Uy Lực Chiến Thần - Lâm Hữu Triết

Chương 42 - Ông nói tôi nghe xem




“Bây giờ tôi cho các người lựa chọn, một là ông ta chết, hai là các người chết!”

Nói xong câu này, Lâm Hữu Triết nhắm hai mắt lại không lên

tiếng nữa.

Khí thế lạnh như băng toát ra từ người anh khiến đám người run rấy sợ hãi, không ai dám đến gần.

Đám người nhà họ Liễu khiếp sợ há hốc mồm đứng vào trong góc làm như không biết gì.

Họ không biết tại sao một bữa tiệc sinh nhật đang tốt đẹp bỗng dưng lại trở thành như vậy?

Lâm Kiến Hải siết chặt tấm lụa trắng, vẻ mặt rối rắm không thôi.

“Xem ra các người vẫn chưa biết rõ tình cảnh của mình”.

Lâm Hữu Triết nhếch môi cười khẩy.

Ngay sau đó chỉ nghe thấy dưới tầng vang lên từng tiếng bước chân rõ ràng.

Một nhóm cảnh vệ khí thế đáng sợ, vẻ mặt nghiêm nghị chạy vào sảnh tiệc, họng súng lạnh băng chĩa vào từng người trong nhà họ Lâm.

Cạch cạch…

Tiếng lên nòng vang lên.

Đám người nhà họ Lâm tái mặt, thậm chí có vài người nhát gan bị dọa đến mức không tự chủ được, cả sảnh tiệc lập tức bốc lên một mùi hôi khó chịu.

“Chú tư, ông nội đã sống đủ lâu rồi, chúng ta vẫn còn trẻ ma .

Cuối cùng có một người con cháu trong nhà họ Lâm không kiềm chế được nữa mà bật khóc.

Lâm Kiến Hải trợn trừng hai mắt, vừa muốn lên tiếng quở trách thì có thêm nhiều người lên tiếng.

“Đúng đó chú tư, con của cháu vừa mới chào đời, bọn cháu không thể chết”.

“Hơn nữa chuyện này vốn dĩ là do năm đó ông cụ hồ đồ gây tai họa, tại sao lại bắt chúng ta chết chung với ông ấy chứ?”

“Mấy ngày nay tôi vốn dĩ muốn đến viếng mộ vợ chồng chú hai, chẳng phải các người nói mặc kệ Lâm Hữu Triết sao, đều là lỗi của các người đấy! Người nên chết là các người, chúng tôi không muốn chết”.

Chỉ trong thoáng chốc, người nhà họ Lâm bùng lên một cuộc cãi vã nội bộ trước nay

chưa từng có.

Đủ những lời chỉ trích, mắng nhiếc, thậm chí có người tính tình nóng nảy còn động tay động chân tại chỗ, đánh nhau đến mức mặt dính đầy máu.

“Thôi xong, nhà họ Lâm toang rồi…”

Lâm Kiến Hải gào khóc thảm thiết, ông ta biết nhà họ Lâm đã không còn gì có thể cứu được nữa.

Sau chuyện này, dù họ có may mắn sống sót, nhà họ Lâm cũng không còn đoàn kết giống trước kia nữa, chẳng qua chỉ là

bụi cát bay tứ tung thôi.

Lúc này ông cụ nằm trong lòng ông ta khẽ run rẩy, từ từ mở mắt ra.

Lâm Khánh Quốc nhìn Lâm Hữu Triết chằm chằm, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Một lúc sau, cụ ta nói: “Lâm Hữu Triết, tôi muốn trao đổi với cậu một bí mật, chỉ cầu xin cậu tha cho người nhà họ Lâm, còn tôi sau chuyện này sẽ đến nhà thờ tổ tự sát”.

“Ông nói tôi nghe xem”.

Lâm Hữu Triết bình thản

nói.

Chỉ cần Lâm Khánh Quốc -kẻ đầu sỏ này bị quả báo thì cơn giận trong anh đã tiêu tan bớt đi mộ, nửa

Còn những người khác không có sự bao bọc của nhà họ Lâm thì sẽ chẳng là cái thá gì, chuyện này đã là sự trừng phạt lớn nhất đối với những người quen sống trong nhung lụa như họ rồi.

“Tôi biết tung tích của em gái cậu”.

Lâm Khánh Quốc nhìn chằm chằm Lâm Hữu Triết muốn bắt

lấy vẻ thay đổi trên mặt anh.

Quả nhiên vừa nghe đến “em gái”, vẻ mặt Lâm Hữu Triết lập tức thay đổi.

“Em gái tôi đang ở đâu?”

“Thật ra…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.