Uống Một Ngụm - Nặc Danh Hàm Ngư

Chương 4: Mẩu chuyện nhỏ số 4




Có lẽ do sự thay đổi của hormone tuổi dậy thì, Vu Tễ phát hiện mấy ngày nay, số lần trướng sữa tăng lên rất nhiều, mỗi sáng đều đau quá mà tỉnh, cho dù đã xoa cho sữa ra hết, đến trường không lâu ngực áo sẽ lại thấm sữa đến ướt đẫm, đành phải quấn ngực cả ngày, còn phải thường xuyên trốn vào WC vắt sữa ra cho thoải mái. 

Vận may của hắn thật sự không tốt lắm, giờ thể dục đã nghiêm túc kéo khoá áo khoác đồng phục cao lên tận cổ, thầy giáo còn cố tình điểm danh tận nơi, yêu cầu phải chơi một trận bóng rổ, phơi đến tận hơn 11h trưa, cuối cùng thành công bị cảm nắng. 

Dư Thời lùn hơn Vu Tễ đến nửa cái đầu, thoạt nhìn còn không rắn chắc bằng người ta xung phong nhận nhiệm vụ đưa bạn học đến phòng y tế, thế nhưng hành động xung phong này chắc chắn còn mang chút dã tâm nho nhỏ, bằng chứng là tầm mắt cứ lướt qua lướt lại trước ngực Vu Tễ của cậu. 

Trong phòng y tế chẳng có ai, giáo viên y tế lại chạy qua văn phòng thể dục cách vách cắn hạt dưa mất rồi. 

Dư Thời vụng về đỡ Vu Tễ nằm lên giường, sau đó lấy nước muối sinh lý từ trên giá xuống, đút cho hắn. 

“Trời nóng sắp phát điên lên rồi, cậu còn bọc kín mít như thế, không ốm mới là lạ.” 

Dư Thời nói mãi, còn muốn túm khoá kéo của áo khoác đồng phục xuống. Vu Tễ vội vàng nắm lấy cổ tay cậu. Cái nóng hầm hập khiến chính hắn đã toát đầy mồ hôi, động tác nắm cổ tay này lại như vừa kháng cự, vừa thúc giục, cuối cùng khoá áo khoác cũng bị kéo thẳng xuống, không khí mát mẻ ùa vào khiến Vu Tễ thoải mái thở dài một tiếng. 

Đồng phục ngắn tay bên trong đã bị thấm ướt nhẹp, da thịt dưới lớp vải mỏng cũng lộ ra. Dư Thời thèm nhỏ dãi, nhìn chằm chằm cơ ngực phập phồng dưới áo, đạo đức ít ỏi cố gắng nắm chặt bàn tay tội ác của cậu, cuối cùng chỉ đành rời ánh mắt như muốn mở tung cổ áo của người ta đi. Ai ngờ khi ngồi dậy, không hiểu sao Dư Thời lại bị vấp một cái, cả người ngã nhào lên người Vu Tễ, mặt cũng úp thẳng vào ngực hắn. 

“Sao lại có mùi sữa nhỉ?…”

Dư Thời ăn đau kêu lên một tiếng, lại ngửi được mùi sữa nhạt nhẽo trên người đối phương. Hương sữa ấy chẳng có mùi tanh như sữa đóng hộp ngày thường cậu hay thấy, ngược lại vừa nhẹ vừa dịu, hệt như gãi đúng chỗ ngứa, khiến cho Dư Thời từ trước đến nay vẫn ghét uống sữa cũng không nhịn được mà hít hít mũi. 

Vu Tễ cũng bị đập đến phát ngốc, thế nhưng sau khi đau đớn tan đi, cảm giác tê dại vi diệu hệt như bén rễ, đầu v/ú trướng sữa đến phát đau không biết đã đạt được khoái cảm thoải mái từ lúc nào. 

Cái nóng do bị cảm nắng thoáng hạ xuống, đầu Vu Tễ vẫn còn hơi choáng váng, phản ứng cũng chậm hơn ngày thường rất nhiều. Sau khi cảm nhận được chút tê dại sung sướng ấy, hắn không nhịn được, cầm cái tay đang chống ở bên cạnh của người kia đặt lên ngực mình, dẫn dắt đối phương xoa hai bên cơ ngực trướng đầy. 

Dư Thời cũng chẳng quản cái gì mà đạo đức với không có đạo đức nữa, Vu Tễ ngốc đến thế rồi, không sờ thì cậu không phải là người. Cậu tách năm ngón tay, bóp lấy hơn nửa phần ngực bên trái, nhẹ nhàng ấn xuống xoa bóp, sau đó nghe tiếng tiếng thở dốc nho nhỏ như mong đợi. 

Nhưng cảm giác này hơi không đúng. Nếu chỉ cách một lớp áo ngắn tay mùa hè, xúc cảm khi chạm vào da thịt sẽ không sần sùi đến như thế. Dư Thời dứt khoát duỗi tay vén áo Vu Tễ lên, kinh ngạc nhìn lớp vải màu da quấn chặt trên ngực hắn. 

“Cậu quấn nhiều như thế làm gì, đúng là tự làm khổ mình.” 

Dư Thời lẩm bẩm, nhanh tay mò đến nút thắt sau lưng Vu Tễ rồi cởi ra. Vải quấn ngực rơi xuống cũng đã bị thấm ướt một mảng, vị sữa trong không khí cũng càng đậm hơn. Dư Thời hệt như biến thái, dí sát vải quấn ngực vào mũi rồi hít một hơi thật sâu, càng mê mẩn hương sữa hợp khẩu vị kia hơn. 

Vu Tễ híp mắt, quấn ngực được cởi xuống mang tới khoái cảm nhiều gấp mấy lần xoa nắn tuỳ tiện ban nãy. Đầu óc đặc quánh khiến hắn muốn hưởng được càng nhiều sung sướng, lại thêm trướng đau trước ngực khiến lý trí càng đi xa hơn. Hắn túm bàn tay hơi lạnh của Dư Thời, lời nói khỏi miệng cũng mơ mơ hồ hồ.

“Cậu… sờ sờ tớ.” 

Dư Thời kinh ngạc trước sự nhiệt tình của đối phương, sửng sốt một lúc lâu cũng không nhúc nhích. Cậu nghiêm túc nhìn chằm chằm biểu cảm của đối phương, chỉ thấy hai má Vu Tễ ửng hồng, đầu mày hơi nhíu lại, mái tóc đen ngắn ngủi bị mồ hôi thấm ướt dán sát lên da thịt. Hắn hơi mím môi, ánh mắt liếc qua tay Dư Thời, nửa nhắm nửa mở. 

Gợi cảm đến trí mạng. 

***

Dư Thời: Trời cũng cho cơ hội, tớ có thể!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.