Uyên Ương

Chương 24: Chương 24




Triệu Cửu Uyên tức giận đánh đấm vào người anh :”Anh thật quá đáng… lúc nãy rõ ràng anh nói chuyện với người phụ nữ kia, cô ta còn vịnh lên tay anh… Em..

tức chết mà”

Lời nói của cô làm anh đứng hình, cô gái này ghen tuông luôn để trong lòng như vậy sao?.

Thẩm Hạo bế cô ngang người, ngang ngược đi ra chỗ đậu xe

“Anh làm gì vậy?”: Triệu Cửu Uyên nhìn động tác của anh nhíu mày lên tiếng.

Rượu trong người cô đã lan đi ít phần, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn một chút.

Người đàn ông kia vẫn bình tĩnh ngồi vào ghế lái đóng cửa xe lại

Anh quay đầu mình cô nhàn nhã đáp :”Về nhà”

Cả đoạn đường từ quán bar về đến nhà, hai người không nói với nhau một câu nào.

Hừ, rõ ràng anh sai trước sao lại giận ngược lại cô chứ.

Triệu Cửu Uyên xách túi đi lên phòng mặc kệ cho anh đen mặt đi phía sau

“Rầm”

Cô đá cảnh cửa phòng ngủ rồi bước vào, sau đó cô lại nghe thấy người người đàn ông phía sau :”Em đừng giận cá chém thớt”

Lời nói của anh như ngòi lửa làm nổ tung cơn giận trong người cô, Triệu Cửu Uyên xoay người trừng mắt nhìn anh ương bướm lên tiếng :”Em giận cá chém thớt đấy thì sao? Rõ ràng anh sai trước anh còn làm này làm kia với em”

Không đợi Thẩm Hạo lên tiếng, cô đã đẩy cửa đi vào phòng ngủ phụ rồi khóa chặt cửa lại.

[…]

“Cẩn Du mở live rồi”

“Lần này, cô ấy không để chúng ta đợi lâu nữa rồi”

Triệu Cửu Uyên nhìn số người xem đang tăng dần buồn bực trong lòng liền giảm đi không ít, sau đó cô lên tiếng chào hỏi :”Xin chào mọi người”

“Chào Cẩn Du aaaa”

“Chào bà xã, anh đến rồi đây”

“Là bà xã của tôi”

“Chào chị”

“Hôm nay đổi gió một chút, tôi không chơi game nữa thay vào đó chúng ta tâm sự một chút nhé?”

Giọng nói của cô trầm trầm khác với ngày thường khiến fan bắt đầu lo lắng

“Chị à, có chuyện gì sao nghe giọng gì rất buồn”

“Không sao đâu Cẩn Du, chị còn bọn em.

Bọn em làm chỗ dựa cho chị”

Triệu Cửu Uyên đọc bình luận rồi khẽ cười :”Tôi không sao, chỉ muốn tâm sự với mọi người một chút”

“Các bạn có từng được gia đình mai mối không?”

“Có, đã từng có, nhưng chúng tôi thật sự không hợp nhau”

“Chị được mai mối sao?”

Cô nằm lên giường để điện thoại xuống bên cạnh mím môi lên tiếng :”Không phải tôi, là một người bạn của tôi”.

Hơi thở nặng nề cuối cùng được cô thở hắc ra, Triệu Cửu Uyên ngập ngừng lên tiếng

“Tôi sẽ đặt người đó là A nhé?”

“Lúc ban A đó 13 tuổi từng đem lòng thích một đàn anh trường phổ thông bên cạnh…”

(Đây là đoạn kí ức nhớ lại của Triệu Cửu Uyên nhé, Cửu Uyên chính là bạn A kia)

[…]

“Này, người đó là Thẩm đại thiếu gia sao? Nghe nói anh ấy học rất giỏi, ở trường còn có rất nhiều nữ sinh theo đuổi”

Người ngồi bên cạnh Triệu Cửu Uyên khẽ lên tiếng nói, cô nghe vậy liền ngẩn đầu lên nhìn.

Chỗ bọn họ ngồi chính là sân vận động của trường cấp 2, ngăn cách một bức tường rào cao là sân vận động của trường cấp 3

Người bạn bên cạnh vừa chỉ là người thanh niên đang chơi bóng rổ bên kia.

Cô khẽ chớp mắt, đó chẳng phải anh Thẩm Hạo của cô sao?

Khóe môi của Triệu Cửu Uyên hơi nhếch lên, cô cầm theo chai nước lọc chạy về phía Thẩm Hạo.

Cách một lớp rào thật cao, Triệu Cửu Uyên vẫy tay gọi lớn lên anh :”ANH THẨM HẠO”

Thẩm Hạo đang cầm bóng nghe giọng của cô liền dừng lại, anh quay đầu nhìn về cô nữ sinh đang đứng phía xa vẫy tay với mình, khóe môi liền cong lên

Bạn bè chơi cùng anh cũng đồng loạt nhìn theo ánh mắt anh, sau đó ai nấy che miệng mà “Ồ” lên.

Thẩm Hạo liếc nhìn bọn họ rồi cười cười đi về phía cô, anh lấy nón trên đầu mình đội lên đầu của cô rồi cất giọng vô cùng ấm ấp

“Bé con, nắng lắm đó đến đây làm gì?”

Triệu Cửu Uyên giơ chai nước trên tay đưa đến trước mặt cô anh :”Em đưa nước cho anh đó”

“Vậy anh cảm ơn nhé”: Anh nhận lấy chai nước từ tay cô, bàn tay còn khẽ xoa đầu cô rồi bật cười thành tiếng :”Vào chỗ mát ngồi đi, không kẻo lại bị cảm thì làm sao?”

“Không sao đâu, em siêu khỏe”

Cô tự tin vỗ ngực nhướng mày nhìn anh

“Được, bé con siêu khỏe vào chỗ mát đi nhé nếu không sẽ đen mất.

Lúc đó sẽ không đẹp nữa”

“Em không đẹp, anh sẽ không thích em sao?”: Nghe câu nói của cô, Thẩm Hạo liền gật đầu xem như đồng ý.

Sau đó từ phía xa có người đang gọi anh :”Thẩm Hạo”

Anh nghe vậy liền xoay người rời đi :”Tạm biệt nhé bé con, anh có việc rồi”.

Bóng lưng của Thẩm Hạo xa dần, anh đau biết rằng cái gật đầu qua loa của mình lại vô tình làm tổn thương đến cô gái nhỏ

Triệu Cửu Uyên nhìn người đang gọi anh, môi liền mím thành một đường thẳng.

Cô gái kia vừa trắng trẻo lại rất xinh đẹp, nhìn cử chỉ của hai người họ vô cùng thân mật lại còn… còn rất xứng đôi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.