Uyên Bão Uyên

Chương 27




“Nhị Ngưu ca, ngươi sao thế?”

Hoa Lan lay lay Triệu Nhị Ngưu đang ngẩn người, ca ca nàng bị sao vậy, từ lúc trở về thường không có tinh thần, luôn luôn ngẩn người, có khi sẽ ngây ngô cười, có khi lại thực ủ rũ.

“A a a!!!”

Triệu Nhị Ngưu hồi thần.

“Hắc hắc, Hoa Lan, ngươi nói gì?”

“Ca, ngươi giống như là mất tâm vậy.”

“Hử? Mất tâm? Mất tâm…mất tâm…”

Triệu Nhị Ngưu lẩm bẩm.

“Ta mất tâm sao?”

Đứng lên nhìn ngoài cửa sổ.

“Hoa Lan, ta phải về đây!”

Sắc trời u ám, Triệu Nhị Ngưu mới từ nhà trưởng thôn đi ra, trời đã đổ mưa phùn, sương mù nổi lên, ngọn núi bị vây trong tầng tầng sương mỏng, cảnh tượng đẹp vô cùng.

“Á? Trời mưa! Hắc hắc, ngày mai không biết lại có bao nhiêu nấm ngon! Ngày mai ta nhất định phải dậy sớm một chút mới được.”

Bụng Hoa Lan càng ngày càng lớn, cần thêm nhiều thứ tốt bồi bổ.

Nhìn nhìn trời, chạy về phía nhà, một thân dính đầy bùn đất.

Nghé con trong chuồng nhìn chủ nhân của mình đã trở lại, ‘nghé ọ nghé ọ’ kêu lên.

“Được rồi được rồi, đợi mưa tạnh ta liền cho ngươi ăn cỏ non.”

Vào phòng, lắc lắc đầu xả hết nước mưa, rồi ngả lưng nằm xuống giường nhìn chằm chằm vào xà nhà, cũng không biết nên làm cái gì, cứ như vậy mở to mắt ngây ngốc mà nhìn, tiếng mưa rơi lộp bộp ngoài cửa sổ nghe thật êm tai.

“Ta mất tâm sao?”

Lại lặp lại, giọng nói có nửa phần khẳng định, Triệu Nhị Ngưu lôi viên trân châu kia ra, ngắm nghía, đặt lên môi lướt nhẹ, bóng loáng nhẵn nhụi, liền nhớ tới dung nhan xinh đẹp của Trầm Trọng Sơn cùng nụ cười tuyệt mĩ trên môi, hắn sẽ dịu dàng vươn tay kéo mình vào lòng, sẽ dùng hai mắt sáng ngời ôn nhu nhìn mình, sẽ dùng cái ôm ấm áp mà vững chãi ôm mình, còn có một câu trầm thấp “Ta thích ngươi” cùng môi hôn ướt át trên trán, đều khiến người ta mê muội như vậy.

“Ta có chút nhớ hắn.”

Một câu thật nhẹ mà bao hàm vô tận nhung nhớ.

Giấc mơ thật đẹp, hắn lặn sâu dưới nước, mở to mắt thấy con cá quẫy đuôi bơi qua, bỗng nhiên bị một người ôm vào lòng, người nọ hôn cổ hắn, phả ra hơi thở nóng hổi tràn đầy hương thơm, quay đầu lại là gương mặt mạo mỹ kinh người, người nọ nhìn hắn nở nụ cười, kề sát tai hắn nhỏ giọng nói ta thích ngươi, thích ngươi, rất thích ngươi….

“Ha ha….” Trong căn nhà đắp bằng bùn đất thỉnh thoảng vang lên tiếng cười ngốc nghếch của Triệu Nhị Ngưu.

──────

Muốn hỏi Trầm Trọng Sơn hiện đang ở đâu ư? Cưỡi ngựa phóng nhanh cũng phải mất một ngày một đêm mới đến huyện XX, Trầm Trọng Sơn nóng vội, được nửa đường liền bỏ ngựa lại thi triển khinh công, hướng thẳng về phía huyện XX, chỉ tội cho ám vệ vất vả theo sau, thầm nghĩ thật đúng là bó tay với điện hạ, vậy có nhanh hơn được bao nhiêu đâu.

Trầm Trọng Sơn chính là nóng vội, nghĩ mình lập tức sẽ được nhìn thấy Triệu Nhị Ngưu, trái tim bắt đầu đập loạn nhịp, không có một chút an phận.

Đến khi chạng vạng thì trời đổ mưa phùn, sương mù lượn lờ xa xa, che khuất tầm nhìn, người qua đường che dù chỉ cảm thấy một cơn gió phất qua mang theo làn hương thơm ngát, thân ảnh màu trắng xẹt qua, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, lại thấy vài đạo bóng đen xẹt qua liên tiếp, thầm nghĩ chắc không phải là gặp quỷ đi, đáy lòng nhất thời lạnh hơn phân nửa, ném dù chạy vội về phía trước.

Khinh công không hổ là tuyệt học được người đời ca tụng a, chỉ một nén hương thời gian đã đến huyện XX, ném cho ám vệ phía sau một câu,

“Đặt mua lễ vật!!!”..rồi lại phi thân đi tiếp.

Haiz….Cả đám ám vệ đồng loạt thở dài, xoay người vào huyện.

Khắp thung lũng mênh mông sương mù, tựa như tiên cảnh, trời thu mưa rơi tí tách, chọc lòng người vô kể, Trầm Trọng Sơn khinh công bay theo hướng ám vệ Tam chỉ dẫn, nháy mắt đã tới thôn Bình Ao.

Triệu Nhị Ngưu ngủ dậy muộn, khi tỉnh lại cảm thấy đầu óc có điểm quay quay, nhìn bên ngoài trời đã tối đen, lại nghĩ tới còn chưa cho nghé ăn cỏ, liền vội vã chạy ra ngoài. Nghé con thấy chủ nhân, lại nghé ọ nghé ọ kêu to biểu đạt ấm ức, Triệu Nhị Ngưu ôm ít cỏ bỏ vào chuồng, hắc hắc ngây ngô cười hai tiếng.

“Ngủ quên mất không cho ngươi ăn, hắc hắc, ngoan.”

Sờ sờ đầu nghé con, lại đi múc nước cho nó.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, Triệu Nhị Ngưu còn chưa đi tới, đã ngửi thấy mùi hoa lan thoang thoảng trong không khí, đáy lòng run rẩy, tay cũng bất giác run run, đứng trước cửa nhưng lại quên mở, trong đầu một mảnh trống rỗng, hai tai ong ong.

“Cốc cốc cốc.”

Lại vang lên mấy tiếng, hương hoa lan càng đặc hơn, giục lòng người mê say.

Trầm Trọng Sơn biết bên trong có người, hắn cảm nhận được hơi thở quen thuộc đằng sau cánh cửa, cách một cánh cửa ngăn, lại vẫn cảm nhận được nhịp tim đập của đối phương.

Lại gõ gõ cửa, vẫn là tiếng vang thản nhiên, Triệu Nhị Ngưu lại như muốn rơi lệ, mùi hương quen thuộc đến vậy, cảm giác quen thuộc đến vậy, không biết đã mơ thấy bao nhiêu lần trong giấc mộng, lúc này lại xuất hiện trước mặt, chợt thấy không thật như mộng ảo, thân thủ dùng sức nhéo nhéo mặt mình, đau quá.

“Là…Là….Là ai!!!!”

Vội vàng hỏi, giọng nói run run.

Ngoài cửa tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng mưa lộp độp rơi trên mái, rõ ràng làm cho người ta càng thêm lo lắng, sau đó mới truyền tới thanh âm trầm thấp, mị hoặc lòng người.

“Nhị Ngưu, là ta.”

Triệu Nhị Ngưu không còn ý thức, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại một câu “Là ta.”, đây là thanh âm chỉ có ở một người, hơi thở này chỉ có ở một người.

“Nhị Ngưu, mở cửa.”

Thanh âm gần sát như vậy, Triệu Nhị Ngưu ngây ngốc mở cửa.

Còn chưa thấy rõ người bên ngoài, đã bị người nhào tới ôm vào lòng, tiện đà bị bế lên hôn một cái, mùi hương rất quen thuộc, bá đạo giữ lấy lại ôn nhu che chở, Triệu Nhị Ngưu rốt cục không nhịn được nữa, nước mắt chảy dài theo gò má rơi xuống vạt áo người nọ.

Nụ hôn triền miên, như muốn trút bỏ tất cả những nhớ nhung tưởng niệm, quấn lấy lưỡi hắn nhẹ nhàng cắn cắn, hai tay vuốt ve tấm lưng rắn chắc, giữ chặt lấy gáy tham hôn thật sâu. Triệu Nhị Ngưu bị hôn đến nhũn người, dựa hẳn vào người Trầm Trọng Sơn mặc hắn tác cầu.

Hồi lâu, mới buông tha cho Triệu Nhị Ngưu, nhìn mắt hắn mông lung sương mù, gò má ửng đỏ, môi sưng lên, vội vàng thở dốc, Trầm Trọng Sơn cảm thấy rung động tận sâu dưới đáy lòng, khát vọng lan tràn trong tâm, như muốn đánh bại sự chịu đựng của hắn.

Triệu Nhị Ngưu hít thở thông thuận, nhìn Trầm Trọng Sơn trước mặt, thấy thân ảnh mình phản chiếu trong đôi mắt thâm tình của hắn, lại muốn rơi lệ.

Trầm Trọng Sơn hôn nhẹ lên mắt hắn, Triệu Nhị Ngưu nhắm mắt, cảm thụ từng trận ẩm nhiệt.

“Nhị Ngưu!”

Trầm Trọng Sơn khẽ gọi, ôm chặt Triệu Nhị Ngưu, Triệu Nhị Ngưu tựa đầu vào vai hắn, nghe hơi thở mình ngày đêm mong ngóng.

“Ta nhớ ngươi, ngươi có nhớ ta?”

Triệu Nhị Ngưu không nói, Trầm Trọng Sơn đợi một lúc lâu mới thấy đầu tựa trên vai nhẹ nhàng gật gật.

Trầm Trọng Sơn vui mừng cực độ, xoay mặt Triệu Nhị Ngưu lại, đỏ bừng một mảnh, Triệu Nhị Ngưu vội vàng nhắm mắt, ngượng ngùng liếc liếc Trầm Trọng Sơn. Trầm Trọng Sơn ha ha cười hai tiếng, ôm lấy Triệu Nhị Ngưu, nhún chân một cái phi vào buồng trong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.