Uống Một Ngụm - Nặc Danh Hàm Ngư

Chương 7: Mẩu chuyện nhỏ số 7




Chuyện giúp đỡ lẫn nhau dưới phòng y tế đã trôi qua ba ngày rồi, Vu Tễ vẫn còn mải trốn tránh Dư Thời. Đến giờ hắn vẫn không dám nhớ lại buổi chiều như bị ma quỷ mê mẩn đến choáng váng đầu óc kia, hoàn toàn không thể tự khống chế được bản thân, tưu duy cũng bị tình dục đánh đến tan nát. 

Cũng không biết Dư Thời nghĩ như thế nào. 

Vu Tễ chống cằm, ngây người nhìn về phía trước. Hắn cảm thấy mình không nên rối rắm tự hỏi như thế này, quy hết tất cả cho hormone quấy phá trong tuổi dậy thì là được rồi. 

Hắn lại thở dài, vừa hoàn hồn lại đã thấy Dư Thời ở đối diện cười cong cả mắt. Hắn nhướng mày, mới định tỏ vẻ thắc mắc đã thấy Dư Thời nháy mắt một cái, còn nhỏ giọng nói một câu, khẩu hình khiến vẻ bình tĩnh trên mặt Vu Tễ suýt nữa đã vỡ vụn —

“Muốn uống sữa.” 

***

Cạnh sân thể dục có một toà nhà cũ, vì đã quá cổ, sau đó sửa sang lại vẫn không ổn, cuối cùng nhà trường đành phải bỏ hoang, thường ngày chỉ có một bác bảo vệ già trông coi. 

Vu Tễ đã làm quen với bác bảo vệ từ lâu rồi, giờ thể dục nhịp điệu cũng hay trốn tới WC bên đó, đương nhiên cũng không phải chỉ đơn giản là đi vệ sinh, mục đích chủ yếu vẫn là vắt sữa đã trướng cả buổi sáng ra. 

Hôm nay, hắn vẫn đi vào con đường nhỏ cũ kỹ vắng vẻ như mọi ngày, vừa bước được hai bước đã nghe thấy tiếng bước chân không lớn không nhỏ theo ngay đằng sau. Vu Tễ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Dư Thời cà lơ phất phơ đi theo sau hắn, tươi cười trên mặt nhìn hệt như chẳng có ý tốt lành gì. 

Dư Thời thấy Vu Tễ quay đầu lại, ngay tập tức nhoẻn miệng cười thật tươi. Cậu nhanh chân rút ngắn khoảng cách giữa cả hai, người còn vội hơn chân, bổ nhào lên lưng Vu Tễ, hai tay cũng không ngoan mà ấn ấn lên cơ ngực phổng phao của người ta. 

“Anh trai nhỏ đang đợi người ta đúng không? —” 

Cậu còn cố ý ép giọng xuống, học theo bé loli mạng nào đó, ưỡn a ưỡn ẹo khiến Vu Tễ sợ đến run lên một cái. 

“Cậu bình thường một chút tớ coi!” 

Vu Tễ lạnh cả sống lưng, hung dữ túm bàn tay tà ác của Dư Thời xuống khỏi người mình. 

“Huhu anh trai nhỏ dữ với người ta thế!”

Dư Thời giả vờ khóc nức nở, hai tay đang ôm cổ Vu Tễ vẫn không chịu buông ra, còn được một tấc lại muốn tiến thêm cả thước, thổi khí lên vành tai người ta. 

“Hu mẹ nhà cậu chứ hu!”

Vu Tễ càng bạo tay hơn, vốn dĩ trướng sữa đã khiến hắn bực bội hơn so với ngày thường rồi, bị Dư Thời trêu chọc xong thì như bốc hoả lên. Hắn dùng sức khiêng bé quấy rối kia lên vai, một tay khác đánh mạnh hai cái lên mông tròn đẫy thịt của đối phương. 

“Vậy đi, tớ cho cậu uống sữa.” 

***

Dư Thời cụp mắt, rèm mi rũ xuống, kéo khoá áo khoác đồng phục của Vu Tễ ra rồi treo lên tay nắm cửa. Cậu giơ tay chạm lên cơ ngực nóng hầm hập cách một lớp vải mỏng, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc lên da thịt mềm mại, thỉnh thoảng lại xoa lên hai đầu v/ú, khiêu khích đến dựng đứng, đội vải dệt lên thành một điểm nho nhỏ. 

Vu Tễ không kiên nhẫn với động tác cọ xát của cậu, kéo thẳng vạt áo lên tới tận xương quai xanh. Ngay tức khắc, cơ ngực trướng đầy không còn trở ngại gì, loã lồ trước mặt Dư Thời. 

Lòng bàn tay ấm áp dán lên lồng ngực nóng bỏng, Dư Thời vừa dùng hai ngón tay kẹp lấy đầu v/ú đã dựng đứng lên, vừa nắn vừa kéo ra ngoài, vừa há miệng ngậm lấy đầu v/ú còn lại. Cậu mở lớn miệng, mút cả quầng v/ú lẫn cơ thịt dẻo dai xung quanh vào, đầu lưỡi linh hoạt thay đổi đủ hướng, đâm chọc lên đỉnh nhũ. 

“Mạnh thêm một chút nữa…”

Vu Tễ kéo thẳng eo, một tay đè lại gáy Dư Thời, hừ nhẹ giục giã. 

Dư Thời nghe lời, lực mút vào cũng càng mạnh hơn, miệng lưỡi hôn liếm đến phát ra tiếng nước đầy dâm mỹ, động tác trên tay cũng chưa từng ngừng lại, xoa nắn đảo quanh quầng thịt đỏ tươi. 

Một tia sữa ngọt ngào từ đường sữa ra, sau đó biến thành một dòng suối ồ ạt, toàn bộ đều bị Dư Thời duỗi đầu lưỡi liếm sạch. 

Tiết sữa mang tới cảm giác sảng khoái khiến Vu Tễ thoải mái đến rên nhẹ một tiếng, không tự giác đỉnh đỉnh ngực lên, bàn tay to cũng đặt lên mông Dư Thời mà xoa nắn. 

Dư Thời nhả đầu v/ú đã bị hút hết sữa ra, chuyển qua bên còn lại rồi tiếp tục hăng hái chiến đấu, thế nhưng động tác của đối phương trên mông cậu thực sự quá nhiễu loạn lòng người, liền nhích nhích mông muốn tránh khỏi bàn tay hắn, ai ngờ lại cảm nhận được một cây gậy th/ịt thẳng tắp nóng bỏng chọc vào bụng. 

“Anh trai nhỏ đúng là tinh lực tràn đầy đó.”

Dư Thời vẫn còn đang ngậm đầu v/ú trong miệng, lời nói cũng mơ hồ không rõ. 

“Uống sữa của cậu đi.” 

Vu Tễ càng dùng sức đè lại gáy cậu, vừa xấu hổ, vừa buồn bực mà thả lỏng vòng eo. Đương nhiên hắn biết tuốt một phát sẽ thoải mái hơn nhiều, nhưng thời gian quá ngắn, thật sự không đủ. 

Vậy đi. 

Vu Tễ vỗ vỗ cánh mông tròn đẫy thịt của Dư Thời, trong nháy mắt khi đối phương ngẩng đầu lên, hắn cúi đầu hôn xuống. 

***

Dư Thời: Mỗi ngày một ly sữa, khoẻ mạnh sinh hoạt thêm 50 năm nữa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.