"Khỏi cần, tôi có chân có tay, sẽ tự về được. Phiền đến những người như cậu đây tôi nào dám."
Dương Ánh Nguyệt lơ đãng quay mặt sang chỗ khác, hai tay khoanh trước ngực, thái độ đặc biệt hờ hững đối với Trương Lạc Vĩ. Cô dường như chả hứng thú khi đứng đây nói chuyện cùng cậu ta. Thậm chí Dương Ánh Nguyệt vẫn còn ghim vụ đối phương ở trước mặt mẹ cô ăn nói xà lơ khiến cả Dương Ánh Nguyệt cùng bạn trai rơi vào chiến tranh lạnh trong một khoảng thời gian.
Hiện tại, cô nàng chẳng hề muốn tiếp xúc với Trương Lạc Vĩ một chút nào.
Tuy bị từ chối, cậu ta vẫn tỏ ra vô cùng kiên quyết, ngang ngạnh mở miệng: "Tôi là do ba mẹ cậu nhờ tới đón mà, hôm nay hai gia đình gặp mặt nhau, tiện đường tôi đưa cậu đến địa điểm ba mẹ tôi và cậu đang ở đó luôn. Cần gì cứ phải rắc rối đến mức đứng đây đợi xe."
Trương Lạc Vĩ giương mắt nhìn cô gái đang đứng ở phía đối diện, lồng ngực phập phồng lên xuống, cậu ta hít một hơi thật sâu, chau mày có vẻ tính nói gì đó, tuy nhiên, khi bắt gặp sắc mặt Dương Ánh Nguyệt khó chịu Trương Lạc Vĩ mới ngậm ngùi giữ im lặng.
"Hẹn gặp mặt ăn tối? Ba mẹ chưa hề thông báo gì với tôi, cậu nói thế lấy gì để tôi tin tưởng?" Đôi lông mày trên khuôn mặt Dương Ánh Nguyệt nhíu chặt, khóe môi người con gái nhếch lên, mỉa mai:
"Mà cho dù có đúng là như vậy đi chăng nữa thì tôi cũng xin phép từ chối. Trương Lạc Vĩ, phiền cậu về cho, lát tôi sẽ gọi điện thoại cho gia đình mình. Đang yên khi không gặp mặt là định làm gì? Huống chi nay tôi và bạn trai cũng có hẹn, lấy đâu ra thời gian."
Trán Dương Ánh Nguyệt hiện lên ba vạch đen, cô gần như đoán ra mục đích ba mẹ yêu cầu mình cùng Trương Lạc Vĩ ở với nhau rồi. Xem chừng có vẻ dù Dương Ánh Nguyệt nói đến khản cả cổ họng thì chẳng một ai để nó vào tai, thậm chí tính dùng mọi phương pháp, cách thức nhằm ép Triệu Mạc Ngôn chia tay với Dương Ánh Nguyệt.
Nhưng cô đâu phải kẻ ngu.
Thỉnh thoảng, người con gái liếc mắt hướng về phía Trương Lạc Vĩ mấy cái, trong đầu cô nàng ngay lập tức hiện về những hình ảnh thời cấp ba giữa hai người, những tia khinh bỉ lộ ra vô cùng rõ ràng. Đối phương từng tổn thương Dương Ánh Nguyệt ra sao, ba mẹ cô chưa hề biết, còn tích cực gán ghép uyên ương một cách mù quáng.
Lời vừa dứt, Trương Lạc Vĩ ngạc nhiên, sửng sốt đến mức há hốc mồm: "Cậu và Triệu Mạc Ngôn vẫn ở bên nhau ư?"
"Tất nhiên. Tôi với người yêu mình phải ở cạnh nhau chứ, không thì ở với ai?" Dương Ánh Nguyệt ngán ngẩm ra mặt, cô ghét bỏ hừ lạnh một tiếng, khoan thai đáp lời: "Với cả bạn học Trương Lạc Vĩ, lời vừa rồi cậu nói ra là có ý gì? Tính trù tôi với Triệu Mạc Ngôn chia tay?"
Người con gái híp mắt quan sát, sắc mặt lạnh tanh âm thầm đánh giá Trương Lạc Vĩ. Trong đầu cô nàng mọc ra hàng loạt những câu hỏi chưa thể tìm được lời giải đáp.
Trương Lạc Vĩ mấp máy môi: "Nghe ba mẹ cậu kể tôi cứ tưởng hai người đã chẳng còn yêu nhau nữa."
Lời cậu ta nói hoàn toàn là sự thật, thời gian vừa qua, Trương Lạc Vĩ thường xuyên được gọi sang nhà họ Dương chơi, gia đình hai bên ngày càng thân thiết với nhau. Nên vì nguyên nhân đó cậu ta mới hóng hớt được vài chuyện liên quan đến Triệu Mạc Ngôn và Dương Ánh Nguyệt.
Trên mặt Trương Lạc Vĩ hiện lên hai từ thất vọng.
Cậu ta cứ tưởng bọn họ đã chia tay, cơ hội dành cho bản thân tới rồi chứ.
Trương Lạc Vĩ thừa nhận một điều, sau lúc bị Dương Ánh Nguyệt đá sang một bên, cậu ta phát hiện mình nảy sinh tình cảm với đối phương, chỉ là nhiều lần bị thẳng thừng cự tuyệt nên đâm ra chán chường, nản chí. Hiểu rõ tâm lý cha mẹ Dương Ánh Nguyệt, nên Trương Lạc Vĩ mới nhân cơ hội kích động họ một chút, khiến Dương phu nhân trực tiếp chia cắt Triệu Mạc Ngôn với bạn gái mình.
||||| Truyện đề cử: Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi |||||
Và đúng như những gì cậu ta dự đoán.
Nó đã thật sự xảy ra.
Thanh niên đặc biệt cảm thấy hí hửng, Trương Lạc Vĩ cứ đinh ninh chắc nịch trong đầu rằng Dương Ánh Nguyệt hiện tại đã độc thân, đây là lúc cậu ta cần nắm bắt cơ hội dành cho mình.
Và buổi họp mặt hôm nay, hai nhà bọn họ muốn hẹn nhau để bàn về giao ước đính hôn giữa Trương Lạc Vĩ và Dương Ánh Nguyệt.
Tâm tư cậu ta bộc lộ rất rõ, bị mẹ mình nhìn ra, nên bà mới hỏi: "Bạn thân con, bé gái nhà họ Dương, tên gì nhỉ? À Dương Ánh Nguyệt, Trương Lạc Vĩ, con thích cô bé đó à?"
"Con…"
Ban đầu cậu ta từ chối kịch liệt, tuy nhiên, đến cuối cùng vẫn gật đầu thừa nhận. Vì muốn con trai mình hạnh phúc nên nhà họ Trương mới đưa ra lời đề nghị ấy với ba mẹ Dương Ánh Nguyệt, mà may thay, mẹ Dương đặc biệt hài lòng với Trương Lạc Vĩ. Chỉ là khó khăn đến từ chỗ Dương Ánh Nguyệt.
Hiện tại, gương mặt Trương Lạc Vĩ méo mó, bị cô nàng ở phía đối diện trực tiếp dội một chậu nước lạnh từ đầu rơi xuống, ai dè Triệu Mạc Ngôn và Dương Ánh Nguyệt vẫn đang ở cạnh nhau. Dường như cơ hội đối với cậu ta mà nói đã chả còn.
"Cậu với cha mẹ tôi hình như thân thiết quá nhỉ?" Dương Ánh Nguyệt nhướng mày, giễu cợt mở miệng: "Nghe ba mẹ tôi nói, vậy Trương Lạc Vĩ, cậu đến nhà tôi nhiều như vậy vì mục đích gì? Đừng bảo với tôi mấy cái lý do vớ vẩn. Tôi và cậu vốn dĩ chẳng hề thân thiết, coi chừng người khác hiểu lầm."
Cô nàng cố tình nhấn mạnh từng chữ.
Trương Lạc Vĩ lắp bắp giải thích, cậu ta hiện tại vẫn cố tình chê bai bạn trai Dương Ánh Nguyệt bằng mọi cách:
"Thì cậu học xa nhà, chú dì hay gọi tôi sang thôi, ba mẹ cậu nghĩ rằng chúng ta thân nhau. Với cả Dương Ánh Nguyệt, cậu đừng vì Triệu Mạc Ngôn mà cãi nhau với ba mẹ mình nữa, họ lớn tuổi rồi, làm sao chịu đựng được đả kích. Họ chỉ đơn giản muốn tốt cho cậu thôi, dù sao cũng là những người đi trước."
"Này bạn học, cậu buồn cười quá rồi." Dương Ánh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cô nhếch môi, ngữ khí khó chịu:
"Cậu là cái thá gì mà yêu cầu tôi làm hết cái này tới cái kia. Huống chi Dương Ánh Nguyệt tôi xưa nay chỉ làm theo những điều đúng đắn, tôi chẳng phải con búp bê cho mấy người mặc sức điều khiển. Hơn nữa, tôi và Triệu Mạc Ngôn ở bên nhau đâu hề ảnh hưởng tới bất kỳ ai."
Đối phương ngay lập tức im bặt.
Dương Ánh Nguyệt tiếp tục vặn ngược: "Trương Lạc Vĩ, tôi còn chưa tính sổ với cậu vụ cậu ở trước mặt cha mẹ tôi nói năng vớ va vớ vẩn về Triệu Mạc Ngôn đâu. Đừng bao giờ nghĩ bản thân mình cao sang hơn bất kỳ ai, với tôi cậu mãi mãi chẳng thể bằng được Triệu Mạc Ngôn. Với cả gia đình tôi thế nào, người ngoài như cậu xen vào để loạn xạ hết lên hay gì? Tôi chưa bao giờ mượn."
Người con gái hậm hực tuôn ra một tràng dài, đôi mắt sắc bén quét qua vị trí nơi Trương Lạc Vĩ đang đứng. Cô khoanh tay trước ngực, môi hơi mấp máy, ánh mắt lộ rõ vẻ suy tư, dường như đang toan tính điều gì đó. Về Trương Lạc Vĩ, Dương Ánh Nguyệt nghĩ chưa chắc sẽ bỏ qua nếu cậu ta cứ tiếp tục như thế này.
"Tôi…"
Đối phương tính mở miệng giải thích, tuy nhiên, Dương Ánh Nguyệt ngay lập tức cắt ngang, cô giơ tay, nhắc nhở: "Cậu bây giờ có nói gì thì cũng chẳng ích lợi đâu. Trương Lạc Vĩ, phiền cậu về cho, tôi tự bắt xe được, bạn trai tôi đang đói. Ai muốn gặp mặt thì gặp, còn tôi thì không. Cậu nếu cảm thấy khó xử cứ kêu tôi từ chối là được rồi."