Ưu Ái

Chương 9: Chương 9




Trận mưa này qua rất mau, nhưng chừa cho Nghê Tinh Kiều một đợt cảm lạnh.

Lộ Lý nói:

– Không ngờ anh Kiều yếu đuối thế!

– Yếu đuối cái đầu cậu!

Tuần thứ Hai của năm học mới lại là một ngày hè nắng oi ả.

Mọi người ai cũng đầm đìa mồ hôi, chỉ có Nghê Tinh Kiều chùi nước mũi đến nỗi mũi đỏ lừa, y hệt chú tuần lộc kè bên ông già Noel.

Nghê Tinh Kiều bảo:

– Xương cốt mình chắc chắn lắm đấy nhé.

Cuối tuần nằm đắp chăn ở nhà hai hôm, không được chơi đùa nghịch ngợm gì, Nghê Tinh Kiều chán phát khiếp.

Lộ Lý thấy cậu như vậy thì không nhịn được cười, cười sằng sặc làm Nghê Tinh Kiều thiếu điều xách cổ áo nó ném ra ngoài.

Giờ giải lao cả lớp ồn vỡ chợ tới tận lúc chuông vào học vang lên, Tào Quân đủng đỉnh bước vào lớp.

– Tiết này lớp chúng ta sẽ mở cuộc họp.

– Tào Quân nói – Để chọn ban cán sự lớp.

Chỉ một câu nói đó đủ để dấy lên một làn sóng xao động của đám học trò ngồi bên dưới.

Tào Quân nói:

– Bắt đầu từ lớp trưởng, ai muốn ứng cử thì có thể giơ tay xung phong.

Thầy vừa dứt giọng thì Tề Vi Ninh đã giơ tay lên.

Nghê Tinh Kiều chống cằm nhìn sang phía Tề Vi Ninh, nghe thấy Lộ Lý bảo:

– Lúc trước Tề Vi Ninh cũng toàn làm lớp trưởng, khi đến lớp mình nó còn từng đến chỗ Diệt Tuyệt xin ứng cử nữa đấy.

Nghê Tinh Kiều quay qua nhìn Lộ Lý bằng ánh mắt kinh ngạc:

– Sao chuyện gì cậu cũng biết hết vậy?

– Camera của trường mà lại! – Lộ Lý vênh mặt – Cả cái trường số Một này không có chuyện gì lọt qua được mắt mình.

– Hừ, dóc tổ.

– Nghê Tinh Kiều quét mắt một vòng lớp, phát hiện Diêu Tự không giơ tay.

Nhưng mà cũng đúng, trước giờ Diêu Tự đâu có ham thích mấy thứ này.

Tào Quân bảo lớp trưởng tạm thời là Diêu Tự lên bảng viết tên những bạn giơ tay, sau đó bảo mọi người bỏ phiếu kín.

Lộ Lý đòi đánh cược với Nghê Tinh Kiều:

– Mình cá Tề Vi Ninh không đắc cử.

– Tại sao? – Nghê Tinh Kiều hỏi – Cậu lại nghe đồn chuyện gì nữa à?

– Không phải là nghe đồn.

– Lộ Lý giải thích – Tính cách nó quái gở, đã hiếu thắng lại còn cứng nhắc.

Tuy mới vào học được một tuần nhưng cậu không thấy trên lớp nó không qua lại với bất kì một người bạn nào à, người như vậy mà làm lớp trưởng thì cả lớp khốn đốn.

Nghê Tinh Kiều cảm thấy lời nó nói cũng có lý:

– Nếu thế thì cậu mới là ứng cử viên xuất sắc nhất cho chức lớp trưởng đấy.

Thế mà Lộ Lý giơ tay thật.

– Anh Kiều đúng là có con mắt nhìn nhân tài!

Nghê Tinh Kiều cười hừ, nhưng mà không ngờ, Lộ Lý thật sự giành được số phiếu cao nhất.

– Phen này cậu chết chắc rồi.

– Nghê Tinh Kiều nói với Lộ Lý – Tối nay Tề Vi Ninh sẽ ám sát cậu cho mà coi.

Lộ Lý chẳng thèm quan tâm đến Tề Vi Ninh, để chúc mừng mình được lên làm lớp trưởng, trước giờ tự học buổi tối, nó lôi Diêu Tự và Nghê Tinh Kiều đi ăn.

– Hỏi này.

– Lúc ăn cơm, Lộ Lý hỏi hai người – Hôm nay lúc bỏ phiếu, hai cậu chọn ai vậy?

Rõ là để ý mà bày đặt.

Thật ra Lộ Lý chỉ hứng lên giơ tay tranh cử thôi, không được cũng chả hề gì, nhưng nó bắt buộc phải biết hai người anh em của mình bỏ phiếu cho ai.

– Nếu mình nói mình bầu cho Tề Vi Ninh… – Nghê Tinh Kiều cố ý trêu.

– Thì mình sẽ nhảy xuống biển ngay tức khắc.

– Tiếc quá.

– Diêu Tự gắp một miếng thịt cho Nghê Tinh Kiều, bảo – An Thành chúng ta không có biển.

– … Anh Tự, đừng có đùa như vậy.

Lộ Lý tỏ ra ấm ức, còn giả bộ quệt nước mắt.

– Thôi không giỡn nữa, bầu cho cậu chứ còn ai.

– Nghê Tinh Kiều nói – Tên cậu dễ viết nhất.

Con người Nghê Tinh Kiều là vậy đó, kiêu hãnh chẳng ai bằng.

Cuối cùng Lộ Lý cũng chịu cười, gọi ngay chủ quán cho thêm ba chai nước ép thanh mai đá.

– Mình vẫn chưa trả lời này.

– Diêu Tự hỏi nó – Không muốn biết hả?

– Chắc chắn cậu cũng bầu cho mình! – Lộ Lý nói – Hai đứa các cậu trước giờ toàn vợ hát chồng khen hay, vợ cậu bầu cho mình thì chắc chắn cậu cũng vậy thôi!

Nó vừa hết câu thì đũa Nghê Tinh Kiều cốc ngay vào đầu nó.

– Cậu bảo ai là vợ cậu ấy hả!

Thế là hai đứa lại bắt đầu xáp vào giỡn.

– Anh Kiều tha mạng! Xin hảo hán tha mạng! – Lộ Lý kêu gào – Em không nói nữa được chưa!

Nghê Tinh Kiều trừng mắt với nó, bắt nó trực nhật thay mình một tuần.

– Ác quá.

– Lộ Lý nói – Người của anh Tự có khác.

– Nói lại lần nữa thử coi? – Nghê Tinh Kiều giơ tay lên hù đánh.

– Không nói nữa không nói nữa! – Lộ Lý xin thua – Vì để báo đáp cho phiếu bầu của hai bạn, mình quyết định tiết lộ một tin tức nho nhỏ.

Diêu Tự ngẩng đầu liếc nó một cái rồi thôi, không mấy hứng thú với tin hành lang của nó.

Nhưng Nghê Tinh Kiều thì khác, cậu khoái nhất là ngồi lê đôi mách.

– Nói lẹ đi!

Lộ Lý sấn lại gần, thần bí kể:

– Tuần sau lớp chúng ta sẽ có một học sinh chuyển trường.

– Học sinh chuyển trường? – Nghê Tinh Kiều nói – Cậu lại nghe ai nói đấy?

– Đừng quan tâm nghe ai nói, cậu chỉ cần đợi mà xem thôi.

– Lộ Lý nói xong còn đắc ý nhếch môi – Lại còn là hot girl đấy nhá!

Diêu Tự chẳng mảy may quan tâm, nhưng Nghê Tinh Kiều lại vô cùng hóng hớt, mấy ngày sau đó cứ hở ra là hỏi Lộ Lý:

– Cô gái đó… là sao thế?

Nam sinh mười sáu mười bảy tuổi, có một số chuyện vẫn chưa biết ngô khoai gì, nhưng một số chuyện khác thì đã hiểu mang máng rồi.

Dạo này Nghê Tinh Kiều chìm đắm trong tiểu thuyết tình cảm lãng mạn, ngoài “Cậu nhóc kia đẹp trai quá đi” thì cậu còn đọc cả những bộ mang phong cách học đường như “Bong bóng mùa hè”, “Long Nhật Nhất, cậu chết chắc rồi” và cả “Số 23 phố Thiên Thần”.

Không chỉ thế, cậu còn biểu lộ lòng mong mỏi đến những tình yêu tươi đẹp.

Thiếu niên mà không yêu sớm thì chỉ tổ lãng phí tuổi thanh xuân, Nghê Tinh Kiều chưa gì đã bắt đầu rạo rực.

Đương nhiên chuyện này cậu chỉ viết lén trong nhật ký thôi, giấu luôn cả người thân thiết nhất với mình là Diêu Tự, cậu sợ Diêu Tự nhạo mình.

Nghê Tinh Kiều chất đầy gánh nặng trên đôi vai gầy.

Ban đầu Lộ Lý đâu có ý định giữ bí mật, lời nó nói vào tai Diêu Tự như nước đổ lá khoai, chả xi nhê gì, may mà còn có tác dụng với Nghê Tinh Kiều!

– Nói này, cậu nhớ phải giữ bí mật, mình đã hứa với nhỏ là không được nói cho ai rồi.

– Lộ Lý tỏ ra thần bí, Nghê Tinh Kiều càng thêm háo hức.

– Tất nhiên! – Nghê Tinh Kiều gật đầu như giã tỏi – Ngoại trừ Diêu Tự thì mình tuyệt đối không kể cho bất kì ai hết!

Lộ Lý rất hài lòng, ngoắc ngón tay với Nghê Tinh Kiều:

– Lại đây.

Giờ ra chơi, Nghê Tinh Kiều và Lộ Lý châu đầu vào nhau.

Diêu Tự từ nhà vệ sinh về, vừa vào lớp là bắt gặp ngay cảnh tượng này, cơn ghen nổi lên, luồn tay vào giữa đầu hai đứa kia, cố đẩy hai đứa tách nhau ra.

– Ê! Làm gì vậy hả! – Nghê Tinh Kiều bực mình, ngẩng đầu lên phát hiện hóa ra là Diêu Tự – Cậu đừng có phá!

– Hai đứa cậu làm gì vậy? – Diêu Tự hỏi – Định ủ mưu gì phải không?

– Không có mưu miếc gì hết! – Lộ Lý nói – Anh Kiều đang hỏi thăm mình chuyện học sinh chuyển trường.

Lộ Lý vừa nói vừa nhướn mày với Diêu Tự:

– Anh Kiều có vẻ rất quan tâm tới chuyện đó, Diêu Tự à, cậu sắp bị đá đít vào lãnh cung rồi!

Diêu Tự cười hừ, sau đó rê mắt sang Nghê Tinh Kiều.

Nghê Tinh Kiều là đứa vô tâm vô tư, chỉ lo hối Lộ Lý mau kể tiếp.

– Mình với nhỏ… – Lộ Lý bày đặt ngại ngùng, lại còn ẹo qua ẹo lại – … Là bạn qua mạng.

Trường số Một là trường phổ thông hạng A của An Thành, nghiêm cấm học sinh mang theo các thiết bị điện tử khi tới trường, phụ huynh cũng khá nghe lời nhà trường, đừng nói là đi học không được đem, thậm chí số học sinh sở hữu điện thoại riêng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Điều kiện gia đình Lộ Lý khá giả, bố mẹ nó làm kinh doanh nên không có thời gian quản lý nó.

Bình thường nó toàn sống với ông bà nội, mà người lớn tuổi lại thích nuông chiều con cháu, Lộ Lý vòi cái gì cũng cho.

Nó lại ngoắc ngón tay, bảo Nghê Tinh Kiều và Diêu Tự xúm lại gần hơn nữa.

– Nhìn này.

– Không ngờ Lộ Lý lại móc ra một chiếc di động từ trong cặp.

– Ghê nhá! To gan lắm! – Nghê Tinh Kiều nói – Lỡ mà bị Tào Quân phát hiện thì cậu đừng mong lấy lại trước khi tốt nghiệp.

– Nên là phải khiêm tốn thôi! – Lộ Lý đảo mắt dáo dác, sau đó tức tốc mở QQ – Thấy cái này bao giờ chưa, Bước Nhảy Thần Tiên! (*)

– Cái này mình thấy rồi! – Có thể nói Nghê Tinh Kiều “đọc nhiều hiểu rộng” – Bộ đó tên gì ta? “Lần đầu bên nhau”! Tên trên mạng của nữ chính là cái tên này này!

(*) “Bước Nhảy Thần Tiên” (gốc là Khinh Vũ Phi Dương, có nghĩa là khi nhảy, tà váy của vũ công sẽ bay bồng bềnh thanh thoát nhẹ nhàng).

Đây là nickname của nữ chính trong truyện “Lần đầu bên nhau” của Thái Trí Hằng.

Bộ truyện này từng gây sốt cách đây mười mấy năm, nên là nickname này được nhiều người sử dụng làm nickname trên QQ.

Bộ truyện này đã hơi già năm, bắt đầu phát hành khi Nghê Tinh Kiều chỉ mới ba tuổi.

Nhưng mà kinh điển vẫn là kinh điển, người hâm mộ tiểu thuyết lãng mạn Nghê Tinh Kiều không thể nào bỏ qua được.

Ban đầu khi đọc truyện này, cậu cũng từng tưởng tượng mình kết bạn qua mạng, sau đó gieo mầm một tình yêu.

Nhưng thật đáng tiếc, đến tận bây giờ, cuối tuần cậu ở nhà chơi máy tính cũng phải thậm thà thậm thụt.

Các phụ huynh bị nhà trường tẩy não kinh khủng quá rồi!

– Đúng rồi đấy.

– Lộ Lý còn mở trang cá nhân QQ của người ta ra, bên trong có hình của “Bước Nhảy Thần Tiên”.

Hot girl, đúng là hot girl.

Tấm hình duy nhất trên trang cá nhân của nhỏ là hình nhỏ ngồi nghiêng trước cây đàn piano, mái tóc đen dài, váy trắng cũng dài nốt, giống hệt hình tượng trong truyện.

Nghê Tinh Kiều vẫn còn muốn coi kĩ hơn nhưng Lộ Lý không cho.

Nó che điện thoại lại như cất hàng hiếm, ki bo gớm.

Lộ Lý nói:

– Nhỏ là người Trùng Khánh, người ta học ở trường cấp ba loại giỏi, một trong những tỉnh thành dẫn đầu cả nước về chất lượng giáo dục (*), dữ dằn chưa!

(*) Trùng Khánh là một trong những thành phố dẫn đầu về chất lượng giáo dục ở TQ, ngoài ra còn có Bắc Kinh, Chiết Giang, Thượng Hải, Hồ Nam,…

Nghê Tinh Kiều biết Trùng Khánh, nơi mà cậu căm hận nghiến răng nghiến lợi.

Tất cả những bài thi khó nhất mà trường cậu phải làm đều xuất phát từ đó mà ra.

– Vậy sao nhỏ tới đây? – Nghê Tinh Kiều hỏi.

– Không biết, nhỏ không nói.

– Lộ Lý nhếch môi, cười hết sức bỉ ổi – Mình nghĩ có khả năng nhỏ tới vì mình.

Nó vừa nói xong thì Diêu Tự và Nghê Tinh Kiều đồng loạt phủi đít bỏ đi.

Nghê Tinh Kiều:

– Gần tới giờ học rồi, mình phải đi xả nước cái.

Cậu nói với Lộ Lý:

– Khuyên cậu đi cùng mình tới phòng vệ sinh luôn đi.

– Mình không có mắc tè.

– Ai bảo cậu tè đâu, mình chỉ nghĩ là có thể cậu cần rửa mặt lại cho tỉnh táo đấy, đừng có mơ mộng ban ngày nữa.

Lộ Lý nghe xong tức tối nói với Diêu Tự:

– Sao vợ cậu nói chuyện khó nghe thế?

– Sự thật thì mất lòng.

– Diêu Tự bảo – Cậu nên đi cùng cậu ấy thì hơn.

*

Nghê Tinh Kiều vô cùng hứng thú với nàng hot girl mà Lộ Lý kể.

nhưng có một điều đáng tiếc đó là, cậu không có cơ hội đích thân chào đón hot girl vào tuần thứ ba của học kỳ.

Bởi vì cậu… nhập viện mất tiêu rồi.

Tục ngữ nói rất chí lý, đã nghèo còn mắc cái eo.

Vừa rồi Nghê Tinh Kiều ướt mưa bị cảm lạnh, cả tuần chưa thấy khỏi.

Cuối tuần cậu thấy không thể trì hoãn được nữa, cậu phải tới thư viện trả sách.

Ấy thế mà vừa ra khỏi thư viện, cậu đạp xe rẽ vào một con hẻm, một chiếc xe ô tô màu đen từ trong hẻm chạy ra, “tiễn” cậu một phát bay vèo lên không trung.

Khoảnh khắc đó Nghê Tinh Kiều đã nghĩ: Thôi xong đời rồi, mình vẫn chưa được yêu ai cơ mà!

Chưa yêu ai đã chết, xuống âm ti sẽ bị cười thối mũi.

Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, chiếc xe ô tô khi đó không phóng quá nhanh, lại được đưa đến bệnh viện kịp thời, nên Nghê Tinh Kiều không bị thương nội tạng, chỉ bị chấn động não nhẹ cộng thêm chân trái bị gãy, cần nằm viện một thời gian.

Diêu Tự nghe tin này thì hỏa tốc chạy tới bệnh viện, đến nơi thì Nghê Tinh Kiều đã tỉnh lại rồi nhưng cậu vẫn còn chóng mặt, cứ mở mắt ra là thấy buồn nôn.

– May quá có con đây rồi.

– Nghê Hải Minh đi công tác không ở nhà, một mình Hoàng Tây bận quần quật, thêm cả tinh thần thảng thốt, mắt đỏ ửng tơ máu – Con trông nó hộ cô một lát, cô đi lấy phim chụp.

– Dạ được.

– Diêu Tự trả lời – Cứ để con trông chừng cậu ấy.

Hoàng Tây xót xa nhìn con trai mặt tái nhợt nằm trên giường, nhíu chặt mày bước ra khỏi phòng.

Diêu Tự cũng xót, còn sợ hãi nữa.

Hôm nay đáng lẽ anh đã hứa với Nghê Tinh Kiều đến thư viện với cậu, nhưng mẹ anh nhất quyết không cho, nên anh đành phải hủy hẹn.

Trên đường đến đây anh hối hận lắm, nếu khi đó mình đi cùng với Nghê Tinh Kiều thì đã chẳng ra cớ sự này.

Nghê Tinh Kiều bây giờ đang khó chịu không thôi, một chân còn bị bó thạch cao.

– Có khó chịu không? – Mặt Diêu Tự nhăn lại.

Bây giờ Nghê Tinh Kiều chỉ thấy đất trời xoay mòng mòng, chẳng nhìn nổi cái gì, mắt cứ hoa lên.

Nhưng cậu nghe thấy giọng Diêu Tự, mở mắt ra nhìn đối phương, ấy thế mà cơn buồn nôn như cái lồng giặt đang xoay với tốc độ cao, cậu không kềm được mà xoay người nôn luôn.

Cũng may Hoàng Tây nghe theo lời dặn của điều dưỡng, chuẩn bị sẵn thùng rác có bọc nylon đặt bên cạnh, chứ mà thu dọn đống tàn tích này có nước chết mệt.

Diêu Tự giật mình, vội vàng vỗ lưng và lấy nước cho cậu.

Lộ Lý cũng nghe tin, vừa bước vào phòng thì thấy ngay cảnh tượng này:

– Thiệt không vậy? Bây giờ anh Kiều nhìn thấy mình đã chê tởm đến mức muốn ói rồi sao?

– Bớt nói nhăng cuội đi.

– Diêu Tự nói – Triệu chứng chấn thương sọ não thôi.

– Ôi chao ơi, tội nghiệp quá.

– Lộ Lý thấy Nghê Tinh Kiều như vậy cũng xót xa – Thương gân động cốt tĩnh dưỡng một trăm ngày, giờ còn chấn thương não nữa, chắc sẽ nằm viện lâu nhỉ?

Nghê Tinh Kiều nôn xong, súc miệng, tiếp tục trạng thái vật vờ.

Diêu Tự dọn thùng rác cho cậu, Lộ Lý ngồi một bên canh chừng.

– Anh Kiều vẫn ổn chứ?

– Tạm thời vẫn chưa ngoẻo.

– Nghê Tinh Kiều không thể mở mắt ra nổi, cậu nhắm tịt hai mắt, uể oải trả lời.

– Thôi, thế là được rồi.

– Lộ Lý nói – Không sao đâu, anh Tự là một người đàn ông có trách nhiệm, dù cậu có thiếu tay thiếu chân thì cậu ấy cũng sẽ không hủy hôn đâu.

Nếu không phải bây giờ Nghê Tinh Kiều không cựa quậy được, thì Lộ Lý no đòn.

– Nhưng mà, sao lại bị người ta tông thế?

– Không phải người, mà là xe.

Khi Diêu Tự trở vào thì Nghê Tinh Kiều đang vất vả tường thuật lại sự việc.

– Mình đạp xe phía trước, cái xe kia tự nhiên phóng từ trong hẻm ra.

– Nghê Tinh Kiều kể – Bình thường mình thấy mình phản ứng cũng nhanh lắm, không hiểu sao tới lúc đó lại cứng đờ.

– Bình thường thôi.

– Lộ Lý nói – Hoảng quá mà.

Ba đứa đang trò chuyện thì Hoàng Tây quay lại, sau lưng còn có hai người xách lỉnh kỉnh đồ đạc.

Diêu Tự và Lộ Lý nhìn sang, ngoan ngoãn chào hỏi với Hoàng Tây.

Diêu Tự để ý thấy hai người đằng sau cô, một người đàn ông khoảng bốn mươi mấy tuổi, bên cạnh còn có một chàng trai tầm tuổi bọn họ.

Diêu Tự và Lộ Lý nép sang một bên nhường chỗ, nghe thấy người đàn ông kia bảo:

– Chú thành thật xin lỗi cháu, do chú không rành đường khu đó, không biết con hẻm đó là đường một chiều.

Nghê Tinh Kiều không dám mở mắt, sợ sẽ nôn tiếp, cũng chẳng muốn đối thoại với “hung thủ”, dù gì cái ông này cũng là người hại cậu thành ra như vậy.

Cứ giả bộ ngủ cho khỏe.

Từ chối tha thứ.

Người trẻ tuổi cứng cỏi như vậy đó.

Trông ông chú kia có vẻ rất hổ thẹn, đặt trái cây và thực phẩm dinh dưỡng lên bàn:

– Chú sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, viện phí và thực phẩm dinh dưỡng chú đều sẽ trả hết, nếu cháu còn cần gì thì cứ nói, điều dưỡng mà chú thuê sẽ tới ngay thôi.

Nghê Tinh Kiều nghe thấy ông chú này cũng có vẻ tốt bụng, dù sao hiện nay cũng không còn nhiều người đàn ông đàng hoàng tử tế và biết gánh trách nhiệm.

Vì thế cậu miễn cưỡng mở mắt ra, quyết định xem thử cái người hại cậu thê thảm này trông hình dáng ra sao.

Nhưng người đầu tiên Nghê Tinh Kiều nhìn thấy lại là chàng trai lạ mặt đứng tuốt phía sau.

Cậu ta mặc một bộ đồng phục cậu chưa từng gặp bao giờ, dáng người cao ráo, da dẻ trắng trẻo, cũng đẹp trai nữa.

Nghê Tinh Kiều hơi chóng mặt, vội vàng nhắm mắt lại.

Hoàng Tây nói:

– Thằng bé bị chấn thương sọ não, đầu vẫn còn hơi choáng.

– Tôi hiểu mà.

– Vẫn là người đàn ông đó nói chuyện – Thằng bé thương quá, tôi thành thật xin lỗi.

Sau đó Hoàng Tây và người đàn ông đó nói chuyện về kết quả kiểm tra của Nghê Tinh Kiều, Diêu Tự và Lộ Lý đứng bên cạnh lắng nghe.

Diêu Tự cũng chú ý thấy đồng phục của cậu nam sinh kia rất lạ, hình như không phải của trường nào ở An Thành cả.

Khi anh quan sát đối phương, ngước mắt lên phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, không một gam biểu cảm dư thừa nào.

Trái lại, Lộ Lý đứng một bên lầm rầm:

– Bày đặt kênh kiệu.

Cứ tưởng sợi dây liên kết này tới đây là đứt rồi, không ngờ thứ Hai đi học, Tào Quân dẫn theo hai học sinh mới vào lớp.

– Lâm Tự Châu và Lâm Tô Thần là hai học sinh mới của lớp ta..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.