Uy Bức Ước Thúc

Chương 64: Ngục Âm Sát 2




WARNING:

Như đã nói, tất cả tập trước đều là nói về quá khứ vì đó là thời điểm chính của bộ truyện.

Nhưng từ đây trở lên đã là thời điểm nối tiếp hiện tại ( giống như Chương 1-2 là hiện tại đó).

Nhưng mình cảnh báo trước cho chắc ăn, Chương nào có tên "Ngục Âm Sát" thì sẽ có yếu tố máu me nặng nề, ít nhất là đối với mấy bạn trong sáng nên cân nhắc trước khi đọc kẻo bị sốc.

Vì hồi trong sáng mình từng bị sốc và hết hồn =)) Vốn dĩ mình viết đây là thể loại SM, SM cả tinh thần luôn nhé.

CÂN NHẮC NHA!

Đây là ngày thứ ba mươi kể từ khi Sát Tinh Vệ bị giam vào Ngục Âm Sát.

Trở về hiện tại.

Chuyện đã trôi qua không lâu, nhưng cũng đủ để Tinh Vệ sống dở chết dở với thể xác lẫn tinh thần.

Nàng bây giờ còn không rõ Tôn Đồng được chôn cất ở đâu? Hay thi thể tối đó đã bị thú dữ tha đi mất rồi.

Nghĩ tới trong lòng lại càng xót, tội lỗi xâm chiếm trọng tâm, trở thành một cơn ám ảnh không thể nào tan như khói.

Đêm chứng kiến Tôn Đồng trúng một trưởng kim độc ngã xuống, máu tươi trở thành một vũng hồ lạnh tanh.

Sát Tinh Vệ nàng bị lôi đi nhưng không quên ngoái nhìn lại, kim độc châm vào cổ gáy trái của Tôn Đồng, nên mắt trái ảnh hưởng liên tục tứa máu, chảy xuống làn da mềm mại của một nữ nhân bất hạnh kia.

Tốt nhất là Tôn Đồng ra đi thanh thản, cho dù nàng còn sống thì tâm cũng sẽ chết.

Làm sao chấp nhận được bị mù một bên mắt?

Cả đời Tinh Vệ không thể trách Nhược Y, người đáng trách chính là nàng.

Là Sát Tinh Vệ, là một kẻ phản bội, nhu nhược và thiếu quyết đoán.

Nhược Y bản thân độc đoán nhẫn tâm, nhưng lại năm lần bảy lượt tạo cơ hội cho Sát Tinh Vệ chuộc tội phân minh.

Người như Nhược Y yêu ghét rõ ràng, bốc đồng chiếm đoạt, nhưng lại cắn răng nhìn người mình yêu từ xa thân thiết với nữ nhân khác đến hai lần.

Hai lần đã tha chết, Tôn Đồng mới sống đến nước đó, vậy mà Sát Tinh Vệ không nhận ra mà quyết đoán.

Nhược Y vị tha cũng đã đủ, quá tam ba bận, tất cả đã hình thành sự oán hận trong lý trí lẫn trái tim nàng.

Nàng là quỷ, không phải là thánh nhân.

Hiện tại thân thể chằn chịt vết thương lộ cả thịt tươi, đôi chân còn không được lành lặn.

Tà thuật cướp đi gân chân lẫn gân tay của Sát Tinh Vệ, tưởng như suốt đời nằm một chỗ, không ngờ đêm đó Nhược Y khó hiểu ra tay nối lại, trả cho nàng những bước đi đau khổ nhưng mãi mãi khập khiễng như phế nhân.

Ngày đó bị một trưởng của Nhược Y, Sát Tinh Vệ đau đến xé lồng ngực.

Vậy mà lòng không hề trách cứ gì, chỉ cảm thấy hạnh phúc hả dạ.

Nàng đem một suy nghĩ đánh lừa cơn đau mình, chính là bản thân đáng bị như vậy.

Sau khi bị lôi đi khỏi khu rừng định mệnh, Nhược Y đẩy thẳng nàng vào Ngục Âm Sát.

Nơi đây như một hang động ngầm, được che lấp bởi một loại yêu thuật, động xây từ xương người, giết chết không ai biết, la hét không ai nghe, âm thầm, tĩnh lặng, âm u.

Không tự nhiên mà nó có tên là Âm Sát!

Ánh sáng len lỏi từ một ngọn đuốt nhỏ đặt trên đầu lâu, không khí mơ hồ, lại càng nghe rõ trận bão tuyết phảng phất ngoài kia.

Nhược Y dừng ánh mắt trước bộ dạng thảm thương của Sát Tinh Vệ.

Y phục người rách nát, máu tưới lên vết xăm còn sẹo mới, cổ tay cổ chân đứt gân mạch, nhuộm đỏ như lồng đèn.

Không còn công lực mà đứng dậy, Sát Tinh Vệ chỉ có thể nằm vật ra đất, xương quai xanh khô khốc lộ rõ tinh xảo.

Dáng vẻ mị hoặc như vậy nhưng Nhược Y không còn thưởng thức để tâm nữa.

Phải chăng Tôn Đồng chết tiệt cũng từng nhìn thấy cảnh xuân này?

Phải chăng sự ích kỷ biến yêu thương thành uất hận? Giờ đây, Nhược Y chỉ muốn liếm sạch từng tất máu tươi trên người Sát tỷ, sau đó hành hạ nàng, muốn nàng phải hối hận, quỳ xuống chân xin tha.

Nói một câu "yêu ngươi".

Nhưng cho dù nói hay không, thì Nhược Y cũng sẽ giết Tinh Vệ.

Nàng sẽ uống cạn máu người nàng yêu tận xương, cũng hận tận gan tủy.

Nàng sẽ chôn Tinh Vệ vào một chiếc hòm thủy tinh, đặt giữa giang nhà.

Hàng ngày đều ngắm nhìn, đều trò chuyện cho đến khi hết thuốc giữ xác.

Ngày thân thể sắp thối rửa, Nhược Y sẽ đem nàng đặt vào một mảnh đất đầy hoa Diên Vĩ, sau đó bản thân cũng tự sát mà đi theo.

Viễn cảnh đẹp đẽ êm ái, Nhược Y điên dại hạnh phúc chết đi được.

Nhưng tại sao đôi tay nàng không làm được? Lý trí còn sót lại một chút cản trở, tâm Nhược Y không yên.

Cho dù lấy được thể xác, thì linh hồn cảm xúc có lấy được không?

Sát Tinh Vệ yêu như không yêu, không yêu mà như yêu.

Nàng chỉ chờ một câu nói từ đôi môi anh đào đó, sự mãn nguyện đôi khi đến rất dễ dàng.

"Sao? Cơ thể đang rất đau? Ngươi tự ý đỡ giùm nữ nhân đó, bắt ta chứng kiến điều đau lòng như vậy, ngươi bảo ta có đau hơn ngươi?"

Ngón tay thon dài của Sát Tinh Vệ giật vài lần, hơi thở nặng nề, ánh mắt vô vàng những lời không nói được:

"Giết ta đi."

"Hahaha!"

Âm thanh cười giễu cợt vang vọng trong ngục Âm Sát ảm đạm.

Nhược Y tỏ vẻ bình thản, nhưng cổ họng cười sớm đã rỉ máu.

Phải! Ý tưởng chết chóc đã nảy ra trong đầu Nhược Y từ lâu, nhưng đôi tay không làm được.

Sát Tinh Vệ, làm sao nàng có thể giết ngươi?

Như tâm đã quyết, Nhược Y muốn Sát Tinh Vệ phải đau đớn, không phải là một cái chết dễ dàng.

"Ngươi đang cầu xin được chết? Nhưng đáng tiếc, ta muốn ngươi cầu xin được tha chết."

Đôi môi Sát Tinh Vệ trắng bệch, tầng lớp hơi nước bám lên cánh môi, run rẩy, báo hiệu sắp chết.

Lời đáp của Nhược Y làm Sát Tinh Vệ bật cười khó khăn, ánh mắt sớm đã cay rát, chỉ biết im lặng chịu đựng.

Nhược Y nhắm vào lòng tự tôn tự trọng của Tinh Vệ, nàng không phải là một người nhục nhã cầu xin tham sống sợ chết.

Trúng tà thuật không thể xem thường, huống gì là tà thuật hình thành từ vài năm tuổi luyện công.

Nó làm người phàm bị thương tan sát từng mảnh, người luyện công thì đứt mạch gân tàn phế, lồng ngực một ngàn con kiến bò lên, cơ thể nóng lạnh sốt rét, sau bốn tiếng tự cắt đứt đường thở rồi cũng chết.

Chỉ là không ngờ, có một ngày người đánh trúng lại là người Nhược Y yêu thương sủng ái nhất.

Cả cuộc đời Nhược Y xem thường nhất sự phản bội, điển hình là Minh Uất Phong tên nghịch đồ của sư phụ.

Nay bản thân đối diện chuyện này, phải để cho Sát Tinh Vệ từng bước từng bước cảm nhận được vị chua chát mà Nhược Y chịu đựng.

Nhìn Sát Tinh Vệ thoi thóp, nhưng ánh mắt kiên cường gượng gạo lại dừng trên bóng dáng Nhược Y, tâm tình cô độc.

Nhược Y nhanh chóng quay mặt, không dám nhìn nữa.

Sợ bản thân mềm lòng, sợ thương xót hằng lên tia mắt.

Cho đến khi Sát Tinh Vệ đau đến ngất đi, nàng mới nắm chặt khớp tay.

Cuối cùng cũng bước đến giải thuật, nối lại gân mạch đầy đủ.

Trong giấc ngủ không sâu, Sát Tinh Vệ mơ hồ cảm thấy có người đụng chạm vào chân và cổ tay mình.

Sau đó còn dịu dàng vuốt ve bên má, rồi một dòng chất lỏng ngọt thanh hăng như máu đổ vào cổ họng khô khan.

Đến hai ngày hôm sau, Sát Tinh Vệ mới bừng tỉnh, nổi đau đã vơi bớt thì liền thấy hai tay bị dây thuật trói lại, di chuyển đều phải mang theo sợi dây trong suốt đó.

"Đã tỉnh?"

Âm thanh xa lạ cất tiếng hỏi, bước chân như gió đi đến, sắc mặt Nhược Y lạnh lẽo nhìn nàng như một con vật đáng thương, cười cười khinh bỉ.

Sát Tinh Vệ cúi gầm mặt xuống, nhất thời một chút nhoi nhói thoáng qua, tiểu Nhược đây sao?

"Chủ nhân...!giải thuật cho ta?"

Nhược Y cười cười khó hiểu, nàng dừng lại một khoảng cách xa vài bước, sau đó đưa tay lên, giống như đang tạo ra một tà thuật gì đó...

Chỉ vài giây, vết thương bị dây xích trói trên tay Tinh Vệ bất giác siết lại, chặc như muốn đứt lìa, đau thấu.

Sát Tinh Vệ cắn chặt răng nhăn nhó, một chút đau đớn cũng không phát ra.

Sau khi biết quá sức chịu đựng, Nhược Y mới hạ tay xuống, tà thuật chấm dứt, Sát Tinh Vệ quỳ ra đất.

Một câu xin tha cũng không có, Nhược Y không thoải mái, vẫn chưa đủ.

"Vẻ mặt chịu đựng của ngươi, thật khiến ta thích thú."

"Ta đáng phải chịu, nợ ngươi, nợ Tôn Đồng, có chết cũng đáng!"

Bàn tay tưởng chừng mềm mại nhưng giờ đây siết chặt lấy chiếc cằm thon gọn của Tinh Vệ.

Nhược Y kích động bóp thật chặt, gương mặt nhất thời trở nên méo mó, kéo sát lại đôi mắt đỏ ánh của Nhược Y:

"Một tiếng Tôn Đồng, hai tiếng cũng nhắc Tôn Đồng, ngươi xem ta là cái gì? Cảm thấy ngươi nợ ta, thì cầu xuống van xin ta, chứ không phải nhắc đến hắn."

Âm thanh hét lớn, đem Sát Tinh Vệ nhất thời ngây người, để đôi môi khô khốc bị đôi môi lạnh lẽo của Nhược Y dán lấy.

Hôn như nuốt, mạnh bạo liếm mút khắp khoang miệng.

Rõ ràng Nhược Y đang bị kích động, nên nụ hôn mang đủ sự chiếm đoạt ích kỷ, không dịu dàng yêu thương, không yêu thương!

Âm thanh hôn chóc kéo dài không lâu, Nhược Y nhất thời đẩy ra.

Người thở hồng hộc lại chính là Nhược Y.

Nàng chưa bao giờ đẩy nụ hôn của Tinh Vệ đi, nhưng sự ủy khuất trong lòng quá lớn.

Đôi môi đó không còn dành riêng cho nàng, không biết hôn người khác hay chưa, nhưng trước mắt đã thấy nói về người khác.

Nhất thời có chút tủi thân, Nhược Y quay đi, lấy một con dao đặt sẵn trên bàn xương cốt.

Hành động ủy mị như vậy lại càng khiến Nhược Y trở nên ghê rợn.

Sát Tinh Vệ nén mồ hôi trên trán, nhìn theo bóng Nhược Y, tâm đau thắt, dù biết bản chất Nhược Y giết người không gớm tay, nhưng vẫn chưa quen được sự bạo lực mà nàng nỡ ứng lên thân mình.

Nhược Y âm u đi tới, con dao nhỏ nhọn hoắc được cầm trên tay, ý cười ngày càng rõ trên gương mặt.

"Ta muốn chơi một trò chơi thật vui vẻ."

Sát Tinh Vệ nuốt sự đề phòng dưới cổ họng, ánh mắt bi thương nhưng vẫn ôn nhu nhìn rõ Nhược Y.

Nhược Y bước đến, nàng không vội, đôi tay lướt khẽ qua hàng chân mày mỏng, xuống đôi mắt quen thuộc:

"Đến giờ này, đôi mắt ôn nhu giả tạo vẫn còn nhìn ta..."

Ngón tay di chuyển xuống sóng mũi cao gọn, rồi dừng ở đôi môi anh đào đã từng đẹp đẽ mà giờ đây sưng lên ươn ướt vì chuyện ban nãy.

Nhược Y khẽ lắc đầu:

"Đôi môi xinh đẹp này, bây giờ không còn ngoan nữa..."

Âm thanh tựa hồ như băng tuyết chấm dứt, cũng là lúc mũi dao bén nhọn khứa xuống cánh môi của Sát Tinh Vệ.

Đôi môi mỏng, lập tức xuất hiện máu, vết nứt nhỏ nhưng cơn đau lớn, đem Sát Tinh Vệ ghì chặt đôi mắt đến mất tỉnh táo.

Nhược Y thỏa mãn vô cùng, nàng mạnh tay hơn nữa, khứa xuống đường thứ hai, máu tươi giờ này đỏ thẩm, theo đường chảy xuống chiếc cằm, thấm vào cổ áo.

Chung quy Sát Tinh Vệ vẫn chỉ là một nữ nhân mềm yếu, có chút võ công liền kiên cường bất khuất, nàng làm sao chịu nỗi.

Chỉ là nàng quá sức cứng đầu, một âm thanh cũng không la lên.

Thấy không đủ, Nhược Y ném con dao rướm máu xuống đất, nâng cằm người trước mặt lên mà hôn.

Liếm đi những dịch đỏ thơm ngon trên môi Sát Tinh Vệ, càng mút, máu sẽ càng nhiều.

Giờ này chẳng khác gì Nhược Y đang thưởng thức một que kẹo vị máu đỏ.

Sát Tinh Vệ đau đến chết đi sống lại, thần trí rối bời, tầm nhìn nhất thời lệch lạc.

Hôn là hành động gần gũi của tình yêu, nhưng tại sao lại tàn nhẫn như vậy?

Sát Tinh Vệ dùng sức đẩy ra, nhưng như biết trước suy nghĩ, càng phản ứng thì Nhược Y sẽ càng hôn.

Theo đó là dùng răng cắn vào vết thương, ánh mắt uất hận đem toàn bộ đau khổ của Tinh Vệ thu lại.

Đôi môi sưng tấy, Nhược Y theo vết máu liếm xuống cằm, sau đó dời xuống ngực trái, phanh cổ áo người kia ra, đem răng nanh cắn vào vết sẹo trên ngực.

Vừa cắn vừa liếm, nàng muốn Tinh Vệ nhớ rõ nơi này, nơi mà Nhược Y tồn tại mãi mãi.

Cảm thấy đã thỏa mãn, Nhược Y luyến tiếc dời đi, nhìn y phục xốc xếch, tình cảnh thê thảm trước mắt mà nhất thời tâm nàng ngưng đọng.

Cổ họng đắng chát nhìn Tinh Vệ cắn răng đau đến không thở được.

Nhưng trong lòng lại thoáng một cảm giác an tâm lạ thường.

Đôi môi xinh đẹp đó sau này nhất định sẽ để lại sẹo, vậy là không còn xa cách nữa, Nhược Y tạo ra, thì chính là dành cho Nhược Y nàng rồi.

"Tốt nhất còn nhắc đến, ta sẽ cắt lưỡi ngươi..."

Sát Tinh Vệ bị nổi đau đớn tác động đến thần kinh, liền thấy trước mắt là một màu xám, chỉ thấp thoáng ánh đỏ của y phục chủ nhân.

Cánh môi run lẩy bẩy, giờ đây chuyển sang trắng bệch, máu tứa ra thật nổi bật.

"Chủ nhân..."

Thân thể không kịp nói hết đã ngất đi, nổi đau đớn không chỉ thể hiện qua sự kêu la!

Y phục đỏ bất động đứng nhìn, buồn bã, thấu lạnh.

________________________

Thiệt tình cái Chương 63 mình đăng đến mấy ngày rồi mới nhận ra nhiều chi tiết quên thêm vô.

Tiếc mà không còn tinh thần luôn ???? giờ chỉnh sửa thì kỳ quá.

Thôi để vậy luôn đi mốt kiếm lỗ hỏng thêm vào chương khác vậy.

Các bạn đợi hơi lâu vì mình đang phân vân, có một cái tình huống nặng quá chả biết nên bỏ không.

Có thể đối với fan ngược thân thì thấy bth, nhưng nếu mình đọc lại thấy hơi ghê ????.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.