Uy Lực Chiến Thần - Lâm Hữu Triết

Chương 14




Chương 14: Tự xử lý

“Chuyện, chuyện này là sao…”

Cô nhân viên kinh doanh sững sờ, đôi nam nữ kia cũng chết lặng.

“Anh, anh là khách hàng mua căn biệt thự này ư?”

Cô nhân viên kinh doanh nhìn chằm chằm vào Lâm Hữu Triết với ánh mắt sợ hãi, giọng nói run rẩy.

Cô ta hoàn toàn không dám nhớ lại ban nãy mình đã làm gì, cô ta dám nói vị khách siêu giàu có thể mua căn biệt thự này hãy cút khỏi núi Long Đằng?

Cô ta điên rồi sao?

Lúc này, cô gái trẻ kia mới hoàn hồn, ánh mắt đầy vẻ ngờ vực.

Sao hai tên nông dân nghèo hèn lại có thể mua được căn biệt thự đắt tiền này, chắc chắn là có sự nhầm lẫn gì ở đây.

Đúng rồi, nhất định là do bọn họ trộm được chìa khóa biệt thự ở đâu đó, nhất định là thế!

Vừa nghĩ vậy, cô ta lập tức lên tiếng: “Cô đừng tin bọn họ, chắc chắn chiếc chìa khóa này là do bọn họ ăn trộm, bọn họ không thể nào mua nổi căn biệt thự sang trọng thế này được, cô mau báo cảnh sát đi!”

Nghe thấy thế, cô nhân viên kinh doanh nhìn về phía cô gái như nhìn một kẻ ngốc: “Cô đang nghi ngờ năng lực đảm bảo an ninh của văn phòng bất động sản núi Long Đằng sao? Còn nữa, loại chìa khóa gắn chip này được định danh cùng với chứng minh thư, nếu cô không mua căn biệt thự này thì dù tôi có dâng tận tay cô chìa khóa, cô cũng không có quyền bước vào trong căn biệt thự!”

Lần này, cô gái trẻ kia đã sợ đến mức choáng váng đầu óc.

Cô ta đứng yên không nói lời nào.

Cô nhân viên kinh doanh vội vàng xin lỗi: “Hai anh à, tôi thật sự không biết các anh là chủ nhân của căn biệt thự này, tôi bị bọn họ lừa gạt nên mới nói những lời thiếu tôn trọng với hai anh, mong các anh bỏ qua cho tôi”.

Cô ta vừa nói vừa lặng lẽ cởi nút ở cổ áo, để lộ cảnh xuân mê người cho Lâm Hữu Triết nhìn ngắm.

Rõ ràng vì muốn được Lâm Hữu Triết tha thứ mà cô ta tình nguyện trả một cái giá cao.

Nhưng Lâm Hữu Triết vốn không thèm quan tâm đến chuyện này, anh cũng không cần phải so đo với cô ta, vừa lúc đội bảo vệ bị cô ta triệu tập đã tới.

Cô nhân viên kinh doanh lanh trí chỉ tay sang đôi nam nữ nói: “Là hai người bọn họ, dám xúc phạm hộ dân đặc biệt của chúng ta, mau đuổi bọn họ ra ngoài, sau đó báo với văn phòng bất động sản đưa bọn họ vào danh sách đen, loại bỏ vĩnh viễn tư cách mua nhà ở núi Long Đằng”.

Nghe nói thế, trên mặt đôi nam nữ trẻ tuổi hết sức tuyệt vọng.

Nhưng cho dù họ cố gắng cầu xin tha thứ thế nào thì đội bảo vệ cũng không quan tâm mà cứ thế đưa bọn họ rời đi.

AzTruyen.net

“Thưa anh, xin hỏi anh có hài lòng với kết quả này không?”

Cô nhân viên kinh doanh mỉm cười lấy lòng, nói.

Lâm Hữu Triết không lên tiếng, mà đi thẳng vào bên trong biệt thự, Long Diệu phất tay với cô ta, tỏ ý cô ta có thể rời đi.

Cô nhân viên kinh doanh như được ban ơn, vội vàng chạy mất.

“Anh Lâm, người phụ nữ ban nãy thực ra là…”

Long Diệu đi theo sau lưng Lâm Hữu Triết, đang định nói tiếp thì Lâm Hữu Triết đã nói thẳng: “Tôi nhận ra rồi, cô ta là vợ của em trai Lang Tập!”

Em trai Lang Tập hiện đang ở rể nhà họ Liễu ở Giang Thành.

Liễu Thiên Nghệ cũng là người nhà họ Liễu, vẻ ngoài của người phụ nữ khi nãy trông khá giống với Liễu Thiên Nghệ, ban đầu anh chưa nhận ra nhưng sau đó mới đoán được.

Long Diệu gật đầu, giọng không cam lòng: “Không ngờ người phụ nữ này lại không đoan chính như thế, dám ôm ấp người đàn ông khác bên ngoài, tôi thấy không đáng thay em trai Lang Tập!”

“Cho nên...”, Lâm Hữu Triết xoay người: “Cậu cho rằng em trai Lang Tập cam tâm tình nguyện ở rể nhà họ Liễu ư?”

“Nhất định là cậu ấy có ý đồ riêng, ngày mai gặp cậu ấy thì tìm cơ hội hỏi thử xem”.

“Anh Lâm, ngày mai là thời điểm nhà họ Lâm mở tiệc mời khách”.

Long Diệu thấp giọng báo cáo.

Lâm Thiên Khải “ừ”, sau đó hạ lệnh: “Đến các trụ sở gần nhất điều ít người tới đây, chúng ta cùng nhau đi góp vui!”

“Vâng!”

Ánh mắt Long Diệu lóe lên vẻ vui mừng, anh ta kích động đáp lời.

Tối hôm sau, khách sạn Đông Hoa vô cùng náo nhiệt.

Tầng sáu được nhà họ Liễu bao trọn để tổ chức tiệc sinh nhật cho cô hai Liễu Thiên Nghệ của nhà họ Liễu.

Tầng tám lại được nhà họ Lâm bao trọn để chiêu đãi một vị khách quý có tầm ảnh hưởng rất lớn.

Tuy địa vị của nhà họ Liễu ở Giang Thành không so sánh với nhà họ Lâm được, nhưng sức ảnh hưởng của họ cũng không yếu, vậy nên khách mời đến chúc mừng xếp hàng dài không dứt.

Liễu Thiên Nghệ đứng trước cửa khách sạn, nở nụ cười vui vẻ hân hoan tiếp đón khách mời.

Lâm Thiên Hàng và Lâm Kiến Sơn cũng đại diện cho nhà họ Lâm đứng ở cửa đón khách.

Tầm mắt Lâm Thiên Kiếm cứ quẩn quanh trên cơ thể xinh đẹp của Liễu Thiên Nghệ phía đối diện, dục vọng ham muốn trong đáy mắt không thể kìm nén được.

Lúc này, Liễu Thiên Nghệ rất trông mong Lâm Hữu Triết nhưng mãi mà chẳng thấy bóng dáng anh đâu.

“Chẳng lẽ cậu ấy không nhìn thấy tin nhắn đó sao?”

Liễu Thiên Nghệ hơi sốt ruột.

Lúc này, một giọng nói nho nhã bỗng vang lên sau lưng cô ta: “Cô Liễu, tôi là Lâm Thiên Hàng, lần đầu gặp mặt, có thể kết bạn với cô không?”

Liễu Thiên Nghệ quay đầu lại thì thấy một người đàn ông trông khá tuấn tú, trên miệng nở nụ cười niềm nở, đang vươn tay ra với cô ta.

Cô ta biết người này là người nhà họ Lâm nên không dám chối từ.

Đúng lúc cô ta định bắt tay với Lâm Thiên Hàng thì thấy bóng dáng Lâm Hữu Triết và Long Diệu thấp thoáng trong đám đông khách mời.

“Hữu Triết!”

Liễu Thiên Nghệ gọi lớn với dáng vẻ mừng rỡ, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt sa sầm của Lâm Thiên Hàng, cứ thế chạy thẳng đến chỗ Lâm Hữu Triết.

Lâm Hữu Triết cau mày nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt: “Lớp trưởng, tối nay là sinh nhật cậu à?”

“Đúng vậy, mình có nhắn tin cho cậu, cậu đã xem tin nhắn chưa?”

Liễu Thiên Nghệ bồn chồn hỏi.

Lâm Hữu Triết không hề xem tin nhắn nhưng vẫn gật đầu.

“Vậy mau vào thôi, đợi lát nữa mình có chuyện này muốn nói với cậu”.

Liễu Thiên Nghệ mừng rỡ khoác tay Lâm Hữu Triết, vui vẻ như muốn nhảy chân sáo.

Ai ngờ vừa đi đến cửa đã thấy Lâm Kiến Sơn bước ngang qua trước mặt Lâm Hữu Triết ngăn lại, ông ta nở nụ cười khẩy: “Thằng súc sinh, mày còn dám mò tới cửa à?”

“Đừng hiểu lầm”.

Ánh mắt Lầm Hữu Triết dửng dưng: “Tôi đến dự tiệc sinh nhật của bạn tôi”.

Nghe anh nói vậy, Lâm Kiến Sơn bật cười ha hả.

Cuối cùng thì thằng súc sinh này cũng biết sợ, lại tìm bừa lý do vớ vẩn như thế, đúng là khiến người ta khinh thường.

Không đợi ông ta lên tiếng giễu cợt, giọng nói bình tĩnh của Lâm Hữu Triết lại vang lên: “Đợi tôi chúc mừng sinh nhật của bạn mình xong, tôi sẽ đến lấy mạng chó của ông. Từ nay về sau, sinh nhật cậu ấy chính là ngày giỗ của ông!”

“Mất dạy, cái thứ con cháu bất hiếu!”

Lâm Kiến Sơn đột nhiên giận dữ, ông ta giờ tay lên muốn dạy cho Lâm Hữu Triết một bài học.

Bốp!

Âm thanh giòn giã vang lên.

Cổ tay Lâm Kiến Sơn bị Long Diệu nắm chặt, không thể động đậy.

“Không được vô lễ với anh Lâm!”

Long Diệu lạnh lùng cảnh cáo.

“Bảo con chó của mày buông tao ra!”

Lâm Kiến Sơn lạc giọng gầm thét, hai mắt đỏ ngầu.

“Cậu ấy không phải chó, cậu ấy là người anh em cùng vào sinh ra tử với tôi!”

Giọng nói của Lâm Hữu Triết vẫn bình tĩnh, sau đó anh liếc nhìn Long Diệu: “Long Diệu, ông ta mới mắng cậu, cậu tự xử lý đi!”

Dứt lời, anh và Liễu Thiên Nghệ cùng đi vào khách sạn.

Lâm Kiến Sơn muốn ngăn cản nhưng chỉ nghe thấy hai tiếng “răng rắc”, cơn đau phát ra từ cổ tay khiến thần trí ông ta điên đảo.

“A!”

Lâm Kiến Sơn kêu gào thảm thiết, nhìn đoạn xương trắng lòi ra chỗ cổ tay, suýt chút nữa ngất xỉu.

Bỗng chốc, trước cửa khách sạn Đông Hoa rơi vào cảnh tượng hỗn loạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.