Uống Một Ngụm - Nặc Danh Hàm Ngư

Chương 2: Mẩu chuyện nhỏ số 2




Hôm nay chắc chắn không phải ngày tốt lành gì. 

Vu Tễ mượn cớ không khoẻ xin nghỉ tiết thể dục giữa giờ, cầm hai bịch khăn giấy trốn vào WC. Lúc ấy có hai học sinh đang rửa tay, hắn đóng cửa buồng vệ sinh lại, kiên nhẫn đợi một lúc, cho đến khi bên ngoài không còn tiếng động gì nữa mới kéo khoá áo đồng phục xuống. 

“May mà không ướt áo đồng phục.” 

Vu Tễ lẩm bẩm, trở tay cởi đồng phục mùa hè ra, sau đó cẩn thận bóc băng dán trong suốt trên ngực xuống. Lớp khăn giấy lót từ giờ tự học đã sắp ướt nhẹp, vừa bóc ra là có thể ngửi thấy hương sữa nhạt nhẽo. 

Ngực hắn vừa trướng vừa đau, đầu v/ú bị bịt kín hai tiết cũng đã hơi sưng đỏ lên, thế nhưng dòng sữa trắng nhạt vẫn chậm rãi chảy xuống. 

Nếu không phải buổi sáng dậy muộn, không kịp xử lí sạch sẽ, hắn cũng sẽ không đến nỗi rơi vào tình huống như bây giờ. 

Vu Tễ thở dài, chậm rãi duỗi tay mát xa vòng quanh cơ bắp, cơ ngực mềm dẻo dưới tác động cũng bị xoa đến biến hình, thi thoảng móng tay lại cọ nhẹ lên đỉnh v/ú phấn hồng, kích thích đường sữa. 

Dưới động tác xoa nắn có quy luật của hắn, đường sữa chậm rãi mở ra, lượng sữa tươi tích tụ trong ngực cả buổi cũng như đang phát tiết mà trào ra ngoài, bị bóp càng mạnh thì càng chảy nhanh hơn. 

Hô hấp Vu Tễ theo đó cũng nhanh dần, mỗi lần tiết sữa hắn đều sẽ hưởng được rất nhiều khoái cảm, đặc biệt hắn còn đang trong tuổi dậy thì, tràn đầy tinh lực, cho dù có cương lên cũng là chuyện không thể tránh khỏi. 

Thế nhưng, không ai tự xử được trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, chỉ tiếng đếm nhịp “một hai ba bốn, năm sáu bảy tám” sôi động cũng đủ để dập tắt hứng thú mới nhen nhóm lên. 

Sữa đã không chảy nữa, Vu Tễ vứt một đống khăn giấy đã bị thấm ướt đi, sau đó chậm rì rì móc giấy ướt ra, lau sạch ngực. 

May thay, hương sữa trên người hắn không quá nặng, ít nhất không phải kiểu thoang thoảng mùi sữa bò như mấy trang web bán nước hoa hay tả. Hương sữa tươi quá nhạt, chỉ cần không dí sát mũi vào, quả thật sẽ chẳng ngửi thấy mùi gì cả. 

Cách vách đột nhiên vang lên tiếng đóng cửa, Vu Tễ sợ tới mức giật bắn lên, dương v/ật nửa cứng cũng mềm nhũn ngay lập tức. Hắn luống cuống vứt khăn giấy đi, vội vàng mặc đồng phục mùa hè vào. 

Tiếng mở bật lửa tanh tách và khói mù hăng mũi đánh mạnh lên thần kinh còn đang hoảng sợ của Vu Tễ, trực tiếp khiến hắn bị sặc một cái. Hắn ho nhẹ, lại gõ lên tường, ý muốn nói đối phương đừng hút thuốc nữa, vậy mà chỉ đổi lại thêm một hơi khói mỏng. Tự Vu Tễ hít vào không ít khói mù, lại ho khan thêm một trận nữa. 

Nếu xui xẻo, đến uống nước cũng có thể bị mắc răng. 

Thái độ hoàn toàn không thèm phản ứng của đối phương đã chọc giận Vu Tễ. Hắn vắt áo khoác lên tay, mở cửa ra rồi gõ lên cánh cửa cách vách, ai ngờ cánh cửa nhanh chóng mở ra, một luồng khói đặc không chút lưu tình phả thẳng lên mặt hắn. 

Vu Tễ vội vàng nín thở, phất tay xua khói đi, trong lòng bực muốn chết, cũng chẳng do dự mà giơ ngón giữa lên với người kia. 

Sương khói mịt mờ tan đi, Vu Tễ vừa mở miệng muốn nói mấy câu, đột nhiên thấy hai mắt cậu trai nọ nhìn chằm chằm vào ngực mình. Ánh mắt ấy vô cùng trắng trợn, khiến hắn xấu hổ không chịu nổi, vội vàng giũ áo khoác ra, mặc lên người. 

Ngực đột nhiên truyền tới cảm giác kích thích như điện giật, lời trách móc của Vu Tễ còn chưa kịp ra khỏi miệng đã biến thành tiếng thở dốc mập mờ. Bộ ngực vừa tiết sữa xong nhạy cảm muốn chết, đột nhiên không kịp phòng bị mà bị xoa nắn một lượt lại càng hưởng nhiều kích thích hơn. 

Cậu trai vừa hút thuốc vừa sờ ngực người ta này là bạn cùng lớp của hắn. Vì để giữ mặt mũi, Vu Tễ quyết định 36 kế chuồn là thượng sách. 

Thế nhưng hiển nhiên phản ứng khác thường vừa rồi đã khiến đối phương nổi ý xấu. Vu Tễ còn chưa kịp phản ứng gì đã bị mạnh mẽ dồn vào góc tường. 

Động tác chọc ghẹo hệt như trêu mèo của Dư Thời khiến hắn vừa tức lại vừa thẹn, lại vì nể mặt cùng học một lớp, bốn bỏ năm lên cũng coi như là bạn học, hắn không phản kháng quá mạnh, kết quả vừa thả lỏng ngực đã lại bị xoa thêm cái nữa. 

Khoái cảm tê dại từ từ lan rộng, âm tiết sắc tình nhuộm đẫm bầu không khí. Vu Tễ suýt nữa bị khoái cảm không khống chế được này ép điên, mắt thấy Dư Thời còn muốn sờ thêm lần nữa cũng không rảnh lo nghĩ đến tình bạn tình lớp gì nữa, trực tiếp phá tan phòng tuyến của quân địch, cuống quýt trốn về phòng học. 

Mong là ngày hôm nay mau trôi qua đi!

Vu Tễ ngồi xuống ghế, mặt mũi đỏ bừng, tiếng cười lưu manh của Dư Thời lặp đi lặp lại, chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của hắn. 

***

Dư Thời: Vừa nãy có mùi sữa phải không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.