Uống Một Ngụm - Nặc Danh Hàm Ngư

Chương 1: Mẩu chuyện nhỏ số 1




“Học sinh trường Trung học số 3 chú ý, thể dục nhịp điệu: vũ điệu thanh xuân, xin được phép bắt đầu —”

Tiếng nhạc ầm ĩ vang tới khu dạy học, khiến Dư Thời xin nghỉ phép vì đau dạ dày phiền muốn chết. Cậu áp bình nước ấm lên dạ dày, chậm rì rì bước tới máy lọc nước bên cạnh WC, quyết định vẫn nên uống thêm nhiều nước ấm một chút. 

Thế nhưng khi đứng cạnh máy lọc nước, nhìn WC vừa sáng sủa lại sạch sẽ, đột nhiên cậu muốn hút một điếu thuốc. 

Từ trước đến nay, bước chân Dư Thời vẫn rất nhẹ. Sau khi đi thẳng vào buồng cuối cùng trong WC, cậu đóng cửa lại, đột nhiên nghe thấy một âm thanh kỳ quái phát ra từ cách vách. Thế nhưng cậu cũng chẳng để ý nhiều, dù sao cũng là đang ở trong WC, có muốn cũng không thể quá nghịch được. 

Kết quả, cậu vừa hút được hai hơi, đã nghe thấy một tiếng ho nhẹ xuyên thấu qua vách ngăn mỏng manh. 

Chậc, đúng là một bạn nhỏ không ngoan. 

Dư Thời nhếch khoé môi, không để ý nhiều nữa, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm cửa sổ đang mở một nửa, hít mây nhả khói. 

Âm thanh ngay sát vách lại lớn thêm một chút, nhưng đối phương cũng ý thức được Dư Thời căn bản không định dừng lại, tiếng hắng giọng cũng dần nhỏ xuống. Theo sát sau đó là tiếng mở cửa, ván cửa trước mặt Dư Thời cũng vang lên tiếng gõ. 

Dư Thời còn đang nhả khói, mất kiên nhẫn mở cửa ra, còn chưa thấy rõ là ai đã phun thêm một hơi khói ra ngoài. 

Đối phương ho húng hắng, một tay phẩy khói trước mặt đi, một tay đưa tới trước mặt Dư Thời. 

Giơ ngón giữa lên. 

Đúng lúc ấy, sương khói tan đi. Người trước mắt cao hơn cậu gần nửa cái đầu, gần như khiến mắt Dư Thời sáng lên, trong nháy mắt cũng chẳng để ý tới dạ dày đang đau nữa. 

Là Vu Tễ. 

Đối phương đang trừng cậu, hai mắt đỏ bừng, áo khoác đồng phục hàng năm không rời thân lại đang vắt trên tay, sơ mi ngắn tay trông cũng hơi xộc xệch, nút áo cao nhất còn đang mở rộng ra. 

Dư Thời vui vẻ huýt một tiếng sáo. Đồng phục rộng thùng thình cũng không che khuất được vóc dáng của người kia, vải dệt mỏng manh trắng muốt bị cơ ngực căng lên, còn mơ hồ thấy được điểm nhỏ đỏ hồng. 

Thấy ánh mắt mập mờ của Dư Thời lướt qua lướt lại trước ngực mình, Vu Tễ xấu hổ đến mức ngay lập tức giũ áo khoác ra mặc lên người, kéo khoá tới tận xương quai xanh. 

Dư Thời trở tay ném mẩu thuốc lá vào trong bồn cầu rồi xả nước, sau đó nhân lúc Vu Tễ không để ý, nâng tay sờ lên ngực hắn. Cậu không sợ Vu Tễ thẹn quá hoá giận, dù sao cùng lắm là đánh một trận thôi. 

Nhưng ngay khi cậu chạm tay vào, Vu Tễ không nhịn được thở ra một tiếng nghe vô cùng sắc tình. Tuy hắn đã kịp thời bưng kín miệng, thế nhưng tiếng than nhẹ ấy vẫn lọt vào tai Dư Thời. 

Dư Thời càng thêm hăng hái, bước một bước đến gần Vu Tễ khiến đối phương liên tục lùi về phía sau, cuối cùng bị vây vào góc tường. 

“Thích bị sờ thế à?” 

Cậu cố tình xuyên tạc ý nghĩa của tiếng thở dốc kia, hơi ngẩng mặt lên là có thể thấy vành tai đỏ bừng của Vu Tễ. 

Vu Tễ không nói gì, hiển nhiên đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này, hoàn toàn không biết phải phản ứng ra sao. 

“Vậy tớ coi như cậu cam chịu nha.” 

Nụ cười của Dư Thời càng tươi, duỗi tay bắt đầu nghịch loạn. Từ trước tới nay Vu Tễ vẫn là học sinh ngoan, vô cùng tuân thủ kỷ luật, trong nhất thời suy nghĩ cũng rối lên, vừa muốn phản kháng, vừa sợ không khống chế được sức mình mà làm nam sinh thoạt nhìn vừa gầy vừa nhỏ trước mặt bị thương, chỉ có thể bị động, yếu ớt ngăn cản. 

Chút lực ấy hệt như mèo con giương vuốt muốn cào, trong mắt Dư Thời, đây là muốn mà còn giả bộ từ chối. 

Sao trước đây lại không phát hiện ra người này ngốc vậy nhỉ?

Dư Thời cười hì hì, tiếp tục hành vi hệt như phường lưu manh, cậy lúc Vu Tễ không chống cự được mà thành công đặt tay xoa lên khối da thịt mềm mại kia, cho dù cách hai lớp vải áo vẫn có thể cảm nhận được xúc cảm đàn hồi. 

“Ưm…” 

Vu Tễ lại bị tập kích một lần nữa, không thể khống chế được rên lên một tiếng đầy mập mờ. Ngực hắn nhạy cảm đến trí mạng, cho dù chỉ động vào, hoàn toàn không có kỹ thuật gì cũng có thể khiến hắn khó nhịn. 

Nhìn biểu tình nóng lòng muốn thử một lần nữa của Dư Thời, Vu Tễ chỉ có thể đỏ mặt chạy trối chết. 

Đáng yêu thế. 

Dư Thời nhớ đến ánh đỏ phủ kín đôi gò má Vu Tễ, khoé môi lại nhếch lên một lần nữa. 

***

Dư Thời: Tớ có thể xoa thêm một trăm năm nữa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.