô liền sáng lên như đèn pha, cuối cùng cũng có người chiều theo ý mình.
Triệu Cửu Uyên liền sáp lại anh như cái đuôi nhỏ :”Ông xã, đi ngay bây giờ nhé?”
“Không được, em vừa xuất viện nên nghỉ ngơi đi.
Đợi em khỏe lại, anh dẫn em đi”: Anh nghiêm túc nói :”Chuyện này không khó, với năng lực của anh cho em vài dự án phim cũng không phải không thể.
Em muốn thế nào anh cũng chiều theo ý em nhưng bây giờ là không được”
“Ông xã ~”: Cô chu môi, chớp chớp mắt làm nũng mong anh đổi ý nhưng người đàn ông kia lại không hề lung lay ý chí.
Thấy mềm không được, Triệu Cửu Uyên liền chuyển sang biện pháp cứng rắn :”Anh không cho đúng không?”
Giọng nói hờn dỗi của cô vang lên bên tai anh, Thẩm Hạo nhìn cô chợt nhíu mày :”Em muốn làm gì?”
“Hừ, vậy tối nay anh ngủ sô pha đi, không được lên giường nằm chung với em”: Cô trừng mắt phồng má tức giận mình.
Vậy mà Thẩm Hạo chẳng những không phản kháng mà chấp nhận không thèm oán trách nửa câu
Triệu Cửu Uyên ngồi trên giường mình anh trợn tròn cả mắt, sau đó hậm hực bước vào phòng vệ sinh tắm rửa rồi xuống nhà ăn cơm.
Cả quá trình anh luôn bước đi theo sau cô, cả hai không nói với nhau câu nào.
Lúc ngồi ăn cơm, cả cha mẹ Triệu cũng nhận ra sự khác thường của hai người nhưng không ai lên tiếng hỏi.