Chương 6: Họp lớp
“Đội trưởng La, ông mau bắt người đi chứ!”
Nghiêm Mộ Hải thấy La Lâm đứng ở bên cạnh bất động, vội vàng thúc giục.
La Lâm lúng túng, nói: “Thật ngại quá, tôi không thể bắt người này được”.
“Đội trưởng La, tôi vốn cho rằng ông là người ngay thẳng, không ngờ khi thực sự đối mặt với cường quyền, ông lại nhu nhược như vậy!”
Đương nhiên Nghiêm Mộ Hải cũng nhìn thấy Long Diệu đưa ra chứng nhận, ông ta còn cho rằng La Lâm vì sợ hãi thân phận của Lâm Hữu Triết mới không dám bắt người.
Sự thực cũng chính là như vậy, nhưng nếu như Lâm Hữu Triết thật sự đến từ nơi đó thì không phải là vấn đề sợ hãi nữa, mà là La Lâm không có tư cách bắt người.
“Chuyện ngày hôm nay chỉ là lời cảnh cáo, nếu còn dám có ý đồ gì với người phụ nữ của tôi thì kết cục của Nghiêm Hoa cũng chính là kết cục của nhà họ Nghiêm các ông”.
Lâm Hữu Triết liếc mắt nhìn tất cả các khuôn mặt đám người nhà họ Nghiêm, lạnh lùng nói.
Dứt lời, anh và Long Diệu rời đi luôn.
Nghiêm Mộ Hải nhìn bóng lưng Lâm Hữu Triết, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao không quan tâm mày có thân phận gì, giết con trai tao thì chắc chắn phải đền mạng!”
“Không sai, thiếu nợ phải trả, giết người phải đền mạng, đây là lẽ đương nhiên!”
Đột nhiên, một giọng nói bông đùa ở phía sau Nghiêm Mộ Hải vang lên.
Ông ta quay đầu nhìn, phát hiện là Lâm Thiên Kiếm.
“Cậu chủ Kiếm, khiến cậu chê cười rồi”.
Cho dù con trai đã mất, Nghiêm Mộ Hải cũng không dám tỏ thái độ với người nhà họ Lâm.
Lâm Thiên Kiếm xua tay: “Chú Nghiêm mất con trai xin bớt đau lòng, còn phải mặc niệm nên tôi không làm phiền nữa”.
Dứt lời, hắn ta cũng rời đi, quay về nhà họ Lâm.
“Cháu nói gì cơ, tên súc sinh Lâm Hữu Triết đánh chết Nghiêm Hoa ở trước mặt tất cả mọi người chỉ bằng một cú đấm thật sao?”, Lâm Kiến Sơn trợn mắt kinh ngạc hỏi.
AzTruyen.net
Lâm Thiên Kiếm gật đầu: “Hơn nữa sau khi đội trưởng đội chấp pháp La Lâm nhìn thấy chứng nhận của Lâm Hữu Triết cũng không dám bắt người, dường như Lâm Hữu Triết đã thay đổi rất nhiều, bác cả, vậy chúng ta...”
“Chúng ta cái gì?”
Lâm Kiến Sơn tức giận hừ một tiếng: “Cho dù bây giờ Lâm Hữu Triết có thân phận gì thì nó cũng đừng hòng nghĩ tới việc chúng ta sẽ đồng ý ba điều kiện kia, bác lại muốn xem thử nó có bản lĩnh gì để khiến nhà họ Lâm biến mất”.
“Ba ngày sau, vừa khéo là ngày chúng ta mở tiệc mời người kia ở khách sạn Đông Hoa, nếu nó có bản lĩnh thì cứ đến thử xem!”
Lâm Thiên Kiếm nghe thấy vậy cũng thấy yên tâm hơn.
Hắn vốn lo lắng Lâm Hữu Triết quá điên cuồng, làm việc không nghĩ tới hậu quả, nhưng vừa nghĩ tới thân phận của người kia, nỗi bất an trong lòng cũng tan biến.
Ở trước mặt quyền lực tuyệt đối, sự điên cuồng cũng chỉ là trò cười.
Ở một nơi khác, Lâm Hữu Triết quay về phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn Đông Hoa.
“Long Diệu, có manh mối gì liên quan đến em gái tôi không?”, Lâm Hữu Triết đứng ở cửa sổ sát đất, hệt như quân vương đưa mắt nhìn xuống chúng sinh dưới tầng lầu.
Long Diệu chắp tay đáp: “Thưa anh, trước mắt vẫn không có manh mối gì, chúng tôi chỉ điều tra được vào tối ngày bố anh qua đời, em gái anh đã túc trực bên giường”.
“Nhưng đến sáng ngày hôm sau thì không thấy đâu nữa, bệnh viện và tất cả những camera giám sát các con đường xung quanh đều không tra ra được bóng dáng của cô ấy”.
“Tiếp tục điều tra”, Lâm Hữu Triết hờ hững nói.
Năm đó anh chỉ là người bình thường, không tìm được em gái là chuyện bình thường, nhưng bây giờ anh đã là chủ của Thiên Cung mà vẫn không thể tìm được, điều này thật khiến người ta phải suy nghĩ.
Long Diệu đáp lời, rồi chắp tay rời đi.
Lúc này, điện thoại của Lâm Hữu Triết rung lên, là tin nhắn của Sở Hạ Vũ gửi tới.
“Hữu Triết, anh biết chuyện gì chưa, Nghiêm Hoa chết rồi! Vào đúng ngày sinh nhật của bố anh ta!”
“Nghe nói là có một đám liều lĩnh nhìn thấy các vị khách được mời tới đây rầm rộ sôi nổi, muốn cướp tiền nên Nghiêm Hoa và đối phương xảy ra xung đột nên đã bị giết”.
Khóe miệng Lâm Hữu Triết khẽ nhếch lên, anh hiểu nhà họ Nghiêm muốn giữ chút thể diện cuối cùng nên mới nói như vậy.
Nếu không thì cả Giang Thành sớm muộn gì cũng biết tin này.
Đường đường là cậu cả của nhà họ Nghiêm - gia tộc hạng nhất, lại bị người ta đánh vỡ đầu ở ngay trong bữa tiệc sinh nhật của bố, hung thủ lại nghênh ngang rời đi, thì sao nhà họ Nghiêm có thể đứng vững ở Giang Thành được nữa đây?
Mà những người đã chứng kiến cảnh tượng này, nếu không muốn rước họa vào thân, chắc chắn cũng sẽ không nhiều chuyện.
Sở Hạ Vũ không biết được chân tướng cũng là chuyện bình thường.
Sau khi nói chuyện với Sở Hạ Vũ vài câu, Lâm Hữu Triết bước ra khỏi cửa.
Không biết tại sao, tin tức anh trở về lại bị tiết lộ ra ngoài, trước khi trò chuyện với Sở Hạ Vũ, anh đã nhận được một cuộc điện thoại.
Là lớp trưởng cấp ba của anh gọi tới, nói rằng buổi chiều có buổi họp lớp, muốn anh tham gia.
Vốn dĩ Lâm Hữu Triết định từ chối, nhưng nghe nói chủ nhiệm cũng muốn anh tới nên anh mới đồng ý.
Cả thời đi học, chủ nhiệm Ngô Vân là một trong số ít người đối xử tốt với anh.
Lúc đó anh bị người ta bắt nạt, cơm trưa bị đổ vào bồn cầu, cũng là Ngô Vân đã đưa phần cơm của cô ấy cho anh ăn, mới giúp anh có sức lực tiếp tục lên lớp.
Chớp mắt đã nhiều năm không gặp như vậy, anh cũng nên đến nói lời cảm ơn.
Sau khi lái xe đến trước một nhà hàng, Lâm Hữu Triết nhìn thấy lớp trưởng Liễu Thiên Nghệ đang ở cửa đón tiếp đám bạn học.
Khi học cấp ba, cô ta là hoa khôi của trường, đã nhiều năm trôi qua, cho dù là khí chất hay dáng vẻ đều càng thêm xinh đẹp động lòng người.
“Bạn Lâm!”
Liễu Thiên Nghệ vừa nhìn đã nhận ra Lâm Hữu Triết nên vẫy tay chào hỏi anh.
Mấy người đàn ông đứng vây xung quanh cô cũng lập tức nhìn về Lâm Hữu Triết với ánh mắt không mấy thiện cảm.
“Chào lớp trưởng, đã lâu không gặp”.
Lâm Hữu Triết phớt lờ những ánh mắt hung tợn kia, thản nhiên chào hỏi Liễu Thiên Nghệ.
“Bạn Lâm, không ngờ là cậu thật, vừa nãy mình chỉ cảm thấy hơi giống, bây giờ cậu thay đổi nhiều quá rồi đấy!”
Liễu Thiên Nghệ đánh giá Lâm Hữu Triết từ trên xuống dưới, đôi mắt lóe sáng lấp lánh.
Thời còn đi học, tính cách Lâm Hữu Triết hướng nội, hơn nữa dinh dưỡng không đầy đủ nên cơ thể gầy yếu.
Bây giờ anh đã tham gia quân đội được tám năm, cơ thể đã trở nên cường tráng từ lâu, hơn nữa khí chất không quan tâm thiệt hơn, trầm ổn càng khiến anh vô hình trung trở nên cuốn hút hơn.
“Ồ, đây không lại là cậu chủ nhà họ Lâm của chúng ta đây sao, nghe nói sau khi bị nhà họ Lâm đuổi đi, cậu đã bỏ đi nhập ngũ?”
Lúc này, một giọng nói giọng nói khích đểu từ bên cạnh truyền tới.
Lâm Hữu Triết liếc mắt nhìn sang, là một người đàn ông anh không nhận ra.
“Bùi Dũng, đủ rồi đấy, năm đó ở trong trường cậu thích đối đầu với bạn Lâm, bây giờ đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy rồi, sao cậu vẫn như thế chứ?”
Liễu Thiên Nghệ giậm chân, nói với giọng điệu không vui.
Người đàn ông tên Bùi Dũng vội vàng xin lỗi, dáng vẻ nịnh nọt.
“Cậu là Bùi Dũng à?”
Mãi đến khi Liễu Thiên Nghệ gọi tên hắn, trong đầu Lâm Hữu Triết mới có chút ấn tượng.
“A, cậu chủ Lâm, quý nhân hay quên chuyện, không phải là đã quên mất tôi rồi đấy chứ?”, Bùi Dũng cười khẩy.
“Quả thực là không nhớ”.
Lâm Hữu Triết thẳng thắn nói.
Bùi Dũng vừa nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên u ám.
Hắn đang chuẩn bị giễu cợt vài câu, Lâm Hữu Triết đã cướp lời: “Cậu tránh xa tôi ra một chút, tôi không muốn tiếp xúc nhiều với một người sắp chết”.
Anh vừa dứt lời, vẻ mặt mấy người có mặt ở đó đều biến sắc.
“Mẹ kiếp, mày nói gì đấy, muốn chết hả?”
Bùi Dũng tức giận không kiềm chế được, giơ tay lên muốn đánh Lâm Hữu Triết, kết quả hắn vừa lên trước được một bước, vẻ mặt lập tức thay đổi, ôm bụng ngã nhào xuống đất.