Uyên Ương

Chương 27: Chương 27




“Kétttt”

Mũi xe dừng lại sát chân của Triệu Cửu Uyên, cô bị dọa mà ngã xuống đất.

Hai mắt mở to, miệng thì há hốc không tin vào chuyện đang xảy ra.

Anh lao xe vào phía cô sao? Cô nhìn người đàn ông ngồi trong xe bằng ánh mắt thất vọng rồi chống tay đứng dậy đi sang một bên

Người đàn ông kia nhìn cô, sau đó mím môi mà lái xe rời đi.

Triệu Cửu Uyên nhìn đuôi xe lái xa dần mà khẽ cười tự chế giễu

Vài phút sau, cô cũng lái xe rời đi bằng hướng ngược lại, ngồi trong xe nước cô kiềm nén cuối cùng cũng rơi xuống.

Tay cô lau đi nước mắt, dường như nó cũng chẳng làm theo ý của cô, càng lau lại càng chảy ra nhiều hơn

Anh là cái thái gì chứ? Giận dỗi liền bỏ đi mà không nghe cô giải thích lời nào sao? Anh nói cô không yêu anh, vậy anh nói xem anh đã từng yêu cô hay chưa.

Hay là anh chỉ xem cô là vật mà mình chiếm hữu, thích thì nâng niu không thích thì bỏ sang một bên

[…]

Thẩm Hạo cứ đạp ga lái đi, không biết bản thân đang lái xe đi đâu cũng chẳng biết đã đi bao xa.

Cuối cùng anh dừng xe lại ven đường, tay anh cầm điếu thuốc rít mạnh rồi thở ra làn khói trắng mờ mờ ảo ảo

Cửu Uyên, sao em mãi không chịu tin anh như vậy?

Bỗng dưng điện thoại bên cạnh anh vang lên, Thẩm Hạo nhìn tên người gọi mà nhíu mày.

Là Cửu Uyên, anh cười lạnh rồi nhấc máy.

Đầu dây bên kia không đợi anh lên tiếng đã nói trước

“Xin hỏi anh là chồng của người dùng số điện thoại này phải không? Xe cô ấy gặp tai nạn trên đường lớn, bây giờ chúng tôi đưa cô ấy đến bệnh viện A, anh đến mau đi”

Tim của anh nghe đến câu “cô ấy gặp tai nạn” mà đập hụt một nhịp.

Thẩm Hạo mím môi tự trách bản thân rồi quay xe chạy về phía bệnh viện, chiếc xe anh lái lao vún vút trong đêm, không biết anh vượt bao nhiêu ngã tư cũng chẳng biết anh mém gây bao nhiêu tai nạn giao thông cuối cùng anh cũng đến được bệnh viện

Thẩm Hạo hoảng hốt mà chạy vào khoa cấp cứu, lúc này cũng không quá nhiều người.

Khi thấy anh đến, một người phụ nữ đi đến hỏi anh :”Anh là chồng cô gái vừa bị tai nạn sao?”

“Là tôi, cô ấy bây giờ thế nào?”: Hai mắt của Thẩm Hạo chi chít gân máu đỏ, giọng anh cất lên run rẩy

Người phụ nữ kia thở dài :”Cô ấy đã được đưa vào cấp cứu nửa tiếng rồi”, ngập ngừng một chút, cô lại lên tiếng hỏi :”Thứ lỗi cho tôi nhiều chuyện.

Hai vợ chồng anh cãi nhau hay sao, đến lúc bị thương nặng như vậy.

Tôi đã lấy điện thoại của cô gái muốn gọi cho người thân nhưng cô ấy lại nhất quyết không đồng ý.

Cuối cùng nhân lúc cô ấy mê mang, tôi không đành nên gọi cho anh biết”

“Cảm ơn cô, ở đây có tôi là được rồi.

Cô có việc bận gì thì cứ đi trước”: Anh mím môi khẽ nói.

Cô gái kia cũng không cố chấp thở dài :”Được rồi, anh đã đến vậy tôi yên tâm rồi”

Thẩm Hạo cứ đứng trước cửa phòng cấp cứu, đến ngồi cũng không dám ngồi, anh sợ mình ngồi xuống cô lại xảy ra chuyện.

Thì ra chờ đợi một kết quả không chắc chắn là cảm giác như thế này.

Vừa vui mừng vì chưa mất đi, vừa lo sợ vì sẽ mất đi

Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, ông bác sĩ già bước ra với vẻ mặt vô cùng xấu.

Ông nhìn anh lên tiếng :”Anh là người nhà của bệnh nhân?”

“Đúng vậy, là tôi.

Cô ấy bây giờ thế nào rồi bác sĩ”: Thẩm Hạo lo lắng hỏi.

Sau đó anh lại nghe người kia thở dài :”Cô ấy thuộc nhóm máu hiếm, là O Rh-.

Hiện tại máu của bệnh viện đã cạn kiệt không đủ để có thể truyền cho cô ấy được nữa”

“Cứ lấy máu của tôi, tôi cùng nhóm máu với cô ấy”

“Được, mời cậu theo tôi”

Anh đi theo sau lưng ông bác sĩ kia, lúc đi ngang giường bệnh, anh nhìn thấy cô gái nằm trên đó sắc mặt đã vô cùng nhợt nhạt không còn vẻ tràn đầy sức sống nữa.

Hai mắt cô nhắm nghiền, bàn tay ghim đầy dây nhợ

Nhìn thôi cũng đã thấy đau lòng, một người phụ nữ ôm yếu xung quanh toàn máy móc và y tá.

Đến hơi thở cũng yếu vô cùng.

Tim anh lúc này như bị ai bóp chặt vô cùng đau đớn

2 giờ sau, Triệu Cửu Uyên đã được đưa ra phòng bệnh.

Lúc này cha mẹ Triệu cũng đã đến, mẹ Triệu nhìn con gái thương tích quấn băng đầy mình mà không kiềm được nước mắt

Bà quay đầu nhìn anh :"Sao giữa đêm Cửu Uyên lại xảy ra chuyện như thế này?"

"Lúc nãy con và cô ấy có cãi nhau.

Sau đó nửa đêm cô ấy lại muốn về nhà...!Con không đồng ý mà bỏ đi, sau đó..."

"Sau đó nó xảy ra chuyện? Thẩm Hạo, tôi nói cho cậu biết, nếu Cửu Uyên xảy ra chuyện nguyên hiểm gì, đừng trách tôi ra tay độc ác"

Cha Triệu lạnh mặt nhìn anh lên tiếng sau đó nắm tay mẹ Triệu đi vào phòng bệnh

Dãy hành lang lạnh lẽo chỉ còn lại một mình Thẩm Hạo đứng đó, anh thở dài lắc đầu.

Cửu Uyên thật xin lỗi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.