Uy Lực Chiến Thần - Lâm Hữu Triết

Chương 17: Tin tức của em gái




Chỉ thấy dưới khách sạn Đông Hoa.

Những chiếc áo giáp cỡ lớn được bày ra rất gọn gàng.

Vô số bóng người khí thế mạnh mẽ xếp thành hàng ngang đứng chật ở con đường gần đó và quảng trường bên dưới khách sạn.

Thậm chí họ còn nhìn thấy những vũ khí hạng nặng chỉ có thể thấy trên tivi ở phía sau đám người có khí thế đáng sợ này.

Nhất là những họng pháo lạnh lẽo đang chĩa vào họ, không biết lúc nào sẽ phát nổ khiến tất cả mọi người trong sảnh tiệc đều rùng mình, hai chân run rẩy.

“Một, mười, một trăm, một nghìn, mười nghìn… sao nhiều người thế này, rốt cuộc chuyện gì thế?”

Một người trong nhà họ Lâm run rẩy nói.

Tào Quần cũng nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Xảy ra chuyện gì vậy?

“Lẽ nào cậu là…”

Tào Quần chuyển tầm mắt sang nhìn Lâm Hữu Triết, ánh mắt dần hiện lên vẻ sợ hãi.

Ông ta đã bỏ lỡ một điểm quan trọng.

Chiến thần Hữu Triết là chiến thần đứng đầu Hạ Quốc, thông tin về thân phận trong quân đội đều được bảo mật rất cẩn thận.

Ông ta chưa từng gặp vị chiến thần này, chỉ được nhìn thấy vài bức ảnh được truyền lại, hơn nữa hình còn bị mờ không nhìn rõ người.

Cộng thêm mọi người đều nghĩ chiến thần Hữu Triết đã hy sinh nên ông ta hoàn toàn không hề có ý nghĩ Lâm Hữu Triết chính là vị chiến thần đó.

Nhưng bây giờ ông ta bỗng phát hiện Lâm Hữu Triết trông hơi giống chiến thần Hữu Triết mà ông ta đã từng nhìn thấy trên ảnh.

Hơn nữa cũng chỉ có chiến thần Hữu Triết thực sự mới có thể điều động nhiều người đến đây trong thời gian ngắn như vậy.

Suy nghĩ Tào Quần xoay chuyển, không lâu sau đã hiểu ra mọi chuyện.

Ông ta cất bước đi đến định chào hỏi với Lâm Hữu Triết nhưng lại bị Lâm Hữu Triết ngăn lại bằng ánh mắt nghiêm nghị.

Tào Quần giật mình, mồ hôi lạnh toát ra thấm ướt cả áo.

Ông ta không kịp nói rõ tình hình đã dẫn vệ sĩ thân cận xoay người rời đi.

AzTruyen.net

Cho dù người nhà họ Lâm mời ở lại thế nào ông ta cũng mặc kệ, vẫn dứt khoát rời đi.

Người nhà họ Lâm đều sững sờ tại chỗ, khó tin nhìn mọi thứ trước mắt.

Rốt cuộc Lâm Hữu Triết đã trải qua những gì trong tám năm qua, tại sao cậu ta lại có thể điều động được nhiều người như thế?

“Ông cụ Lâm, bây giờ chúng ta có thể bàn đến điều kiện thứ ba rồi chứ?”

Lâm Hữu Triết chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Khánh Quốc, giọng điệu hơi lạnh lùng.

“Cậu…”

Lâm Khánh Quốc tái mặt, nôn ra một ngụm máu rồi ngất xỉu.

Một đám người nhà họ Lâm vội vàng bước đến đỡ, nhưng dù như thế Lâm Hữu Triết cũng không định bỏ qua cho cụ ta.

Anh vươn tay ra, Long Diệu lập tức đưa cho anh một miếng lụa trắng đã chuẩn bị sẵn.

Chỉ thấy cánh tay anh khẽ đung đưa, tấm lụa trắng chuẩn xác rơi đến trước mặt Lâm Khánh Quốc.

“Ông cụ đã lớn tuổi, không thể tự treo cổ, các người giúp ông ta đi”.

Lâm Hữu Triết hờ hững nói.

“Cậu nói cái gì, cái thứ mất…”

Lâm Kiến Hải vừa đứng lên tức giận mắng thì bị Long Diệu tát một bạt tai làm răng của ông ta rơi ra gần một nửa.

“Dám vô lễ với anh Lâm, cú tát này là lời cảnh cáo đấy”.

Những người nhà họ Lâm khác đều hoảng sợ, họ vốn dĩ cũng muốn liều mạng với Lâm Hữu Triết nhưng vừa nghĩ đến bản lĩnh đáng sợ của Long Diệu, họ lại ngoan ngoãn đứng về chỗ cũ.

“Tôi đã nói rồi điều kiện thứ nhất không được đáp ứng thì tập đoàn Thiên Hàng sẽ đóng cửa”.

“Điều kiện thứ hai không được thì nhà họ Lâm phá sản”.

“Điều kiện thứ ba cũng không nốt thì tất cả người nhà họ Lâm sẽ phải chôn cùng với bố mẹ tôi”.

“Các người nghĩ tôi đang nói đùa à?”

“Bây giờ tôi cho các người lựa chọn, một là ông ta chết, hai là các người chết!”

Nói xong câu này, Lâm Hữu Triết nhắm hai mắt lại không lên tiếng nữa.

Khí thế lạnh như băng toát ra từ người anh khiến đám người run rẩy sợ hãi, không ai dám đến gần.

Đám người nhà họ Liễu khiếp sợ há hốc mồm đứng vào trong góc làm như không biết gì.

Họ không biết tại sao một bữa tiệc sinh nhật đang tốt đẹp bỗng dưng lại trở thành như vậy?

Lâm Kiến Hải siết chặt tấm lụa trắng, vẻ mặt rối rắm không thôi.

“Xem ra các người vẫn chưa biết rõ tình cảnh của mình”.

Lâm Hữu Triết nhếch môi cười khẩy.

Ngay sau đó chỉ nghe thấy dưới tầng vang lên từng tiếng bước chân rõ ràng.

Một nhóm cảnh vệ khí thế đáng sợ, vẻ mặt nghiêm nghị chạy vào sảnh tiệc, họng súng lạnh băng chĩa vào từng người trong nhà họ Lâm.

Cạch cạch…

Tiếng lên nòng vang lên.

Đám người nhà họ Lâm tái mặt, thậm chí có vài người nhát gan bị dọa đến mức không tự chủ được, cả sảnh tiệc lập tức bốc lên một mùi hôi khó chịu.

“Chú tư, ông nội đã sống đủ lâu rồi, chúng ta vẫn còn trẻ mà”.

Cuối cùng có một người con cháu trong nhà họ Lâm không kiềm chế được nữa mà bật khóc.

Lâm Kiến Hải trợn trừng hai mắt, vừa muốn lên tiếng quở trách thì có thêm nhiều người lên tiếng.

“Đúng đó chú tư, con của cháu vừa mới chào đời, bọn cháu không thể chết”.

“Hơn nữa chuyện này vốn dĩ là do năm đó ông cụ hồ đồ gây tai họa, tại sao lại bắt chúng ta chết chung với ông ấy chứ?”

“Mấy ngày nay tôi vốn dĩ muốn đến viếng mộ vợ chồng chú hai, chẳng phải các người nói mặc kệ Lâm Hữu Triết sao, đều là lỗi của các người đấy! Người nên chết là các người, chúng tôi không muốn chết”.

Chỉ trong thoáng chốc, người nhà họ Lâm bùng lên một cuộc cãi vã nội bộ trước nay chưa từng có.

Đủ những lời chỉ trích, mắng nhiếc, thậm chí có người tính tình nóng nảy còn động tay động chân tại chỗ, đánh nhau đến mức mặt dính đầy máu.

“Thôi xong, nhà họ Lâm toang rồi…”

Lâm Kiến Hải gào khóc thảm thiết, ông ta biết nhà họ Lâm đã không còn gì có thể cứu được nữa.

Sau chuyện này, dù họ có may mắn sống sót, nhà họ Lâm cũng không còn đoàn kết giống trước kia nữa, chẳng qua chỉ là bụi cát bay tứ tung thôi.

Lúc này ông cụ nằm trong lòng ông ta khẽ run rẩy, từ từ mở mắt ra.

Lâm Khánh Quốc nhìn Lâm Hữu Triết chằm chằm, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Một lúc sau, cụ ta nói: “Lâm Hữu Triết, tôi muốn trao đổi với cậu một bí mật, chỉ cầu xin cậu tha cho người nhà họ Lâm, còn tôi sau chuyện này sẽ đến nhà thờ tổ tự sát”.

“Ông nói tôi nghe xem”.

Lâm Hữu Triết bình thản nói.

Chỉ cần Lâm Khánh Quốc – kẻ đầu sỏ này bị quả báo thì cơn giận trong anh đã tiêu tan bớt đi một nửa.

Còn những người khác không có sự bao bọc của nhà họ Lâm thì sẽ chẳng là cái thá gì, chuyện này đã là sự trừng phạt lớn nhất đối với những người quen sống trong nhung lụa như họ rồi.

“Tôi biết tung tích của em gái cậu”.

Lâm Khánh Quốc nhìn chằm chằm Lâm Hữu Triết muốn bắt lấy vẻ thay đổi trên mặt anh.

Quả nhiên vừa nghe đến “em gái”, vẻ mặt Lâm Hữu Triết lập tức thay đổi.

“Em gái tôi đang ở đâu?”

“Thật ra…”

Lâm Khánh Quốc cười gượng nói.

“Tiêu Thiên Ngọc – mẹ nuôi của cậu là người nhà họ Tiêu – gia tộc đứng đầu Giang Thành, năm đó cô ta thích bố nuôi của cậu, một lòng muốn ở bên cạnh nó, chọc tức nhà họ Tiêu, thế nên nhà họ Tiêu đã cắt đứt quan hệ với cô ta”.

“Nhiều năm qua nhà họ Tiêu cũng không qua lại gì với cô ta nữa, đến khi cô ta chết, nhà họ Tiêu mới bảo người đến mang di hài của cô ta đi, tiện thể dẫn theo em gái của cậu vì trong người cô ta vẫn có nửa dòng máu của nhà họ Tiêu”.

“Hóa ra là vậy!”

Lâm Hữu Triết kinh ngạc.

Thảo nào anh cứ thấy tò mò tại sao nhìn bố nuôi của anh cao lớn cường tráng như thế lại cưới được mẹ nuôi của anh – người phụ nữ luôn toát ra vẻ nho nhã và thông minh.

Ngay cả khi làm việc đồng áng hay bận rộn việc nhà, mẹ anh cũng vô thức để lộ ra khí chất cô chủ nhà giàu có.

“Nhà họ Tiêu sao…”

“Long Diệu, chuẩn bị xe, tôi muốn đến nhà họ Tiêu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.