Uy Lực Chiến Thần - Lâm Hữu Triết

Chương 3




Chương 3: Có dám giết hay không?

“Mày là... Lâm Hữu Triết, sao tên sao chổi mày vẫn còn sống chứ?”

Tần Hương Lan nghiến răng nghiến lợi, tay run rẩy chỉ thẳng mặt Lâm Hữu Triết.

“Mẹ à, vốn dĩ Hữu Triết chưa chết, là Triệu Bôn đã nhận nhầm người rồi!”

Sở Hạ Vũ vội vàng giải thích.

Triệu Bôn là bạn học cấp ba của cô, một tháng trước đã rời khỏi biên giới, lúc quay về đặc biệt tới tìm cô, bày tỏ sự yêu mến với cô.

Nhưng cô vẫn luôn chờ đợi Lâm Hữu Triết, trong lòng hoàn toàn không thể có thêm người đàn ông thứ hai.

Triệu Bôn nảy sinh lòng đố kị nên nói với bên ngoài rằng Lâm Hữu Triết đã chết trong trận đấu kinh thiên động địa kia.

Tin tức truyền đến tai bố mẹ của Sở Hạ Vũ khiến bọn họ vô cùng vui mừng, cuối cùng cũng có thể phủi sạch quan hệ với tên sao chổi đó.

Nhưng không ngờ được rằng bọn họ còn chưa kịp giới thiệu đối tượng mới cho Sở Hạ Vũ thì Lâm Hữu Triết đã quay trở về!

“Đúng là người tốt không sống lâu, kẻ gây họa lại sống dai như đỉa!”

“Người tốt như chiến thần Hữu Triết lại hy sinh, tên hại người như mày lại vẫn còn sống trên thế gian này, sao mày không chết quách đi cho xong!”

Tần Hương Lan chống nạnh, mặt mày hung dữ mắng chửi.

“Mày có biết những năm nay cả nhà tao bị mày hại thê thảm đến mức nào không, rốt cuộc mày vô liêm sỉ đến mức nào mà còn dám quay về đây hả? Mày không hại chết cả nhà tao thì không cam tâm sao?”

“Mau cút đi, cút đi cho tao, cút đi càng xa càng tốt!”

Tần Hương Lan rút cây lau nhà ra, định đánh Lâm Hữu Triết.

“Mẹ, đừng mà!”

Sở Hạ Vũ vội vàng ngăn lại.

“Con tránh ra cho mẹ, năm đó nếu không phải vì con bị mù cứ khăng khăng đến với nó thì nhà họ Sở chúng ta sẽ thành ra nông nỗi này sao? Con còn bảo vệ nó thì mẹ sẽ đánh cả con nữa đấy!”

Mặt mày Tần Hương Lan hung dữ, nghiến răng nghiến lợi hét lên.

AzTruyen.net

“Hương Lan, mấy người cãi nhau gì thế, Tiểu Hoa vẫn còn đang chờ đấy”.

Sở Hán Trung ở trong nhà nghe thấy động tĩnh, bước nhanh ra ngoài.

Trong giây phút ông ta nhìn thấy Lâm Hữu Triết, mặt lập tức biến sắc, cả người cứ như mất hồn dựa vào ngưỡng cửa.

Thần sắc ông ta nhợt nhạt, miệng lẩm bẩm.

“Toang rồi, chúng ta xong đời rồi, tên sao chổi lại quay về...”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Hữu Triết chỉ biết cười gượng.

Anh đứng thẳng người, trầm giọng nói: “Cô, chú, cháu biết bây giờ hai người không muốn gặp cháu”.

“Nhưng lần này cháu quay về là muốn bù đắp cho Hạ Vũ và nhà họ Sở”.

“Cháu chuẩn bị giúp nhà họ Sở trở lại thời kỳ huy hoàng năm đó, thậm chí còn có thể khiến nhà họ Sở đứng sừng sững ở đỉnh cao thế giới, trở thành gia tộc giàu có danh giá hạng nhất thế giới!”

Đây không phải là trò đùa, bây giờ Lâm Hữu Triết hoàn toàn có năng lực này.

Hai vợ chồng Sở Hán Trung sững sờ trong chốc lát, sau đó cười khẩy khinh miệt.

“Đầu óc mày có vấn đề à, mày cho rằng nói những lời khoác lác không chút thực tế này thì bọn tao sẽ tha thứ cho mày sao?”

Sở Hạ Vũ cũng rất tức giận, rõ ràng cô đã dặn dò Lâm Hữu Triết, đừng nói những lời này ở trước mặt bố mẹ cô, sao anh lại không nghe theo chứ!

Chẳng lẽ anh không thể thật thà, thể hiện dáng vẻ trầm ổn đáng tin một chút hay sao, bây giờ anh nói như vậy, chắc chắn bố mẹ cô sẽ càng phản đối bọn họ đến với nhau!

Bỗng nhiên, một giọng cười khẩy khinh thường từ trong nhà truyền tới: “Con chó hoang ở đâu ra sủa loạn ở bên ngoài thế, cậu chủ tôi nghe xong cũng cảm thấy phiền chán”.

“Giúp nhà họ Sở lấy lại ánh hào quang sao? Còn trở thành gia đình quyền thế hạng nhất đỉnh cao của thế giới ư? Mày cho rằng nhà họ Lâm đều chết hết rồi hay sao?”

Cùng với âm thanh truyền tới, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đi giày da, đeo gọng kính vàng chậm rãi bước ra.

Ánh mắt hắn nghiền ngẫm nhìn Lâm Hữu Triết, nhếch mép cười khẩy: “Mày chính là tên khốn đã khiến Hạ Vũ khổ sở chờ đợi tám năm à?”

“Anh là ai?”

Lâm Hữu Triết nheo mắt.

“Cậu ấy là Nghiêm Hoa, cậu chủ nhà họ Nghiêm ở Giang Thành, là đối tượng mới mà bọn tao tìm cho Hạ Vũ”.

Tần Hương Lan lập tức giới thiệu, trong giọng điều đầy sự tán thưởng, khác hoàn toàn so với lúc đối mặt với Lâm Hữu Triết.

“Mẹ, hai người đừng làm loạn nữa được không?”

Sở Hạ Vũ tức giận giậm chân: “Con đã nói rồi cả đời này con chỉ chấp nhận một mình Hữu Triết, hai người làm những chuyện này làm gì chứ?”

“Con bé ngốc này, bố mẹ còn có thể hại con sao, Lâm Hữu Triết này hoàn toàn không đáng tin, con đi theo nó sẽ phải chịu khổ cả đời thôi!”

Con ngươi của Tần Hương Lan chuyển động không ngừng, ra vẻ đau lòng khuyên nhủ.

Sở Hạ Vũ còn muốn nói thêm gì đó, Nghiêm Hoa đột nhiên cướp lời: “Chú Sở, cô Tần, cháu muốn nói chuyện riêng vài câu với tên khốn, à không đúng, với anh Lâm đây, không biết có tiện không ạ?”

“Không được!”

Vừa nghe thấy vậy, Sở Hạ Vũ lập tức từ chối.

Cô không ngốc, Nghiêm Hoa chắc chắn muốn dùng thân thế của hắn để sỉ nhục Lâm Hữu Triết, cô không nỡ để người đàn ông của mình phải chịu ấm ức.

Nhưng không ngờ Lâm Hữu Triết lại lên tiếng: “Đương nhiên là được, Hạ Vũ, em và cô chú vào trong trước đi, anh nói chuyện với anh ta một lát”.

“Hữu Triết...”

Sở Hạ Vũ lo lắng nhìn anh.

Lâm Hữu Triết khẽ mỉm cười để cô yên tâm.

Tần Hương Lan chỉ mong Nghiêm Hoa có thể hung hăng đả kích Lâm Hữu Triết, để anh biết khó mà lui, đừng bám lấy con gái của bà ta nữa.

Khi cánh cửa biệt thự đóng lại, Nghiêm Hoa diễu võ dương oai đi tới trước mặt Lâm Hữu Triết, thái độ ngạo mạn, hống hách.

“Nếu tao là mày thì tao sẽ không quay về Giang Thành nữa, năm đó mày chạy khỏi Giang Thành như con chó hoang, sao bây giờ lại có dũng khí quay về thế?”

“Có phải mày vẫn chưa biết rằng nhà họ Lâm đã là một trong những gia tộc đứng đầu của Giang Thành, mày nghĩ bọn họ sẽ tha cho mày sao?”

“Bọn họ có tha cho tao hay không cũng không quan trọng”.

“Điều quan trọng là tao sẽ không bỏ qua cho họ”.

Lâm Hữu Triết bình thản nói.

Nghe thấy vậy, Nghiêm Hoa bật cười lớn: “Mày nói xem mày ở biên giới lăn lộn tám năm, lẽ nào đã học được bản lĩnh nói khoác rồi sao?”

“Mày cho rằng mày là cái thá gì mà còn đòi không tha cho nhà họ Lâm, mày xứng sao?”

“Đúng rồi, mày cũng tên là Hữu Triết, chắc không phải cảm thấy bản thân mình chính là chiến thần Hữu Triết đấy chứ, nếu không phải chiến thần Hữu Triết đã chết thì suýt nữa tao cũng tin luôn rồi đấy!”

Hai mắt Lâm Hữu Triết nheo lại, giọng điệu lạnh lùng: “Nếu tao nói chiến thần Hữu Triết vẫn chưa chết, tao chính là chiến thần Hữu Triết thì mày sẽ làm thế nào?”

“To gan!”

Nghiêm Hoa hét lớn, nổi giận nói: “Chiến Thần Hữu Triết là trụ cột của nước nhà, là thần tướng bảo vệ tổ quốc!”

“Giờ chiến thần đã hy sinh thân mình, chiến công cả đời trước nay không ai sánh nổi, bây giờ mày lại dám mạo danh chiến thần, có tin tao lập tức tố cáo mày, nhốt mày vào tù không?”

Lâm Hữu Triết không nói gì, chỉ khẽ cười nhếch mép.

Nghiêm Hoa vốn cho rằng nói ra những lời này sẽ khiến Lâm Hữu Triết hoàn toàn sợ hãi, không ngờ anh lại không có chút phản ứng nào.

Ngược lại, ánh mắt của Lâm Hữu Triết lúc này lại vô cùng bình tĩnh, điều này lại khiến hắn nảy sinh cảm giác sợ hãi, không thể kháng cự được.

Đây rốt cuộc là ánh mắt gì?

“Khuyên mày một câu, tránh xa Hạ Vũ ra, người phụ nữ của tao, mày không xứng tranh giành, nếu không nghe khuyên can thì hậu quả tự chịu”.

Lâm Hữu Triết vừa chớp mắt, không khí đáng sợ lập tức tiêu tan, quay người đi về phía biệt thự.

Nghiêm Hoa thở hổn hển, cảm thấy cả người đều ướt đẫm mồ hôi.

Hắn hung hăng trừng mắt nhìn bóng lưng của Lâm Hữu Triết, nghiến răng nói: “Mày cho rằng ông đây sợ mày à, tối ngày mai là tiệc mừng thọ của bố tao, tao đặc biệt mời cả nhà Hạ Vũ tới, đến lúc đó tao sẽ đích thân đưa lễ vật đính hôn cho bố mẹ Hạ Vũ, xem mày có thể làm gì được tao nào?”.

Lâm Hữu Triết dừng bước, lập tức quay người.

“Mày cứ thử đi, xem tao có dám giết mày hay không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.