Ước Hẹn Biển Khơi

Chương 42: Quá Khứ (2)




Nói rồi Tuệ Linh đứng dậy quay người định đi lên tầng. Hải Dương nhìn bóng lưng của mẹ, trái tim non nớt chợt cảm thấy hoảng loạn, cô linh cảm có điều gì chẳng lành. Hơn nữa cô cũng chưa biết tình hình của bố ra sao, phải nhờ mẹ gọi điện hỏi xem tại sao bố còn chưa về

Nghĩ vậy cô vội vàng chạy theo, bàn tay nhỏ níu lấy áo khoác ngoài của mẹ. Tuệ Linh bước đi rất nhanh và vội vã nên khi bị kéo lại, áo khoác bất ngờ trượt ra khỏi người một đoạn để lộ bên trong chiếc áo sơ mi loang lổ vết máu. Bà quay lại vội vàng kéo áo lên, cài cúc cẩn thận rồi lén lút nhìn Hải Dương.

Dù bà đã cố che đậy nhưng khi bà quay người lại Hải Dương vẫn nhìn thấy vết máu trước người mẹ mình. Cô hoảng hốt gọi to

- Mẹ? Máu kìa! Mẹ bị sao thế? Sao có nhiều máu thế? Mẹ!

Hải Dương lần đầu nhìn thấy nhiều máu như thế, chân tay luống cuống, lời nói cũng loạn xạ hết cả lên. Cô chạy đến ôm chặt tay mẹ không buông, miệng hỏi liên tục.

Tuệ Linh ôm trán, bất đắc dĩ nói

- Không, không phải máu của mẹ

Hải Dương khựng lại, tay ôm mẹ cũng buông lỏng ra. "Không phải máu của mẹ" là có ý gì? Nếu là máu của người khác thì tại sao lại dính vào mẹ? Tại sao mẹ phải giấu?

- Mẹ, mẹ giấu con cái gì đúng không?

Tuệ Linh muốn lảng tránh ánh mắt của con gái nhưng cô lại cứng đầu hỏi cho đến cùng. Một cảm xúc bi thương xông lên cổ họng khiến bà nghèn nghẹn, bà phải nói thế nào đây?

Hải Dương vẫn không chịu buông tha, ánh mắt cô quật cường nhìn mẹ chằm chằm

- Mẹ!

———

Hải Dương không thích bệnh viện, cô căm ghét ánh sáng trắng của bệnh viện, căm ghét những âm thanh ỉ ôi ở đây, căm ghét cảm giác sợ hãi quanh quẩn nơi phòng cấp cứu.

Mẹ kể khi bé có một lần cô ngã xuống hồ, về nhà phát sốt đến mụ mị đầu óc phải đưa đến bệnh viện nhưng vừa tỉnh là cô sống chết không chịu ở lại, đòi về nhà cho bằng được.

Khi nghe xong Hải Dương cảm thấy dường như cô đã ghét bệnh viện như một bản năng, trước đây, bây giờ và sau này vẫn sẽ vậy.

Câu nói của mẹ lúc ở nhà như một loại bùa chú không ngừng hiện lên trong tâm trí cô

" Bố.... bị tai nạn, đang nằm trong viện"

Khi nói xong mẹ bật khóc còn Hải Dương đứng sững lại.

Mẹ vừa nói gì thế? Tại sao bố lại bị tai nạn? Làm sao có thể như thế được? Bố sẽ chết ư?

Bạn đã trải qua cảm giác đó chưa?

Cảm giác như thể thần kinh bị tê liệt chỉ có đủ khả năng lặp lại nguyên nhân khiến nó trở nên như vậy.

Lần đầu tiên cô bé Hải Dương cảm thấy sợ hãi đến rụng rời tay chân. "Sinh tử" - hai chữ nghe qua không còn xa lạ nhưng chẳng ai ngờ được có một ngày nó sẽ rơi xuống đầu người bên cạnh mình. Không có thời gian để chuẩn bị, không có dấu hiệu báo trước, cứ thế xông tới rồi mạnh mẽ đạp vào mặt người ta một cái rồi đắc ý cười cợt nhìn chúng ta thảm hại, quỳ rạp trước trò đùa ác ý của nó.

Hải Dương khó khăn nuốt xuống thứ gì đó tắc nghẹn ở cổ họng, khó khăn hỏi lại

- Mẹ... đùa con ạ?

Hải Dương biết cô chỉ đang cố trốn tránh, phủ nhận hiện thực mà thôi. Nước mắt, máu cùng thái độ của mẹ đủ để chứng minh đây không phải một trò đùa. Cô biết nhưng vẫn cố giãy giụa, giống như khi trống hết giờ làm bài nhưng vẫn cố viết thêm vài dòng, trái tim thình thịch đầy sợ hãi.

Đáp lại cô là ánh mắt đè nén cùng những giọt nước mắt.

Hi vọng trong lòng giống như một hòn đá treo lủng lẳng trên sợi dây mảnh, cứ thế bị người ta cắt một cái nhẹ bẫng.

Cô không nhớ sau đó bản thân đã làm gì, trong đầu cô lúc này chỉ còn lại nụ cười cùng khuôn mặt hiền lành của bố, lúc bố đứng trước cô che chở, lúc bố đón cô đi học, lúc bố dịu dàng, lúc bố....

Đến khi nhận thức được thì cô đã đứng ở trong bệnh viện. Hải Dương cúi xuống thấy mẹ đang nắm lấy tay mình, ngón tay mẹ lành lạnh siết chặt lấy tay cô. Cô ngẩng lên chỉ thấy môi mẹ mím chặt, lông mày nhăn lại, nét mặt căng cứng, tim cô khẽ nhói lên một tiếng. Thực ra bà còn suy sụp hơn cả cô, cả đời bà mạnh mẽ là thế nhưng chỉ khi đối với bố bà mới để lộ những mảng yếu ớt của mình.

Hải Dương lấy tay còn lại đè lên bàn tay bà đang cầm tay cô, khẽ vỗ khẹ

Tuệ Linh sững người quay lại nhìn con gái, bà thấy cô khẽ mỉm cười trấn an mình

- Không sao đâu, mẹ đừng lo

Dưới ánh đèn trắng của bệnh viện, sắc mặt Hải Dương trở nên nhợt nhạt nhưng lúc này cô lại mỉm cười, một nụ cười yếu ớt nhưng lại đủ sức xoa dịu tâm trạng căng thẳng của Tuệ Linh, lông mày đang nhíu chặt của bà vô thức giãn ra

- Ừm, mẹ biết.

...

Cô và mẹ còn chưa đến gần phòng bệnh của bố thì âm thanh hỗn loạn ở phía trước vang lên, tiếng bước chân dồn dập tiến về phía này khiến cô sợ hãi vội vàng bám vào áo mẹ.

Vài y tá đang vội vã đẩy một bệnh nhân đang hôn mê, vài người lớn tiếng nói gì đó.

Đó là một người đàn ông, khuôn mặt đầy rẫy vết thương, trên đầu còn được băng bó một lớp thật dày nhưng máu vẫn thấm qua. Khuôn mặt người đàn ông dù bị thương đến thế vẫn toát lên một nét hiền từ kì lạ.

Bố!?

- Bác sĩ! Bác sĩ! Chồng tôi làm sao thế? Bác sĩ!

Một người vội vàng đáp lại, thanh âm gấp gáp

- Bệnh nhân rơi vào tình trạng nguy kịch cần phải phẫu thuật ngay lập tức!

Hải Dương bịt miệng, sự kinh hãi khiến cô như chết lặng.

Tuệ Linh chạy theo những người kia đến khi cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, bà nóng này muốn xông vào trong nhưng bị y tá chặn lại

- Người nhà bệnh nhân không được phép vào trong, xin đợi ở bên ngoài.

Thế đấy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.